LÀM CHO TỔNG TÀI KHÓC THÚT THÍT MÀ KHÔNG CHO AI BIẾT PHƯƠNG PHÁP

Giờ phút này Âm Mật Vi đối với Thời Sở Yêu chính là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, bên ngoài tiếng động ồn ào không liên quan gì đến nàng, nàng ngược lại cũng không có khả năng cảm thụ được những tiếng ồn ào đó, hiện tại trong thế giới của Âm Mật Vi chỉ có Thời Sở Yêu, hay nói cách khác, Âm Mật Vi đang ở trong thế giới của Thời Sở Yêu.

"Thời Sở Yêu, rốt cuộc chị muốn làm gì?" Âm Mật Vi đè nén âm thanh phẫn nộ, tỉnh táo kiềm chế người đối diện.

Bất quá làm Âm Mật Vi tức giận cũng không phải là điều Thời Sở Yêu muốn.

Nàng thật sự không muốn Âm Mật Vi tức giận, cũng không muốn Âm Mật Vi ghét bỏ nàng, tuy rằng đối phương có lẽ nhìn nàng cũng không thuận mắt, nhìn điểm nào trên người nàng cũng thấy chán ghét, nhưng Thời Sở Yêu vẫn muốn cân bằng sự yêu-ghét này trong lòng Âm Mật Vi.


Không thể để Âm Mật Vi quá xa rời tầm mắt, cũng không thể để nàng quá thân cận mà phát hiện ra bí mật của mình (người ta phát hiện ra lâu rồi bà nội).

Thời Sở Yêu chậm rãi đi đến sau lưng Âm Mật Vi, thuận tay cầm lên một sợi lông vũ mềm mỏng, nhẹ nhàng trêu chọc phần gáy của nàng.

Âm Mật Vi run lên, nghiêng đầu tránh đi sợi lông kia.

Thời Sở Yêu nhàn nhạt cúi người nhìn Âm Mật Vi, nghiêm mặt nói: "Tôi hỏi em một vấn đề, em rõ ràng không thích tôi, vì sao lại kí hợp đồng với tôi?"

"Chị không biết vì sao?" Giọng nói của Âm Mật Vi trong trẻo lạnh lùng, tựa như dòng suối từ trong khe núi chảy ra, trong veo thấy đáy, lại sâu đến không thể lường được.

Thời Sở Yêu rất thích âm thanh của Âm Mật Vi, nhưng cô không thích thái độ lạnh như băng từ đầu đến cuối của nàng, như vậy chẳng khác gì nói mị lực của cô là không đủ.


Tính cách quái gở như Đào San Hô cũng có thiện cảm với cô, vì sao từ đầu đến cuối Âm Mật Vi lại không để ý?

"Cho nên tôi mới hỏi em." Thời Sở Yêu hạ thấp giọng, đưa tay cởi nút áo sau lưng Âm Mật Vi. Hôm nay Âm Mật Vi mặc một chiếc áo viền ren, nút áo đằng sau bị tháo gỡ liền rũ xuống, mềm mềm tựa như cánh bướm, ngay lập tức toàn bộ tấm lưng hoàn mỹ của Âm Mật Vi hiện ra.

Lưng Âm Mật Vi gầy mà trắng nõn, trong căn phòng âm u không một tia sáng này vẫn tỏa sáng rực rỡ, Thời Sở Yêu cầm chiếc lông vũ quét nhẹ theo đường cong ở giữa lưng nàng, nhẹ nhàng lướt từ trên xuống, động tác mềm mại tựa như khiêu vũ trên bông.

Âm Mật Vi ngẩng đầu lên, cố gắng làm dịu đi cảm giác mềm nhũn trên lưng.

Nhưng Thời Sở Yêu làm sao có thể để Âm Mật Vi thoát dễ dàng như vậy, nàng cầm chiếc lông vũ không ngừng đưa qua đưa lại sau lưng Âm Mật Vi, một bên Âm Mật Vi run rẩy muốn phòng ngự, bên khác liền bị Thời Sở Yêu giở trò, lúc cán lông nhẹ nhàng lướt đến phía trên, sống lưng Âm Mật Vi khẽ run rẩy vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.


"Chị...có thiên phú về diễn xuất." Âm Mật Vi kịch liệt đè lại cảm xúc khó tả trong lòng, Thời Sở Yêu lưu lại cảm xúc trên da thịt nàng, tuy không có vết thương về thể chất nhưng nàng lại muốn tránh, cơ thể của nàng lại không tránh đi, thành thật ở tại chỗ.

Loại cảm giác này cũng giống như cảm giác bị giam cầm, nàng đương nhiên cực kì ghét bỏ, thế nhưng...

Cơ thể nàng tựa như lại rất hưởng thụ cảm giác này, khi Thời Sở Yêu rút đi chiếc lông vũ, cảm xúc nôn nóng khiến nàng khó có thể đeo lên chiếc mặt nạ bình tĩnh.

Loại cảm xúc nôn nóng này trước giờ nàng chưa từng trải qua, không có cách nào khống chế, cũng không có cách nào dập tắt, tất cả đều như bị Thời Sở Yêu nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng giống như con muỗi bị Thời Sở Yêu nắm trong tay, cố gắng đập cánh bay đi trong bất lực.
"Có thiên phú?" Những lời này Thời Sở Yêu nghe mãi cũng thành quen, từ lâu đã không còn lạ lẫm.

Chỉ cần là đã từng hợp tác, bất kì đạo diễn nào cũng sẽ khen nàng như vậy, bất quá Thời Sở Yêu cảm thấy, thiên phú tuyệt đối không phải là thứ có thể giúp nàng rong chơi trong ngành giải trí này.

Thiên phú là thứ nhìn không thấy, sờ không được, người nói có, người lại nói không, không phải là thứ có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.

"Tôi không cảm thấy có thiên phú là chuyện gì tốt." Thời Sở Yêu mỉm cười, vứt lông vũ sang một bên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua sống lưng Âm Mật Vi, tại vị trí đường cong bên trên thổi mạnh.

Âm Mật Vi không kiềm chế được run lên.

"Dừng tay..." Giọng nói Âm Mật Vi run run, nàng ngẩng đầu lên, ngay lập tức lại cúi mặt xuống, đôi khuyên tai nhỏ trên vành tai xinh đẹp của Âm Mật Vi khẽ đung đưa.
"Coi như tôi thỏa mãn em lần này, vậy lần sau, chúng ta còn có cơ hội hợp tác không?" Thời Sở Yêu ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của Âm Mật Vi, nhịn xuống xung động muốn hôn lên vẻ đẹp độc nhất vô nhị này.

"Chị vẫn muốn hợp tác với tôi?" Âm Mật Vi mấp máy môi, cố gắng hết sức nói ra một câu hoàn chỉnh, tiếc là đoạn cuối vì Thời Sở Yêu làm loạn mà âm thanh có hơi run rẩy cao lên.

Thời Sở Yêu giương khóe miệng, đi đến trước mặt Âm Mật Vi, đưa tay nâng cằm nàng lệch sang một bên, dùng ánh mắt phác họa cằm dưới xinh đẹp tinh xảo của Âm Mật Vi, hạ thấp giọng: "Tôi đương nhiên vẫn muốn hợp tác với em, em đẹp như vậy, câu người như vậy, ngoài đóng phim ra tôi còn có thể ngày ngày ở trên cơ thể em làm loạn*, không phải sao?"

*Bản QT là "Ta có thể ở trên thân thể ngươi tìm tới càng Đắc Lắc hơn thú◉‿◉ khó hiểu
Âm Mật Vi thở hổn hển, trên trán đã toát ra đầy mồ hôi, bởi vì khẩn trương mà trong mắt lộ ra sương mù mịt mờ, nhìn qua phá lệ làm cho người ta cảm thấy đáng thương.

Nàng có chút không hiểu ý của Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu nói, ngoài diễn kịch còn có thể đi tìm niềm vui trên người nàng, nghĩa là gì đây?

Từ nhỏ nàng đã sống có quy tắc, sinh hoạt vô cùng cứng nhắc, tất cả mọi thứ đều từng bước mà làm, bởi vì có bối cảnh gia tộc hùng hậu chống đỡ phía sau, hơn nữa học thức và IQ của nàng đều rất cao, quản lí sự nghiệp luôn thuận buồm xuôi gió, mà sinh hoạt trước giờ cũng sóng yên biển lặng.

Nếu nói về thú vui cuộc sống, mỗi tuần nàng đều đi làm đẹp, spa, mua sắm, mỗi tháng định kỳ bay đi Paris mua trang phục cùng túi xách mẫu mới nhất, mỗi năm vào dịp nghỉ tết đều đúng hạn tới thăm hỏi các nhà thông thái mà mình ngưỡng mộ, những thứ này đối với nàng bình thường như cơm bữa, cũng tính là thú vui sống sao?
"Tôi không cảm thấy cần chị cho thú vui sống. Chị có cuộc sống của chị, tôi có cuộc sống của tôi." Âm Mật Vi lạnh lùng nói, cảm giác nôn nóng lúc nãy từ từ rút đi hết, đầu óc của nàng dần bình tĩnh trở lại, tự nhắc nhở bản thân Thời Sở Yêu là loại phụ nữ như thế nào.

Thời Sở Yêu mỉm cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong vô cùng đẹp mắt, suy nghĩ một chút, quay lưng lại, đưa tay ra phía sau chậm rãi cởi bỏ nội y dưới lớp sơ mi mỏng manh, nhẹ nhàng mà linh hoạt ném sang một bên.

Âm Mật Vi chính xác là không biết giữa các nàng có thể tồn tại loại thú vui gì, cho nên đối với nàng cô là loại có thể gọi là đến, đuổi là đi như vậy, thật sự không thể tha thứ được.

Thời Sở Yêu cảm thấy ánh mắt của Âm Mật Vi sau lưng, khóe miệng nhếch lên. Âm Mật Vi không biết, cô không ngại dạy cho nàng biết.
Vốn dĩ chiếc áo Thời Sở Yêu đang mặc rất mỏng manh, hiện tại còn cởi bỏ nội y, vậy bên trong...

Âm Mật Vi nhìn bóng lưng Thời Sở Yêu, trong chớp mắt đột nhiên giật mình bừng tỉnh, lưng Thời Sở Yêu vừa gầy vừa tinh xảo, khiến nàng vô thức nghĩ đến phong cảnh tuyệt đẹp.

Thời Sở Yêu đưa lưng về phía Âm Mật Vi, nói: "Âm Mật Vi, chẳng lẽ có tôi ở đây thì cuộc sống sau này của em vẫn như vậy sao? Em không cảm thấy có thêm niềm vui à?"

Thời Sở Yêu vừa nói vừa chậm rãi quay người, một lần nữa bước đến trước mặt Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh ẩn dưới lớp áo sơ mi mỏng manh kia, vật kia mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện, khuôn mặt đỏ bừng nghiêng sang một bên. Vật kia mông lung nhưng lại xinh đẹp, tựa như gương mặt Thời Sở Yêu lúc này, vô cùng đẹp đẽ.
Nữ nhân này chỉ được hai cái ưu điểm, một cái là gương mặt ưa nhìn, cái thứ hai là dáng người tuyệt đẹp.

Ý của Thời Sở Yêu ban nãy là, coi thưởng thức nhan sắc nàng ta như một thú vui sống sao?

Thật sự là nông cạn.

Âm Mật Vi không ngăn được bản thân cảm thấy khinh thường lời đề nghị của Thời Sở Yêu, lại đột nhiên phát hiện cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mình, đến khi Thời Sở Yêu thực sự đi đến trước mặt nàng mới phát giác không ổn, vội vàng dời đi ánh mắt.

Nhất thời không biết nên đặt ánh mắt vào đâu, khắp căn phòng đều là hình bóng Thời Sở Yêu, trong không khí tràn ngập hơi thở của Thời Sở Yêu, tránh đi đâu cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Thời Sở Yêu.

"Em không thích cơ thể của tôi sao?" Thời Sở Yêu nâng cằm Âm Mật Vi, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt Âm Mật Vi rất xinh đẹp, tựa như hồ nước Baikal trong suốt thanh tịnh, Thời Sở Yêu từ trước đến giờ chưa từng thấy người nào có đôi mắt đẹp đẽ như vậy.
Mà đối với sự xinh đẹp này Thời Sở Yêu không chỉ đơn thuần là muốn ngắm nghía. Cô muốn chiếm hữu, muốn giấu nó đi vào trong túi để không kẻ nào có thể thấy được.

Lần đầu tiên Thời Sở Yêu có ý niệm này trong đầu, loại ý niệm này giống như lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật mà mình yêu thích nhất, trong lòng liền muốn đánh dấu chủ quyền vật kia, ở trên người nàng ta tạo nên những ấn kí thuộc về bản thân, sau đó khiến cho bất kì ai cũng không dám đụng vào nàng.

Âm Mật Vi khẽ cắn môi, không trả lời. Nàng cảm giác khuôn mặt của mình nóng như thiêu đốt, Thời Sở Yêu sao có thể không có liêm sỉ như vậy?

"Không thích sao?" Thời Sở Yêu một tay nâng cằm Âm Mật Vi, một tay cởi bỏ nút nơi vạt áo nàng. Chiếc áo tơ lụa màu xanh nhạt như tuyết hình thành một rãnh cổ sâu hình chữ V trước ngực, thoắt ẩn thoắt hiện phía sau vạt áo là hai khối mềm mại.
"Thời tiểu thư, xin chị tự trọng." Mồ hôi trên trán Âm Mật Vi nhiều dần, Thời Sở Yêu làm cho nàng càng lúc càng hoảng sợ, cái yêu tinh này đang giả dạng làm nữ nhân, từng bước từng bước xâm chiếm ý thức của nàng.

Thời Sở Yêu giương khóe miệng, buông lỏng hai tay đang đặt lên cánh tay Âm Mật Vi, đột nhiên xé mạnh góc áo nàng, dùng sức một chút liền toạc ra.

"Không muốn!!!" Âm Mật Vi chỉ thất thần một chút, nhưng đã muộn rồi, nàng nghe thấy âm thanh của vải bị xé rách, khí lạnh đột nhiên ập đến bao phủ cơ thể.

Thời Sở Yêu hoàn toàn xé rách áo ngoài của Âm Mật Vi, viền ren mỏng rũ xuống phần eo cùng cổ tay đang bị trói chặt.

Âm Mật Vi bây giờ giống hệt như Thời Sở Yêu, chỉ còn lại mảnh áo mỏng.

"Thời Sở Yêu, chị dừng tay!!!" Bàn tay Âm Mật Vi bị dây chuyền cố định giãy giụa, chiếc giá treo mũ nhỏ lắc lư, nhưng nàng lại giãy không ra.
Thời Sở Yêu nhướn mày cười cười, hạ thấp thanh âm đầy mị hoặc, đưa tay lên làm động tác suỵt: "Em muốn để những kẻ không quen biết kia đến đây nhìn thấy dáng vẻ này của em hiện giờ sao? Tôi và em đều không mặc quần áo đàng hoàng, dù là em hay vì tôi đều rất công bằng đấy."

"Chị..." Âm Mật Vi tức đến không nói ra lời.

Thời Sở Yêu ôm eo Âm Mật Vi, nghiêm túc nói: "Bởi vì em biết rất ít về ý nghĩa sự tồn tại của tôi, cho nên..."

Thời Sở Yêu vừa nói, thân thể vừa chậm rãi dán sát vào người Âm Mật Vi.

"A..." Âm Mật Vi phát hiện động tác của Thời Sở Yêu liền sợ hãi muốn lùi về phía sau, nhưng thân thể chỉ có thể khẽ lắc lư.

"Đừng đụng vào tôi!" Âm Mật Vi cắn răng, giãy giụa. Thời Sở Yêu ôm chặt nàng, dùng bộ phận mềm mại nhất kia hợp lại với hai khỏa của Âm Mật Vi: "Ngoài miệng lúc nào cũng nói không được, nhưng động tác của em rất thành thật nha."
"Ăn nói...hàm hồ!" Âm Mật Vi cảm thấy Thời Sở Yêu thật sự rất phiền phức, cảm giác nôn nóng trong lòng trước đó đã bị dập tắt lại một lần nữa nổi lên, so với trước thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Bởi vì mùi hương Thời Sở Yêu mang tới cũng mạnh mẽ như vậy.

"Tôi sẽ không để em dễ dàng quên đi như vậy đâu." Thời Sở Yêu ngước mắt lên nhìn gương mặt bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không còn bình tĩnh của Âm Mật Vi, vài giọt mồ hôi chảy xuống theo đường cong cơ thể Âm Mật Vi.

Bình luận

Truyện đang đọc