LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

"Khụ khụ khụ......" Mục Thu có chút chật vật.

"......" Vẻ mặt của Đại tiểu thư vẫn không thay đổi.

"Tôi nói Đại tiểu thư này, có phải em đã quản hơi rộng rồi không?" Hai hàng lông mày của Mục Thu, xoắn lại một cách quỷ dị.

"Tôi......" Người nào đó cúi đầu, dùng móng tay cào cào họa tiết hoa sen trên tách trà. "Tôi chỉ muốn hỏi một chút......" Cào, cào, liều mạng cào.

"Ầy......" Mục Thu hơi đau đầu trả lời: "Cỡ tuổi này của tôi, khả năng tự do yêu đương khá là thấp. Cảm thấy vẫn là phải nghe lời mẹ, chỉ gặp gỡ làm quen thân thiết một chút là được." A a, cô đây là đang làm cái gì vậy chứ? Sao cô lại nói mấy chuyện này với một Tiểu quỷ cơ chứ~~~ Thật sự là rối rắm.

"Vậy, chị đã gặp gỡ làm quen chưa?!" Đại tiểu thư hoảng sợ, phút chốc ngẩng đầu, lớn tiếng nói. Ngón tay càng cào mạnh lên họa tiết kia. Phần men sứ chỗ họa tiết có hơi lồi ra, cào cào cũng khá là thuận tay.

"Tạm thời còn chưa có." Mục Thu cau mày uống trà, đột nhiên nhớ tới đêm trừ tịch năm 2007, cảnh Đại tiểu thư này ôm mình ầm ĩ hét lớn.

Đau đầu thật~~~~ Trẻ con những nhà khác đều nhiệt tình đối với vấn đề tình cảm của người lớn như vậy sao? Sao mà trước giờ cô lại không hề như vậy chứ? [Bởi vì ba má cô luôn luôn ở cùng nhau a......]

"Vậy, chị có muốn làm quen không?!" 'Kít kít' Móng tay cào lên mặt sứ phát ra tiếng ê răng.

"Ừm~~~~ còn chưa nghĩ tới. Tôi nói Đại tiểu thư em rất hy vọng tôi đi hẹn...... Nè nè, Đại tiểu thư em đang làm đó?!" Người nào đó vốn còn chuẩn bị đùa giỡn Tiểu quỷ một chút, rốt cuộc nghe tiếng 'kít kít' quỷ dị kia, liền nhìn qua chỗ phát ra tiếng động.

Kinh hãi!

"Nè nè nè nè...... Đừng có cào mạnh dữ vậy chớ, sẽ tróc ra đó!" Mục Thu đau lòng thật đau lòng a! Đó là bộ tách cô vừa mới nhận được đó! Là bộ tách rất đắt tiền rất hiếm a a a a!!! Có được một bộ như vậy không phải dễ dàng đâu biết không?

Món đồ tốt này quả nhiên không nên đưa cho một Tiểu quỷ không biết quý trọng chúng nó! ~~~~(>_<)~~~~

"Mục Thu, tôi không muốn chị đi hẹn hò!" Lớn tiếng nói.

"Được được được, tôi không đi tôi không đi...... Em mau buông tay đi Đại tiểu thư của tôi tiểu tổ tông của tôi~~~" Cô đau lòng a đau lòng, đau lòng muốn khóc luôn á.

"Chị thật sự không đi?" Vui sướng.

"Không đi không đi, chỉ cần em buông tay tôi tuyệt đối sẽ không đi~~~" Dáng vẻ nịnh hót nhìn tách trà trong tay Sơ Đông. Kỳ thật trong đầu căn bản không hề lo nghĩ tới vấn đề kia. Chỉ hận không thể lập tức đoạt lại cái tách trong tay Đại tiểu thư mà thôi.

"Chị không thể đổi ý." Nói như vậy, trên mặt Đại tiểu thư lộ ra nụ cười tuyệt đối là Mục Thu thậm chí tất cả mọi người trong Sơ gia chưa từng gặp qua, ngượng ngùng, vui sướng, có hơi làm nũng, còn mang theo một chút ngọt ngào.

Đáng tiếc Mục Thu không có nhìn thấy. Nếu hiện tại không phải Đại tiểu thư đang cào mạnh cái tách Mục Thu âu yếm, phỏng chừng cô có thể nhìn thấy.

Cho nên mới nói, giữa các nàng cho tới bây giờ không hề tồn tại ăn ý hay tâm linh tương thông gì đó trong truyền thuyết cả.

"Tôi sẽ không đổi ý~~~" Rốt cuộc Mục Thu cũng đoạt lại được cái tách bị Đại Tiểu thư chà đạp nãy giờ, hận không thể cầm nó hung hăng hôn nó mấy cái ngay tức khắc.

Tách ơi tách à, là tôi có lỗi với em, về sau tôi nhất định sẽ không để em rời khỏi tôi.

"Cám ơn chị Mục Thu. Mục Thu tôi thích chị nhất!" Sơ Đông mừng rỡ, kìm lòng không đậu, chợt nhào về phía Mục Thu, hung hăng ôm lấy.

"Hờ~~~" Chuyện xảy ra thình lình.

Mục Thu thất thần.

"Cốp~~" Cái tách hoa hoa lệ lệ rơi từ trên tay xuống.

Mục Thu rơi lệ như thác.

Oa a a a hu hu hu ~~~~~~~

Tách em, đời em quả nhiên là bi kịch......

- --

"Mục Thu sao chị còn giận tới tận bây giờ chứ? Cái tách kia không phải là không có vỡ sao?" Đã là giờ ngủ, vẻ mặt Mục Thu vẫn thực thê thảm.

"Tôi không có giận~~~~ Hu hu~~~~" Cô chỉ là rất muốn khóc.

"Vậy cái mặt này của chị là bị sao thế." Sơ Đông khó chịu, nhìn chằm chằm cái tách vẫn còn được Mục Thu nâng niu trong tay. Thật muốn, thật muốn thật muốn, thật muốn cứ như vậy ném cái tách đó đi.

Chẳng qua nhìn cái dạng này của Mục Thu, nếu ném nó, có lẽ cô sẽ theo cái tách nhảy cửa sổ luôn quá...... Hay là thôi đi. o(╯□╰)o

"Tôi chỉ là tiếc thương một chút......" ~~~~(>_<)~~~~

"Nó không có vỡ mà, tiếc thương cái gì chớ." Tóc ướt nhẹp, rất muốn Mục Thu sấy giúp, nhưng nhìn bộ dạng của Mục Thu...... o(╯□╰)o Nàng không muốn tóc mình bị sấy cho khô rơ khô rốc luôn đâu. Tâm lý trả thù của phụ nữ rất là khủng bố.

"Nhưng nó bị thương, tôi muốn an ủi một chút." Bởi vì chất lượng tốt, cho nên tuy rằng bị rớt, nhưng cái tách không có vỡ, chỉ là trên miệng tách có bị mẻ một chút.

"......" Sơ Đông càng thêm khó chịu, quả nhiên vẫn là rất muốn quăng cái tách đi! -_-|||||

Số khổ, Đại Tiểu thư đã hoàn toàn bị người ta quên mất đành phải tự mình sấy tóc, đi tới phòng sách.

Dù sao giờ cũng ngủ không được, tới phòng sách lên mạng thôi.

Tùy ý xem một ít trang web, phát hiện bây giờ trên mạng mấy trang về đam mĩ, bách hợp thật sự là không ít. Chẳng qua nhìn sơ sơ đã không có hứng thú, mấu chốt là có xem kỹ cũng không hiểu. [Đó cũng là bình thường nhỉ? Dù sao cũng chỉ là Tiểu quỷ 15 tuổi].

"......" Thôi thì đọc bộ tiểu thuyết mà Hi Nhược đưa vậy.

Giờ Sơ Đông có chút bội phục Hi Nhược cùng Minh Ký. Mấy cậu ta từ đâu mà có nhiều thứ như vậy? Sau lại nghĩ, người bình thường cũng sẽ vô mấy trang web đó sao? Sẽ có tiếng nói chung sao? Xem hiểu sao? Con người quả là có tiềm năng vô hạn, thật sự là loài động vật thần kỳ.

Sơ Đông còn đang ở giai đoạn sơ cấp, không phải chưa xem mấy bộ khẩu vị nặng, mà là nàng nuốt không nổi, hơn nữa cũng không hiểu lắm. Cho nên nàng nói với Hi Nhược, bản thân cơ hồ không thể nào hiểu nổi mấy bộ tiểu thuyết đó, chỉ biết là bên trong có hai cô gái yêu nhau thôi. Lúc đó Hi Nhược thực khinh bỉ, lại đưa cho nàng một bộ sưu tập khác.

Trong đó đa số là đoản văn, hơn nữa có vẻ là thanh thủy, cho nên rốt cuộc Sơ Đông cũng hiểu, còn dần thích đọc hơn.

Người, chính là vào hủ(*) môn như thế, đường vào hủ môn sâu như biển, từ nay về sau lang quân chỉ là người qua đường ~~~~

(*) hủ trong hủ nữ:v

Hôm nay Sơ Đông đọc một bộ đoản khá xúc động. Nhìn thấy hai nữ nhân vật chính cuối cùng cũng nắm tay nhau cùng nhau đến già, Sơ Đông rất cảm động, thậm chí cảm động chảy ra mấy giọt nước mắt.

Ờ...... Chỉ có mấy giọt thôi, Sơ Đông nhất định phải cường điệu. Ờ...... Chỉ có mấy giọt, mấy giọt mà thôi.

Nàng đọc xong mới phát hiện đã là 11 giờ, ngày mai nàng còn phải đến trường. Hôm nay đọc đến muộn, phải mau ngủ thôi.

Đại tiểu thư luôn là đứa trẻ ngủ rất đúng giờ. Buổi tối mà ngủ sau 10 giờ thì ngày hôm sau sẽ không dậy nổi. Cho dù có dậy nổi thì lúc lên lớp cũng sẽ ngủ gà ngủ gật. Chuyện đó là cực kỳ không tốt.

Cho nên hôm nay Đại Tiểu thư có chút khác thường. Nhưng lúc này Sơ Đông còn không biết, sau này phỏng chừng nàng vĩnh viễn cũng không thể ngủ sớm trước 10 giờ nổi. o(╯□╰)o

Đại tiểu thư tắt máy tính, còn kiểm tra tắt đèn trong phòng, sau đó mới đi ra.

"......" Đèn ngoài hành lang bị tắt mất rồi.

Rốt cuộc là ai tắt đèn vậy hả?! Đường tối thui thế này đi kiểu gì? Đêm hôm khuya khoắc tắt đèn chi chứ? [Vậy cưng muốn bọn họ tắt lúc nào?] Nhắm mắt lại bật đèn. Đợi đến khi chạm được tới cái công tắc, hơn nữa đèn sáng lên rồi mới dám mở mắt.

Hô...... Rốt cuộc cũng sáng. "Như vậy mới có thể đi được chứ." Nói như vậy, thật cẩn thận bước về phòng mình, cẩn thận mở cửa, đi vào, sau lại nhìn thoáng qua hành lang, rất nhanh tắt đèn đi, sau đó vào phòng.

Kiên quyết không thừa nhận kỳ thật là vì bản thân sợ tối! Tuyệt đối không phải tuyệt đối không phải!

Mục Thu đã ngủ. Cái tách trà được nâng niu nựng nịu trong lòng bàn tay kia, giờ đã bị đặt trên tủ đầu giường.

Sơ Đông mới vừa đi đến bên giường, đã thấy cái tách trà kia.

Trừng mắt nhìn chằm chằm.

"......" Quả, quả nhiên vẫn rất muốn ném nó đi!

Ngày mai Mục Thu phát hiện liệu có khóc không? Nhìn bộ dạng của cô hôm nay, ngày mai nhất định sẽ khóc.

Nhưng vẫn là rất muốn quẳng nó đi. – Vì sao cậu muốn quăng nó?

Tôi nhìn nó ngứa mắt! – Cậu sẽ không ngây thơ tới mức ăn dấm chua với một cái tách trà chứ?

Ai thèm ăn dấm chua với cái tách chứ hả hả hả! – Thật sự là ngây thơ!

Cậu mới ngây thơ! – Cậu ngây thơ!

Cậu! – Cậu!

Cậu cậu cậu cậu......

Hai nhân cách trong lòng Đại tiểu thư đều thực rối rắm.

Nàng đây là đang làm cái gì a a a! Cấu tạo đầu óc của nàng tuyệt đối là bình thường nha nha nha nha! [Nhưng tâm lý của cưng không bình thường......]

Cuối cùng nàng cũng không có quăng cái chén đó đi, nhưng nàng...... Nàng lại giấu nó đi.

Tôi nói, Đại tiểu thư, tiểu tổ tông, tâm lý của cưng quả nhiên đã vặn vẹo cực độ rồi? o(╯□╰)o

Sau khi giấu xong, Sơ Đông cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Nàng nhanh chóng lên giường, tắt đèn, đắp chăn ngoan ngoãn ngủ.

Một phút đồng hồ, hai phút, nửa tiếng, một tiếng......

"......" Nàng thế mà lại phát hiện mình ngủ không được.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a~ Ai có thể nói cho nàng cớ sao nàng lại không ngủ được hay không a a a a!

Trong đầu hỗn loạn rối tung, tất cả đều là tình tiết của bộ truyện nàng đọc khi nãy!

Nàng thề từ nay về sau sẽ không bao giờ đọc cái thể loại đó nữa. ~~~~(>_<)~~~~

Trằn trọc, xoay người, xoay người, lại xoay người. Sau đó lại mở đôi mắt hữu thần ra.

Nàng xxxx quả nhiên vẫn là không ngủ được!

Sơ Đông "xoạt" một cái ngồi thẳng dậy.

Bật đèn.

Nhìn thoáng qua Mục Thu bên người, đối phương đang ngủ cực kỳ ngon lành.

Nàng ở trong này mất ngủ, thế mà cái tên nằm cạnh lại ngủ ngon đến vậy! Thật sự là thiên lý bất dung.

"Mục Thu...... Này này...... Mục Thu, tỉnh dậy đi......" Bản thân ngủ không được, tuyệt đối sẽ không để cho người khác ngủ yên. Đại tiểu thư bắt đầu quấy rầy cái người đang nằm bên cạnh mình.

"Ô ô~~~ cái tách...... Tách em......" Mục Thu bĩu môi thì thào, lật người một cái, không có tỉnh lại.

"......" Cho dù là đang ngủ cũng không có quên cái tách kia sao? Nàng tuyệt đối phải quăng cái tách kia mới được! Trong lòng Đại Tiểu thư rít gào như thế.

"Cái tách mất rồi...... Mục Thu cái đồ ngu ngốc này, tỉnh dậy!" Đẩy, đẩy, tiếp tục đẩy.

"@#¥%......" Chép chép miệng, nói mớ hết bài này đến bài khác, nhưng không có tỉnh lại.

"......" Vậy mà cũng còn ngủ được?!

Đại tiểu thư vẫn chưa từ bỏ ý định. Nàng nằm đè lên, nhìn chằm chằm mặt Mục Thu, định bóp mũi cô, nếu không thở nổi, chắc sẽ tỉnh lại liền nhỉ? [Có cần phải như vậy sao?]

Mặt nàng cách mặt Mục Thu chỉ có 5 cm. Thật gần. Rất gần.

Nàng dừng lại, không có bóp mũi hay miệng gì của Mục Thu hết. Chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt Mục Thu lúc ngủ.

Cứ nhìn như vậy......

Miên man bất định, miên man bất định......

Tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ xuất hiện.

Sơ Đông nhìn chằm chằm đôi môi đầy đặn của Mục Thu.

"......" Sơ Đông không thuần khiết, nàng nghĩ tới một ít chuyện không thuần khiết, cho nên nàng không thuần khiết.

Không biết hôn là cảm giác gì. – Thử xem sẽ biết thôi.

Nhưng nếu vừa mới hôn Mục Thu đã tỉnh lại thì làm sao bây giờ? – Vậy cậu cứ giả bộ là mình đang mộng du thôi.

Sẽ bị phát hiện chứ? – Cậu giả chết là được rồi!

...... Không ổn lắm đâu nhỉ? – Vậy câu có muốn hôn không?

Muốn...... – Vậy đừng có nhiều lời nữa!

Hôn sao? – Hôn đi!

Thật sự hôn sao? – Thật sự, hôn đi!

Được rồi tôi chỉ hôn một cái nhẹ thôi, chỉ một chút thôi.

Vì thế...... Sau một trận đấu tranh tinh thần nữa, Sơ Đông hít sâu một hơi, nhanh chóng hướng tới môi của Mục Thu, cắn xuống. . Truyện Hệ Thống

"Thu!"

Nha nha nha, nha nha nha! Hôn rồi, hôn rồi, hôn rồi! Mềm, mềm, mềm!

Xấu hổ quá, xấu hổ quá, xấu hổ quá~~~~ nha~~~~

Nhanh ngủ đi nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ không xấu hổ nữa nha~~~~

'Thình thịch thình thịch thình thịch' Trái tim đập nhanh quá nha, nhanh quá nhanh quá~~~~

Đại Tiểu thư em xác định em còn có thể biết trái tim đang nơi nào sao?

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:... Đại tiểu thư a, tiểu tổ tông a, rốt cuộc...... Hôn hôn hôn hôn...... Không dễ dàng a không dễ dàng.

Ta là con gà mẹ động lạnh a~~~~~~~

Che mặt, rơi lệ...... Ô ô ô.

Bình luận

Truyện đang đọc