LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Mục Thu, không xuất chiêu như lẽ thường.

Cũng không biết là do tức giận đến choáng váng hay sao, thế mà Mục Thu vừa về đã gọi ngay cho Mục mụ mụ.

Mục Thu...... Xem mắt rồi~~~~

Lúc Sơ Đông về đã thấy Mục Thu không có ở nhà.

Nhóm người làm ở Sơ gia vừa thấy nàng về, tất cả đều khẩn trương bu lại.

"Tiểu thư!"

"Tiểu thư không xong!"

"Tiểu thư phu nhân không xong......" Giọng các nàng rất khủng bố, cho nên còn chưa nói xong một câu, cũng đã khiến Sơ Đông liên tưởng đến chuyện cực kỳ không xong rồi.

"Mục Thu?! Mục Thu làm sao rồi? Chẳng lẽ là trên đường trở về......" Nói như vậy, mồ hôi lạnh đã từ trên trán tuôn ra, một đường chảy xuống. Cả người đều nhẹ bẫng. Chẳng lẽ mình phải đuổi theo sao? Quả nhiên không nên do dự, nếu không phải vì mình do dự, có lẽ Mục Thu đã không......

"Không đúng không đúng......" Thấy dáng vẻ của Sơ Đông, nhóm người làm vội vàng sửa lời: "Phu nhân không có sao hết!"

"@#¥%......" Sơ Đông thiếu chút nữa chửi ầm lên!

"Nhưng thật là không tốt, tiểu thư ơi, phu nhân hôm nay đi xem mắt!" Vẻ mặt bi thống nói, giống như đi xem mắt không phải là Mục Thu, mà là vợ/chồng của mình vậy.

"Ồ, xem mắt à, may mắn không phải...... Hả?! Cái gì!?" Vốn là biểu tình nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại thay đổi 720°.

"Tiểu thư, phu nhân vừa mới trở về không bao lâu, liền đi ra ngoài xem mắt rồi!"

"......" Sấm sét giữa trời xanh. Bùm bùm bùm bùm!

Sơ Đông cứ như vậy đứng tại chỗ, hóa đá luôn!

"Tiểu thư?! Tiểu thư?!!"

Hóa đá...... hóa đá......

Sau đó rốt cuộc nhịn không được, bạo phát.

"...... Chị ta...... Rốt cuộc là chọn người xem mắt xong từ khi nào vậy hả?!"

"Tiểu thư?! Tiểu thư xin hãy bình tĩnh một chút!"

"Mục Thu đi xem mắt ở đâu?" Giận.

"Chuyện này phu nhân không có nói." Nhỏ giọng.

"Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện quan trong thế này sao lại không hỏi kỹ càng hơn chứ?" Đã hoàn toàn biến thành giận chó đánh mèo sang người khác.

"Phu nhân không nói cho chúng tôi biết." Oan ức, ấm ức.

"Chị ấy không nói thì mấy người không biết đường nghĩ cách sao?" Lửa giận liên tục bốc lên. "Thế nhưng còn không nguyện ý nói @#¥......" Người nào đó đang vô cùng tức giận dường như hoàn toàn thật nghĩ tới, người kia rốt cuộc là vì sao mà lại muốn đi xem mắt.

"Chúng tôi có phái người lén đi theo phu nhân." Chuy Danh nhỏ giọng nói.

"......" Tạm dừng.

"Lập tức liên lạc với người đó."

Thế mà lại đi xem mắt! Không thèm nói tiếng nào mà đi xem mắt. Chị ta quả nhiên xem mình là tiểu quỷ sao? Quả nhiên đối đãi với người như Mục Thu, ngoan ngoãn chính là sẽ chịu thiệt!

Đại tiểu thư của chúng ta đã cực kỳ cực kỳ tức giận, đã muốn tức giận đến không còn lý trí rồi. Nếu Mục Thu biết Sơ Đông đang giận cỡ nào, phỏng chừng cô sẽ chạy trốn mất dép, hoặc là nghĩ ra một vài đối sách, mà không phải là ngồi chán muốn chết trong quán cà phê đâu.

Đáng tiếc, không có giác quan thứ 6 quả nhiên chính là không có giác quan thứ 6. Mục Thu hoàn toàn đều không thể cảm giác được sự phẫn nộ của Đại tiểu thư. Chỉ lo bắt chuyện với người đàn ông ngồi đối diện, chỉ lo tức giận suy nghĩ miên man trong lòng.

Tiến hành hành động 'ngươi đã đối ta bất nhân, ta liền đối với ngươi bất nghĩa'.

Mục mụ mụ cùng bà mối vô cùng vui mừng. Sau khi giới thiệu xong, liền ra về, để hai người kia ở riêng.

Người đàn ông kia như muốn để lại ấn tượng tốt trước Mục Thu, lịch sự gọi cà phê cho Mục Thu, sau đó tìm kiếm chủ đề cảm thấy có khả năng làm Mục Thu hứng thú nhất, chậm rãi triển khai.

Hết thảy đều trong kế hoạch. Tuy rằng bây giờ Mục Thu còn đang giận Sơ Đông, tuy rằng lần này động cơ đi xem mắt thực không đơn thuần. Nhưng phép lịch sự tối thiểu cô vẫn phải có, đối với hành động của người đàn ông kia, làm ra hành động đáp lại thích hợp nhất

Bầu không khí trong quán cà phê khá tốt, sự lãng mạn đang trình diễn.

Sau đó Mục Thu đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở cái bàn khác.

"......" Kia không phải người làm vườn ở Sơ gia sao? Sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ......

Cảm ứng được có điềm xấu, sau đó cũng bởi vì phát hiện bị người theo dõi mà hơi hơi tức giận, Mục Thu đột nhiên đứng lên.

"Mục tiểu thư? Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông ngồi đối diện vẫn luôn quan sát Mục Thu, cũng thấy sắc mặt cô trong nháy mắt biến kém. Sau đó nhìn cô bỗng đứng dậy, kinh ngạc vạn phần, vừa hỏi, vừa nhìn theo hướng mà Mục Thu vừa nhìn khi nãy.

Đã nhìn thấy gì hở, sao đột nhiên tại tức giận đến vậy?

Một người đàn ông trung niên? Chẳng lẽ là cuồng theo dõi?

"Lý tiên sinh. Chúng ta đổi chỗ đi." Mục Thu không để ý phản ứng của người đối diện, trực tiếp mở miệng nói.

"Đương nhiên có thể, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo." Đối phương rất lễ phép đứng lên, lại nhìn bên cạnh kia một bàn liếc mắt một cái, quay đầu đang muốn đối với Mục Thu nói cái gì. Cửa quán cà phê bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.

Cả một đống người ập vào.

"?!"

"A!"

"Làm sao vậy làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

"Nhiều người dữ, chẳng lẽ là đóng phim?"

"@#¥%......"

Mấy người khách khác không hiểu chuyện gì, có chút kinh hoảng nhìn chằm chằm phía cửa.

"Quản lý quản lý, đóng phim~~~" Mỗ nhân viên nhỏ giọng với quản lý đứng bên kia quầy. Hưng phấn, hưng phấn.

"Đóng phim cái gì, sao ngay cả một cái camera cũng không thấy chứ." Quản lý thập phần khinh bỉ nói.

"Vậy thì là gì chứ?! Chẳng lẽ là muốn bắt cóc ai? Hay là xã hội đen sống mái với nhau?!" Sâu kín hưng phấn mở miệng.

"Cô xem phim nhiều quá rồi đó?" Sau đó bị Nguyệt Nguyệt bên cạnh khinh bỉ.

"Mặc kệ là làm gì, nhìn tình huống, coi chừng đồ đạc trong quán. Nếu đập phá, lập tức bắt bọn họ bồi thường!"

"...... Quản lý à, chị vẫn mê tiền như vậy sao......" -_-||||

"Có cần gọi 110 không quản lý?"

"Không cần."

"Vì sao?" Đồng loạt hỏi.

"Các cô không biết là, trận thế này khá là giống với cảnh Tiểu Mãn bị nhị tiểu thư Mạc gia bắt cóc khi xưa sao?" Khi vẫn còn là "Quán cà phê Nữ hầu" đó ~~~~

"Ồ~~~~" Đồng loạt quay đầu, nhìn về phía đám người kia, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng bát quái.

Ố ồ, sẽ có bát quái xuất hiện sao? Sẽ có sao sẽ có sao?

Sơ Đông xuất hiện phía sau một đám người mặc đồ đen, sắc mặt không tốt.

Trong nháy mắt khi Mục Thu nhìn thấy Sơ Đông, vẻ mặt cũng trở nên thực quỷ dị.

Nhíu mày, lạnh lùng mở miệng nói: "Đại tiểu thư. Em đây là muốn làm gì?"

Sơ Đông vặn vẹo khuông mặt lộ ra nụ cười dọa người. "Trong nhà có chuyện, mời mẹ trở về một chút."

Mẹ?!

N nhân viên xung quanh bị dọa sợ.

Cô gái kia mà có đứa con lớn chừng đó rồi á?! Nhưng nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm mà! Phải đẻ từ năm bao nhiêu, mới có thể có đứa con lớn như vậy đây? Chẳng lẽ là dạng gái hư? Nhưng cái mặt kia...... Thật sự là biết cách dưỡng nhan mà!

Mọi người không ngừng suy đoán quỷ dị.

Bị kinh tủng nghiêm trọng nhất chính là người đàn ông đứng bên cạnh Mục Thu.

"!!!" Đã muốn đến tình trạng chỉ biết lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, năng lực ngôn ngữ hoàn toàn biến mất luôn rồi.

Thế mà đã có con rồi, lại còn lớn chừng đó?! Vậy sao lại đi xem mắt chứ? Rốt cuộc cô ta bao nhiêu tuổi rồi đây!

Bản thân Mục Thu cũng bị dọa sợ! Quan sát thấy biểu tình của mọi người, nhất là vẻ mặt của người đàn ông đứng bên cạnh, phẫn uất trừng Sơ Đông.

Cố ý! Tuyệt đối là cố ý! Nhiều năm nay có nghe Tiểu quỷ gọi mình là mẹ đâu chứ! Sao hôm nay như bị trúng tà vậy?! Cố ý! Tuyệt đối là cố ý!

"Em mà lại chịu gọi tôi là mẹ sao? Đại tiểu thư, trước kia cho tới bây giờ chưa từng được nghe em gọi như vậy nha." Lời nói của Mục Thu lúc này, có xu hướng càng tô càng đen.

"Chẳng lẽ Mục Thu không phải mẹ sao?" Tà ác tươi cười.

"......"

"......"

Giằng co, giằng co! Bùm bùm!

o(╯□╰)o

- _-||||

Mọi người xung quanh: 囧

Sơ Đông hất cằm, quét mắt nhìn Mục Thu một cái, liền quay đầu ra hiệu với mấy người áo đen ý bảo "Động thủ".

"Thật có lỗi, phu nhân." Người bên cạnh lập tức hiểu ý, áy náy chào Mục Thu, sau đó nhanh chóng ập tới.

"Mấy người... Mấy người muốn làm gì?! Oa a!!" Người nào đó còn chưa kịp phản ứng, đã bị một người khiêng lên.

"Trở về thôi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, nha mẹ." Mỉm cười.

"Sơ Đông! Sơ Đông em cái đồ tiểu quỷ chết tiệt~~~~~~ Buông ra a a a~~~~" Tiếng kêu thê thảm.

Những người áo đen còn lại thì cúi chào với nhân viên trong quán, sau đó chỉnh tề cáo lui.

"Tôi xxx, trước kia chưa từng thấy mấy người liều mạng như vậy đó @#¥%%......" Bên ngoài quán liên tục kêu thảm thiết. Kêu thảm thiết.

Trong mắt nhóm nhân viên vẫn lóe ánh sáng bát quái.

Ố ồ ô~~~ Thời buổi này, chuyện "Bắt cóc" thật sự là càng ngày càng đáng yêu à nha. o(∩_∩)o~

- ------

Editor có lời muốn nói: có vẻ là chương sau sẽ có H~ mà mình thuần khiết lắm, gặp mấy chương thế này thiệt là ngại muốn chết~~

PS: không biết có thể hoàn chính văn trước cuối tháng không nữa~~ TT^TT

Bình luận

Truyện đang đọc