LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Sức mạnh tình yêu thật sự vĩ đại đến thế sao

Lần này thành tích của Sơ Đông quả nhiên rất tốt. Không tốt sao? Thành tích đứng nhất Học viện Anh còn không phải là tốt sao?

Thành tích này làm Minh Ký và Hi Nhược hâm mộ không thôi, cũng làm cho Kế Hoa Thanh đứng thứ ba khinh bỉ không thôi.

Tôi dựa vào! Có ích dữ vậy sao, mới có hôn chút xíu trên mặt thôi mà được như vậy luôn?

Thật không có tiền đồ.

Sự thật chứng minh Kế Hoa Thanh ganh tị, ganh tị cực kỳ luôn á.

Sau kỳ trung khảo, học sinh trung học có một khoảng thời gian khá dài để nghỉ xả hơi. Cơ mà trước đó, còn có một buổi lễ tốt nghiệp lớp 9 nữa.

Bởi vì đã thi xong, cho nên không khí buổi lễ vô cùng thoải mái. Dường như mỗi tiểu quỷ đều vô cùng hứng khởi, cũng rất mong buổi lễ đến. Nhưng Sơ Đông lại có vẻ không mong đợi cho lắm.

Phải nói, nàng vốn cũng khá mong đợi, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên không muốn nữa.

Sau đó Mục Thu thực còn thật sự nghiêm túc hỏi nguyên nhân, nhưng Sơ Đông không muốn trả lời, thậm chí thiếu chút nữa còn hành động tỏ vẻ khinh bỉ Mục Thu.

Lúc này nên làm gì bây giờ? Lúc này nên hỏi một người.

Vì thế Kế Hoa Thanh cùng vài người bạn được mời tới.

"Điệu nhảy cha và con?" Mục Thu nghe ra mấy từ mấu chốt này.

"Trong lễ tốt nghiệp trung học của Học viện Anh, không phải đều có tiết mục này sao?" Kế Hoa Thanh khinh bỉ ra mặt trước bộ dạng của Mục Thu. Đáng lẽ chị ta phải tham gia rồi chứ? Tiết mục này không phải đã có từ khi Học viện Anh vừa mới thành lập sao? Chẳng lẽ tốt nghiệp lâu lắm rồi, ngay cả chuyện này cũng quên mất?

"Quả thật là có một màn như vậy." Mục Thu thực còn thật sự nghiêm túc trả lời.

Cô nhớ rõ bởi vì cô và Mục Yên là sinh đôi, cho nên lễ tốt nghiệp lần đó, có khá nhiều chuyện xảy ra. Bởi vì ba thì chỉ có một, mà con gái tốt nghiệp thì có những hai đứa. Cho nên lúc ấy một người cha nhảy cùng với hai đứa con gái dáng vẻ mười phần giống nhau, cảnh tượng đó vẫn là thực hấp dẫn người xem.

"Đông Đông không muốn tham gia mà." Hi Nhược nói.

"Đúng vậy, nhưng tiết mục này hầu hết nữ sinh đều có tham gia." Minh Ký tiếp lời.

"......" Mục Thu lúng túng. Vậy làm sao bây giờ? Giúp Sơ Đông tìm một ba ba tới? Không biết có đủ thời gian không nữa? [mấu chốt phải là không làm được chứ nhỉ?]

"Chị cứ tham gia thay ba ba của Đông Đông đi." Kế Hoa Thanh nói.

"......" Mục Thu trầm mặc. -_-||||

"Trường hợp này không phải là chưa từng xảy ra." Kế Hoa Thanh tiếp tục bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ Đông Đông sẽ rất vui đó."

Tôi nghĩ Đông Đông sẽ rất vui đó...... Tôi nghĩ Đông Đông sẽ rất vui đó......

Nguyền rủa! Đây là một lời nguyền rủa sao? Lời nguyền của Kế Hoa Thanh.

Mục Thu vô cùng đau đầu.

Cô không có sở thích giả nam đâu! Cô cũng không muốn giả nam đâu. Thân phận mẹ kế đã làm cô rối rắm lắm rồi, bây giờ còn phải kiêm chức cha kế nữa sao? Còn không có ai đưa phí tăng ca cho cô nữa chứ.

Hay là kêu bố già nhà mình tới thay nhỉ. Dù sao quan hệ cũng không lớn lắm.

Mục Thu rối rắm. Mục Thu liên tục rối rắm.

Lịch ngày cứ bay đi từng tờ một.

Mục Thu vẫn cứ sầu não chuyện này. Cô đã nói với ba chuyện này rồi, Mục ba ba cũng không có ý kiến gì, rất vui vẻ tham gia lễ tốt nghiệp.

Còn Sơ Đông thì như là không thèm để ý chuyện này. Mỗi ngày vẫn nghiêm túc học tập theo chương trình mà gia sư của Bổn gia sắp xếp. Nói tóm lại là nên làm gì thì làm cái đó.

"......" Chẳng lẽ thật sự quan tâm chuyện này chỉ có mình mình thôi sao?

Người vốn đã rầu rĩ lắm rồi nay càng thêm rầu rĩ.

Cứ rầu rĩ rối rắm mãi cũng đến ngày diễn ra lễ tốt nghiệp.

Mục ba ba vốn dĩ đã đáp ứng sẽ tham gia nay lại tái phát cơn đau lưng.

"......" Mục Thu nhìn bố già nhà mình mang vẻ ai oán nằm trên giường, cả khuôn mặt đều đen đi.

"Ây da~~~ ây da~~~~"

"Ba yêu dấu à, ba thật đúng là biết chọn thời gian đau lưng ghê á." Hắc tuyến, hắc tuyến.

"Ây da~~~ ây da ~~~~" Mục ba ba vẫn đang ra vẻ đáng thương.

"Quả nhiên...... Không đáng tin cậy mà~~~~" Mục Thu cảm thấy chán nản. Sơ Đông còn chờ người này đến tham gia buổi lễ mà. Thật sự là......

"Tiểu Thu nè, ba con như thế này rồi, thật là không đi được đâu." Mục mụ mụ ở một bên nhìn lão nhân nhà mình đang vô cùng thất vọng.

"Con biết......"

"Vậy con xem phải làm sao giờ đây?"

"......Nhất định phải bắt nhóc con kia sau này lớn lên tăng lương cho con mới được!" Mục Thu ai oán vạn phần nói. Sau đó hoài nghi người trên giường này tuyệt đối là cố ý!

[╰_╯]# Thật là muốn đạp thêm một cước trên lưng lão nhân quá.

Trong trường học, Sơ Đông đã muốn chờ đến sốt ruột. 8 giờ rưỡi rồi, lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, nhưng nàng vẫn chưa thấy người vốn nên xuất hiện đâu cả. Trước không nói Mục ba ba cùng Mục mụ mụ, ngay cả Mục Thu vẫn chưa có xuất hiện.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới không thể tới sao?

Nữ sinh vốn đang im lặng ngồi ở vị trí của mình nay càng thêm sốt ruột.

Hồi sáng, là Mục Thu bảo nàng tới trước, nói rằng cô ấy phải tới đón Mục ba ba. Chẳng lẽ là ở trên đường......

Càng nghĩ càng khủng bố, sắc mặt Đại tiểu thư càng đen hơn.

Nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi một cú.

"A lô Đông Đông, em chờ một chút, tôi đến liền đây. Em chờ một chút nha chờ chút xíu nha chờ nha nha @#¥%......"

"Tu — tu –"

"......" Điện thoại bị cúp cái rụp.

Sắc mặt Đại tiểu thư lại đen thêm một phần, chẳng qua đây là khó chịu, mà không phải lo lắng.

Rốt cuộc, đang làm cái quỷ gì vậy hả!

9 giờ, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Mục Thu vẫn chưa đến.

Sao lại thế này a sao lại thế này a!

Mục Thu nếu chị không xuất hiện, chị nhất định phải chết chị thật sự nhất định phải chết!

9 giờ 10, hiệu trưởng nói chuyện, Mục Thu vẫn chưa có xuất hiện!

Mục Thu Mục Thu Mục Thu! Đại tiểu thư đã không ngừng âm thầm hỏi thăm cả gia phả người nào đó!

Đây gọi là chờ một chút sao? Đây thật sự là chờ một chút sao? Đây rõ ràng là chờ rất rất nhiều chút đó!

9 giờ 20, Mục Thu vẫn chưa xuất hiện.

9 giờ 30, tiết mục nhảy múa cha va con sắp bắt đầu.

"Đông Đông, Mục Thu vẫn chưa có tới sao?" Kế Hoa Thanh đứng ở một bên hỏi.

"Ừm......"

"Sao lại thế chứ?" Hi Nhược cũng đi tới. Bỏ rơi ba ba nhà mình một bên.

"......" Sắc mặt Sơ Đông không tốt. Xem ra sắp bạo phát.

"Tôi có cảm giác, nếu chị ấy không đến, kết cục sẽ rất thảm." Hi Nhược nhìn sắc mặt Sơ Đông, lòng có chút bi ai nói.

"Chậc...... Tôi lại thấy, theo sắc mặt Đông Đông, cho dù chị ấy có chạy tới ngay lúc này, kết cục cũng sẽ rất thảm." Minh Ký đứng bên cạnh cũng sợ sệt nói.

"......" Kế Hoa Thanh đang nhìn trò hay.

9:40.

Vũ hội bắt đầu.

Thảm thảm thảm.

Thảm thảm thảm, thật sự thảm.

Ừm...... Có trò hay để xem.

Chị chết chắc rồi, chị chết chắc rồi chị tuyệt đối chết chắc rồi! [╰_╯]#

Trên là tiếng lòng của nhiều người cùng một lúc.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi!" Sau đó là tiếng la của người nào đó.

Sau đó hai nữ sinh kinh ngạc quay đầu.

Một người vui sướng khi người gặp họa quay đầu.

Còn có một người thực khó chịu quay đầu!

[⊙o⊙]......

Sau đó, trong nháy mắt lúc mấy người tâm tình bất đồng quay đầu, lại xuất hiện biểu tình như nhau.

Mục Thu mặc tây trang, hơn nữa tuyệt đối là nam trang, tóc bui cao, mang giày da bóng lộn, vội vàng chạy tới.

Trang phục và đạo cụ kỳ lạ của cô, khiến mọi người xung quanh đó đều dõi mắt nhìn theo.

"Xin lỗi xin lỗi nha, tôi đã tới trễ. Tìm mấy thứ này thực là khá khó khăn. " Cô theo bản năng tìm bóng dáng Sơ Đông, không thèm để ý ánh mắt người ngoài, chạy tới.

"......" Sơ Đông vẫn nhìn trang phục và đạo cụ của Mục Thu chằm chằm, bày ra trạng thái ngu si.

Âm nhạc của vũ hội vang lên.

Lúc nhóm ba ba bày ra tư thế thân sĩ, mời con gái nhảy với mình, Mục Thu nhợt nhạt cười.

Nguyệt mi tinh mục, uyển chuyển hữu thần.

"Đại tiểu thư của tôi." Cô đưa tay ra trước mặt Sơ Đông. "Tôi có vinh hạnh được mời em nhảy một điệu không?" Cô nói như vậy, cả người đều tràn đầy khí khái thản nhiên cùng ấm áp.

Sơ Đông cúi đầu, không dám để Mục Thu thấy rõ vẻ mặt của mình, nhẹ nhàng giao tay cho cô.

"......"

Làn vay phất lên, xoay tròn, xoay tròn. Từng vòng xoay chuyển, đều là hạnh phúc.

"Mục Thu, vì sao chị lại đối tốt với tôi như vậy?"

"...... Tôi nhớ là......" Đối phương thanh thiển cười nói: "Trước kia có người khóc hô nói với tôi, hy vọng tôi có thể thích nàng, thích nàng nhiều một chút. Cho nên hiện tại tôi muốn thích nàng một chút, càng thích nàng nhiều hơn một chút. Muốn đối với nàng tốt một chút, càng đối với nàng tốt hơn một chút......"

Lời nói có vẻ như tùy tiện, nhưng từng câu từng chữ, lại khắc sâu trong lòng Sơ Đông.

Vì thế, buổi lễ tốt nghiệp này, trở thành ngày hạnh phúc nhất trong đời Sơ Đông.

Bình luận

Truyện đang đọc