LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Ngày thứ ba sau khi về nhà, bên Sơ gia đã có người đến. Nói là ba ngày rồi Sơ Đông vẫn chưa về nhà, mong Mục Thu hãy quay lại.

Sau đó lại tới nói Sơ Đông đã ăn năn, mong Mục Thu có thể quay lại.

Nhưng Mục Thu vẫn không về. Sau vài lần, Mục Thu thậm chí còn không ra ngoài gặp họ, giao hẳn vấn đề này cho mẹ. Mục mụ mụ đương nhiên cũng biết chuyện Mục Thu và Sơ Đông cãi nhau qua lời của người Sơ gia. Nhưng bà và người làm của Sơ gia giống như bị vây trong bóng tối, không có rõ ràng cái gì cả.

Việc này trong mắt bọn họ căn bản chỉ là chuyện nhỏ, sao lại khiến hai người gây nhau đến chừng đó? Bà cũng từng hỏi Mục Thu, nhưng Mục Thu không có trả lời thẳng, chỉ nói Sơ Đông muốn thứ gì đó, mà thứ đó, cô không cho được.

Nhưng rốt cuộc là thứ gì chứ? Cái gì mà có thể khiến cả hai đều không muốn về nhà?

Hai đứa con gái, một đứa bỏ đi không biết khi nào mới về, đứa kia rốt cuộc cũng về nhà, nhưng lại mang bộ dạng nửa chết nửa sống. Mục mụ mụ làm sao còn có thời gian đi quản tiệm sách? Cũng may bây giờ đã thuê nhân viên quản lý tiệm sách, thành thử bà không cần ngày nào cũng đi. Mấy ngày nay Mục mụ mụ đặc biệt dành ra rất nhiều thời gian, ở nhà cùng Mục Thu.

Ngày thứ tư sau khi Mục Thu về nhà, người Sơ gia lại đến.

"Phu nhân, hôm nay nhận được điện thoại của Kế tiểu thư, nói tiểu thư bị bệnh. Phu nhân, cô đi thăm tiểu thư đi." Người đến là nữ đầu bếp, nàng ở Sơ gia lâu nhất, cũng là người hiểu rõ Sơ Đông nhất. Cho nên lần này hai người trốn đi, người cần tới khuyên Mục Thu nhất, cho dù bị Mục Thu cự tuyệt n lần, cũng không từ bỏ, chính là nàng.

"Tôi không phải phu nhân, không có quan hệ gì với tiểu thư nhà mấy người hết."

Chuyện Sơ Đông bị bệnh làm Mục mụ mụ cực kỳ lo lắng, dù sao Đại tiểu thư cũng rất có duyên với Mục mụ mụ. Có thể nói là do khí chất tương đồng, bà yêu thương Sơ Đông vô cùng. Cho nên lần này dưới sự cố gắng của Mục mụ mụ, cuối cùng cũng khiến Mục Thu đi ra gặp nữ đầu bếp. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cô chịu quay lại.

"Phu nhân! Rốt cuộc cô bị sao thế? Tiểu thư đã ở với cô nhiều năm như vậy rồi, cho dù cô có giận tiểu thư cỡ nào đi nữa, bây giờ tiểu thư bị bệnh, nhưng vẫn luôn gọi tên cô, dù cô có giả bộ thì cũng đi thăm tiểu thư đi chứ! Phu nhân! Coi như dì Thẩm cầu xin cô đó." Người phụ nữ hơn 40 tuổi này nói gần như khóc.

"Tiểu Thu, con đi xem thử đi." Lần này ngay cả Mục mụ mụ cũng lên tiếng nói giúp.

"Con không đi." Nhưng dù là vậy, Mục Thu vẫn nằng nặc không hề động dung, rũ mắt, không chịu nhìn bất kỳ ai.

"Tiểu Thu?!"

"Phu nhân à!"

"Dì Thẩm, nếu bị bệnh, thì nên mau đưa nàng đến bệnh viện đi. Phiền dì chăm sóc Đại tiểu thư với ạ. Tôi...... tôi sẽ không đi, dì hãy về đi." Cô vừa dứt lời, tay đã giơ ra, trước lúc mọi người có thể phản ứng kịp, nhanh chóng đóng cửa lại.

"Ầm!" Đối phương cứ như vậy bị chặn bên ngoài.

"Phu nhân! Phu nhân......" Ngoài cửa, dì Thẩm vẫn tiếp tục gọi to. Trong nhà, Mục Thu cúi đầu một lát, lại ngẩng đầu lên, thong thả đi tới phòng khách như không có chuyện gì xảy ra, ngả người xuống sô pha, lười biếng nằm xem ti vi.

Mục mụ mụ đi theo sau Mục Thu, không hề lên tiếng.

Nam diễn viên chính trong TV đang hô tê thanh liệt phế: "xxx anh yêu em."

Anh yêu em, anh yêu em, nếu từ yêu này mà có thể hô lên dễ dàng như vậy, thì nó rẻ mạt cỡ nào chứ?

Chạng vạng, Mục ba ba về nhà. Mục mụ mụ bắt đầu nấu cơm.

Chương trình ti vi trong phòng khách đã từ phim tình cảm chuyển sang series khảo cổ. Một già một trẻ với cùng một tư thế dán mắt vào ti vi.

Trong phòng bếp đều là tiếng 'leng keng cộc cộc xì xào' phát ra khi Mục mụ mụ nấu ăn.

Xem ti vi hơn nửa tiếng, Mục mụ mụ vẫn chưa ra khỏi bếp. Mục Thu nhàm chán, chạy vào bếp hối.

"Mẹ yêu, lúc nào mới xong cơm vậy?" Người nào đó đứng ngay cửa xen miệng hỏi.

"Sắp rồi, xào xong món này là có thể ăn. Con ra ngoài đó xem ti vi đi, trong đây nóng lắm vô làm gì?"

"Dạ~~~" Tuy rằng nói "Dạ", nhưng người vẫn không hề nhúc nhích, ngây ngốc đứng đó nhìn bóng dáng mẹ già nhà mình tất bật trong bếp.

Xào rau, giảm lửa, sau đó thêm các loại gia vị, còn phải chú ý nồi nước bên kia. Mặc dù có máy hút khói, nhưng trong bếp không phải là hoàn toàn không có dầu mỡ, hơn nữa nhiệt độ cũng rất cao. Mục mụ mụ vừa xào rau, mồ hôi trên trán cũng chầm chậm chảy ra.

Mẹ vẫn luôn vất vả như vậy sao? Nhưng xưa giờ bà chưa từng than thở trước mặt cô.

Trong bếp vẫn luôn nóng như vậy sao? Nhưng xưa giờ bà cũng chưa từng than thở trước mặt cô.

"Mẹ......"

"Hửm?"

"Trước kia, lúc con học không ngoan, chọc mẹ giận, cãi lời mẹ, có phải mẹ rất đau lòng, rất khó chịu không?"

Mục mụ mụ cũng chẳng ngẩng lên liếc nhìn Mục Thu một cái, vẫn tiếp tục bận rộn nấu ăn, chỉ hỏi ngược lại: "Con nói xem?"

"Hẳn là mẹ đã rất khó chịu, hẳn là con đã nói rất nhiều lời làm mẹ đau lòng rồi. Hồi xưa, khi con nói 'Con ghét mẹ nhất', chắc mẹ đã buồn muốn chết."

"Con mình mà, có gì đâu buồn." Mục mụ mụ đã xào nấu xong, đi tới xoa đầu Mục Thu, cười nói: "Tuy rằng rất khó chịu, nhưng là càng thêm thương con thôi. Dù con với Tiểu Yên có khiến mẹ tức cỡ nào đi nữa, nhưng khi nhìn thấy các con sáp tới, liền vui đến ngay cả buồn khổ gì cũng quên."

"Trước kia con vẫn không hiểu." Mục Thu nhìn mẹ nói: "Trước kia con cũng không hiểu loại cảm giác này. Mẹ ơi, có phải con vô tâm quá không?"

"Ai nói, Tiểu Thu ngoan như vậy, hiếu thuận như vậy, sao lại vô tâm đâu." Bà cười, ôm Mục Thu vào lòng.

Ấm áp, chưa bao giờ yêu cầu gì bạn, đó là tất cả những cái ôm của mẹ trên thế giới này. Bao dung bạn, khi bạn còn rất rất nhỏ, thực dễ dàng bị thương sẽ bảo vệ bạn, khi bạn vào thời phản nghịch, lúc bạn không nghe lời nhất, dễ dàng tổn thương người khác nhất, mặc kệ làm cái gì đều sẽ tha thứ cho bạn. Bạn và đứa bạn thân nhất cãi nhau, cho dù đã làm lành, vết thương cũng đã tồn tại. Chỉ có người này, mặc kệ trước kia bạn đã giận dỗi thế nào, bà cũng thật lòng tha thứ cho bạn, ở lúc bạn cần, ôm lấy bạn.

"Xưa nay con chưa từng quan tâm ai cả. Con không biết quan tâm người khác là cảm giác thế nào...... Đây là lần đầu tiên con quan tâm một người đến thế, lần đầu tiên muốn đối xử tốt với một người đến thế. Nhưng sao chỉ quan tâm một chút thôi đã khổ sở như vậy, tại sao lại khổ sở như vậy...... Con không bao giờ nghĩ như vậy nữa, không bao giờ nghĩ nữa......" Mục Thu ôm mẹ, nức nở từng câu, nước mắt trào ra, ướt cả một bên vai của Mục mụ mụ.

"Con người vốn chính là như vậy, chỉ khi con từng bị tổn thương, mới biết đau là thế nào, mới có thể càng thêm quan tâm người khác."

"Mẹ ơi, chắc hồi xưa con làm mẹ buồn lắm."

"Có buồn cũng vui vẻ a, dù sao mẹ có con, có người có thể khiến mẹ buồn là tốt rồi. Trên thế gian này, biết bao người cầu mong có dịp được buồn như thế, nhưng làm cách nào cũng không đạt được đó."

"Mẹ ơi, sau này con nhất định sẽ ngoan, sẽ có hiếu, cho dù sau này mẹ có già hơn, có bị đãng trí, cả ngày ngơ ngác ngây ngốc chăng nữa, con cũng nhất định sẽ vẫn giữ chữ hiếu." Cô nghiêm túc nói.

Trên trán Mục mụ mụ lập tức đổ ba sọc đen, lời lẽ kiểu này, bà nên vui hay nên buồn đây? Mới giờ này mà con gái đã lo nghĩ đến chuyện mình sẽ già đi sẽ si ngốc rồi hả?

"Được rồi được rồi, nếu con đã muốn báo hiếu, thì giúp mẹ dọn đồ ăn ra ngoài đi. Lão nhân chắc sắp chết đói rồi đó. Có thương mẹ cũng đừng quên ba." Quả nhiên nghe mấy lời sến sẩm kiểu đó vẫn là cảm thấy thật bối rối.

- --

Nhà Kế Hoa Thanh tối nay đặc biệt náo nhiệt. Một đám người vốn không nên xuất hiện ở đây cũng như cả đời cũng sẽ không xuất hiện, thế mà gần đây vẫn luôn xuất hiện. Hôm nay lại chen chúc hết vào phòng khách.

Vốn dĩ nhà nàng không có lớn lắm, bây giờ còn có nhiều người đến thế này.

Nàng mang bộ mặt sa sầm nhìn mấy người trong phòng khách nghĩ, không phải mấy người này muốn ở lại qua đêm nay ở đây đó chứ? Nhà nàng cũng không phải là Sơ gia, không có nhiều phòng để bọn họ đến ngủ đâu.

Bác sĩ vừa từ trên lầu xuống, một đám người trong phòng khách đều ùn tới.

"Bác sĩ, tiểu thư của chúng tôi thế nào rồi?"

Blablabla......

"Không có việc gì, chỉ là tiết trời mấy ngày nay lạnh, cộng thêm ăn uống không điều độ, cho nên mới phát sốt, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn." Đây vốn chẳng phải bệnh gì nặng, bác sĩ không chú tâm cho lắm, kê chút thuốc, dặn một số việc rồi ra về.

Kế Hoa Thanh ngồi ở phía dưới, nhìn nhóm người kia, định ra lệnh tiễn khách.

"Nếu các vị muốn đón cậu ấy về, bây giờ đưa đi luôn đi. Nếu không muốn đưa đi, vậy thì không tiễn, nhà chúng tôi không thể tiếp nhiều khách như thế này được." Nói thẳng đến không thể thẳng hơn được nữa, một chút không gian để người ta mơ tưởng cũng không cho.

"Nhưng tiểu thư không muốn về nhà mà." Nữ đầu bếp sốt ruột nói.

"Vậy không tiễn, người ở chỗ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ chăm lo, không chết được."

"Nhưng chúng tôi lo lắng."

"Vậy thì một người ở lại, còn lại đều về hết đi." Khó chịu, khó chịu! Kẻ có tiền chính là phiền toái!

Vì thế một đám người để mình dì Thẩm ở lại, còn bao nhiêu đều ra về hết.

"Làm phiền em rồi, Kế tiểu thư." Bước lên trước, Chuy Danh thành khẩn nói.

"Ừm, người nào đó còn chưa chịu tới đón người về nuôi sao?" Sắc mặt Kế Hoa Thanh, không hề tốt chút nào.

Chuy Danh lộ vẻ hơi khó xử. "Hôm nay tôi sẽ tới xem thử lần nữa."

Kế Hoa Thanh nhíu mày. "Chị nói với chị ta, nếu thật sự không đến đón về, tôi sẽ giữ luôn."

"Ôi chao?" Chuy Danh kinh ngạc.

"......" Kế Hoa Thanh không nói, lời này nói ra không biết là đang dỗi hay là nghiêm túc.

"Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ chuyển lời." Chuy Danh lễ phép nói, dẫn mấy người còn lại đi về.

- --

Sơ Đông sốt đến mơ mơ màng màng, trong miệng vẫn gọi thầm tên Mục Thu.

Nàng biết mình có gọi thế nào, người kia cũng sẽ không đến đây. Người kia giận nàng, cô ấy sẽ không quay lại nữa.

Nàng đã sớm biết Mục Thu bỏ đi, ngay sau ngày hôm đó luôn.

Cuối cùng cô ấy vẫn bỏ rơi mình, là do bản thân lòng tham không đáy, là do bản thân được một tấc lại tiến một thước, cho nên cái gì cũng không chiếm được.

Vốn dĩ ít nhất có thể giữ ở bên cạnh, nhưng bây giờ ngay cả chuyện này cũng không thể.

Chỉ cần nghĩ đến đó, nỗi tuyệt vọng liền nhấn chìm nàng. Nước mắt cứ thế trào ra không thể nào khống chế được.

Nếu sớm biết, sớm biết thì đã chẳng nói ra. Nếu sớm biết, sớm biết thì đã giữ nguyên tình trạng đó là được rồi.

"Mục Thu...... Mục Thu......"

Có gọi cũng vô ích, nhưng nếu không gọi, thì sẽ tuyệt vọng đến không muốn sống mất.

Cho dù được, lại có ích gì?

"Tiểu thư...... Tiểu thư ơi......"

Không phải Mục Thu. Cô ấy đã thật sự không cần mình, cho dù mình bệnh sắp chết, cô ấy cũng sẽ không đến đây.

Tuyệt tình tuyệt nghĩa là Mục Thu.

Cuối thu thì đến đông, tất cả hoa cỏ đều điêu tàn.

Người như vậy, một khi đi sẽ không trở lại.

"Tiểu thư, tiểu thư......"

"...... Mục Thu...... Mục Thu......"

Nàng mơ mơ màng màng gọi, mơ mơ màng màng gặp mộng.

Nàng mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt Mục Thu. Nàng mơ thấy cái ngày đầy dông tố nọ, lần đầu tiên Mục Thu cho mình ấm áp. Nàng mơ thấy lúc bản thân tuyệt vọng nhất, cô đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng.

Là chính nàng, đã phá đổ tất cả, là chính nàng không tốt.

Nàng nằm mơ mơ màng màng. Hơi hé mắt, nhìn nữ đầu bếp mang vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh, nhìn Kế Hoa Thanh ra ra vào vào, nhìn tay nữ đầu bếp vẫn lâu lâu lại vuốt trán mình.

Nàng cứ nhìn như vậy, tưởng tượng đó là tay Mục Thu, tưởng tượng người ngồi bên cạnh là Mục Thu. Tưởng tượng người ra ra vào vào là Mục Thu, tưởng tượng Mục Thu rốt cuộc cũng tới đây thăm mình.

Không ngừng tưởng tượng, không ngừng, người nọ tựa hồ thật sự biến thành Mục Thu.

Bàn tay kia cũng thật sự biến thành tay của Mục Thu.

"Đại tiểu thư...... Em mà còn sốt như vậy nữa thì sẽ ngốc luôn đó. Em muốn dùng cách này, để buộc tôi nuôi em cả đời sao?" Bàn tay đó lành lạnh, vuốt trán nàng, người nọ cứ mờ mờ ảo ảo.

Nụ cười tinh khiết như ánh trăng.

Đôi mắt thì sáng như sao.

"Mục Thu......" Nàng lại một lần nữa mơ mơ màng màng gọi.

"Xem ra Đại tiểu thư còn chưa có ngốc thật. Ít nhất còn biết tôi là ai, thật sự là làm cho người ta cảm động."

"...... Tôi...... Tôi muốn về nhà......"

- ------

Editor có lời muốn nói: tự nhiên đoạn cuối chương trước và đoạn đầu chương này cảm động dữ vậy~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc