LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Có người mới đến công ty, hiện tại quản lí công ty đang phiền não vấn đề chỗ ở của vị người mới này.

Trong công ty không phải không có chỗ ở cho nhân viên, mà phòng rất lớn,có thể ở tới hai người. Nhưng thật ra cũng có nhiều phòng chỉ ở một người. Mấy chị em trong công ty không phải người không hiểu lý lẽ. Chuyện ở cùng người khác, cũng thường xuyên xảy ra, chẳng qua lần này, quản lí lại gặp một vấn đề nan giải.

Vấn đề cũng không hẳn to tát gì, mà là...... toàn bộ người trong công ty, không ai chịu ở chung với người mới kia hết.

Vậy phải làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ đi bắt buộc họ?

Quản lý chưa từng ra mặt làm khó mấy chị em nhân viên cảm thấy đau đầu. Nàng nghĩ không ra, các cô gái vốn rất dễ thương lượng, sao lần này lại nhất trí kiên quyết từ chối cơ chứ?

Người mới kia có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh xắn, tỉ lệ dáng người cũng cực kỳ tốt. Cho nên trong giới người mẫu, tiền đồ cũng khá phát triển.

Theo lý thuyết, thân là tiền bối, mấy nàng kia không nên bài xích cô ấy mới phải chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì tính cách?

Tìm được điểm đột phá, quản lý đi hỏi mấy cô nàng kia.

"Không được đâu...... Cô ấy thật là khủng khiếp! Tôi vừa nhìn thấy cổ đã sợ phát khiếp rồi! Tôi thật sự không muốn ở chung với cô ấy đâu! ~~~~(>_<)~~~~" Cô nàng mang vẻ đáng yêu trứ danh run rẩy nói, nhìn điệu bộ như là chuẩn bị gào khóc lớn.

"...... Rồi rồi, tôi không ép cô. Lớn rồi, đừng khóc, để tôi đi hỏi người khác." Tuy rằng quản lí là phụ nữ, nhưng cũng rất biết thương hương tiếc ngọc, rất dễ mềm lòng.

"Không được! Tuyệt đối không được! Ai muốn ở cùng cô ta chứ! Lấy đá đập chân hả?!" Cô nàng vốn mang vẻ lạnh lùng mặt than trứ danh, lại bày ra vẻ mặt dữ tợn hiếm thấy.

"...... Vậy, vậy, không được thì thôi, tôi đi hỏi người khác......" Trái tim mỏng manh của quản lý bị hù sợ, ngượng ngùng lui về phía sau.

"Vì sao lại là tôi? Thứ người khác không muốn thì quăng cho tôi sao? Chẳng lẽ tôi đành phải chịu phần đau khổ này sao? Tôi biết mấy người không muốn gặp tôi mà......" Cô nàng mang hình tượng Lâm Đại Ngọc lạnh nhạt nói, xem điệu bộ dường như muốn cằn nhằn không để yên.

"...... Ối, không có đâu. Tôi chỉ hỏi thử thôi, Tiểu Vũ cô đừng nghĩ nhiều quá."

"Nghĩ nhiều quá? Tôi làm sao dám nghĩ nhiều? Cho dù bây giờ tôi không nghĩ gì hết, các nàng nhìn tôi cũng không vui. Nếu nghĩ nhiều, không biết chừng sẽ làm gì tôi đâu...... Hừ......" Đóng cửa.

"......" Quản lí đứng ở ngoài cửa, không nói gì, nuốt nước miếng.

Kết quả dạo qua một vòng, không phải cự tuyệt, thì là khóc cầu xin tha thứ, hoặc là giả chết lộ liễu, ngay cả cửa cũng không chịu mở.

Quản lí cảm thấy thật thất bại...... Thật sự quá thất bại. Công chúa ơi công chúa...... Tôi vẫn cảm thấy người của Bổn gia rất cá tính, nhưng không ngờ nghệ sĩ dưới trướng Bổn gia cũng đều cá tính đến vậy đó?

Chuyện này...... Không tốt, thật sự không tốt, cô cũng nên lo lắng cho nhân viên của cô đi chứ! ~~~~(>_<)~~~~ [Kỳ thật mấu chốt, đây là vấn đề của cô đi?]

Quản lý kiểu này, thật đáng thương.

Tính cách bao đồng của Mục Yên lại bộc phát.

"Quản lí, nếu kẹt lắm thì để cô ấy tới phòng tôi đi. Phòng của tôi có thể nhét vừa mà."

"Nhưng...... Tiểu Yên, phòng của cô là phòng đơn mà?" Quản lí lệ nóng doanh tròng.

"Không có vấn đề gì, phòng của tôi cũng khá rộng. Hai người ở cũng không sao." Mục Yên an ủi.

"......" Quản lí thật là kích động, quản lí rơi nước mắt đầm đìa! "Vậy phiền cô rồi, Tiểu Yên!" Lệ như thác nước~~~ Trên thế giới này, quả nhiên vẫn còn người tốt mà~~

Quản lí lệ rơi đầy mặt thong dong bước đi. Chưa đầy một phút, căn phòng của Mục Yên vốn chỉ có mình nàng, lập tức xuất hiện cả đám chị em.

"Tiểu Yên ơi~~~ Cô thế mà lại ở chung với người mới kia?!"

"Tiểu Yên à~~~ Em thật là có tinh thần hy sinh cao cả, chị thật phục em!"

"Tiểu Yên...... Tiểu Yên ơi~~~~ Hu hu hu......"

"......" Thật sự Mục Yên chẳng hiểu nổi, những hành động của mấy người này rốt cuộc là vì cái gì nữa. Khoảng thời gian trước nàng phải đi công tác, mới về hôm qua thôi. Cho nên chuyện về người mới kia nàng cũng không hiểu lắm, chỉ biết người mới này rất xinh đẹp. Cũng thật sự là không nghĩ ra được, vì sao mấy chị em đều không muốn ở chung với cô người mới kia nữa. Chẳng lẽ người mới đó...... Có điểm gì khác người sao?! Sẽ mộng du giết người? Khiết phích? Hay người mới kia là một nhân yêu(*)?

(*) từ chỉ gay, ăn mặc như con gái.

Tiểu Yên à...... Suy nghĩ của cô, đi hơi xa rồi đó......

"Làm sao vậy? Sao mà mọi người đều mang vẻ mặt đó chứ? Làm gì mà cứ như tôi sắp lao ra pháp trường vậy?"

"Còn đau khổ hơn cả phải ra pháp trường đó! Tiểu Yên, em có biết em phải ở cùng người mới kia bao lâu không?"

"Bao lâu?" Nàng khó hiểu.

"Ô hu hu! Nếu không khéo, sẽ là mãi cho đến khi mãn hạn hợp đồng đó! Ây da, đây không phải mấu chốt......"

"Mấu chốt là người mới này á......"

"Cô ta vô cùng vô cùng ngạo mạn!"

Đám chị em hình như cực kỳ bất mãn với cô nàng người mới, cho nên câu kia còn chưa nói xong, đã có cả đống người cùng xen vô nói.

"Nào chỉ có ngạo mạn! Không coi ai ra gì, kiêu ngạo, cậy tài khinh người, cho rằng bản thân là quán quân kỳ thi tuyển thì giỏi lắm! Không hề kính trọng người làm tiền bối như bọn tôi gì hết!" Oán giận, oán giận.

Trên cơ bản, tôi cảm thấy mấy từ cô vừa nói đều biểu đạt một ý nghĩa thôi mà.

Giữa vòng vây đầy oán hận của đám chị em, Mục Yên còn có thể rút ra một kết luận đáng quý như thế.

"Đúng đúng đó! Còn nhỏ nhen, thích ngờ vực vô căn cứ! Mỗi lần bọn này nói cô ta một chút, cô ta liền nghĩ bọn này nói xấu cô ta!"

"Mấu chốt nhất là gương mặt của cô ta! Cô biết không?! Mặc kệ cô ta đang ở đâu, làm gì hay đang nói chuyện với ai, cái bản mặt của cô ta đều như là ai đó thiếu nợ cô ta cả trăm triệu vậy đó! Thật sự khó ưa kinh khủng! Nhìn thấy cô ta liền bực bội!"

A a! Rốt cuộc là người thế nào đây, còn chưa đến, đã chọc cho nhiều người oán giận đến thế rồi?

Mục Yên đang bị vây quanh vì thế mà lại cảm thấy rất tò mò về cái người kia.

Trên thực tế, đã lâu lắm rồi nàng không có cảm thấy tò mò về việc gì hay người nào khác hết. Từ sau khi rời nhà, nàng rất ít khi quan tâm đến chuyện gì đó.

Giữa cơn oán hận của đám chị em cùng sự tò mò của Mục Yên, trong một buổi sáng đầy nắng, vị người mới kia rốt cuộc cũng tới.

Thật ra, muốn phát hiện cô ấy tới cũng không phải chuyện khó khăn gì. Chỉ cần bạn cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên âm u, lành lạnh, khiến người ta cứng đờ, thì có nghĩa là, cô ấy đang đến.

Đối phương ăn mặc khá thời thượng, bởi vì một đống phụ nữ xung quanh ai cũng xinh đẹp, cho nên gương mặt kia của cô ấy cũng không phải đặc biết hút mắt. Nhưng vẫn khiến người ta vừa thấy đã biết cô là một mỹ nữ rồi.

Nhưng cái mũi hếch tận trời cao là sao? Còn mặt than? Ánh mắt đầy sự khinh thường là chuyện gì xảy ra vậy hả?!

"Tiểu Cửu, đây là phòng của cô."

"Sao nhỏ thế? Phòng này sao ở được hai người chứ?" Cô gái không có thả hành lý trong tay ra, vênh váo nói.

"Bởi vì tạm thời không có phòng trống, cho nên căn phòng vốn là phòng đơn này, tạm thời dọn vào đi. Chờ chúng tôi sắp xếp xong, sẽ lập tức cho Tiểu Cửu chuyển đi." Nhân viên phụ trách bên cạnh cười làm lành.

"Hừ...... Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng không tệ! Ở đây thì ở đây thôi." Nàng uốn éo đầu, cũng không thèm liếc mắt tới Mục Yên đứng bên kia, xoay người đi thẳng tới giường của mình.

"......" Mục Yên ngây ra như phỗng, quả nhiên là...... đủ ngạo mạn, không coi ai ra gì, kiêu ngạo, cậy tài khinh người xxx a......

Nàng có hơi hối hận vì hành động của mình lúc trước rồi đó.Nhân từ quả nhiên là sai lầm mà......

Cơ mà thôi kệ...... Coi như người vô hình cũng được, dù sao cũng như nhau thôi.

Trên thực tế, trong mắt nàng, người bị coi như vô hình rất nhiều, rất nhiều...... Nàng vẫn có thói quen xem người ta như không khí, thật sự quan tâm tới, cũng chỉ có vài người...... Vài người mà thôi.

Những ngày tiếp theo, Mục Yên thật sự coi người mới tới như không khí. Mà người mới này...... thật ra cũng rất 'vô hình'. Ngoài trừ cái mặt y như "Cô nợ tôi 100 triệu" ra, thì cũng không phải cố ý kiếm chuyện, ngược lại, còn khá là an phận.

Cuộc sống của hai người, ngoài ý muốn, không có va chạm gì nhiều.

Tuy rằng Mục Yên tạm thời còn chưa ý thức được, chuyện này có gì khó tin, nhưng đám chị em ở xung quanh đã sớm phát hiện, hơn nữa đều tỏ vẻ quan tâm mãnh liệt. Vì thế, một ngày nào đó vừa huấn luyện xong, mạnh mẽ kéo Mục Yên đi ra.

"Nè nè nè! Tiểu Yên, thế nào thế nào rồi? Có bị người mới ăn hiếp không?"

"Không sao đâu, nếu thật sự bị người mới ức hiếp, chúng tôi giúp em làm chỗ dựa. Một người không được, cùng lắm thì cả đám đi tìm cô ta nói rõ lí lẽ!"

Đây rốt cuộc là thế đạo gì vậy nè...... Sao mà một đám tiền bối lại xúm nhau thảo luận chuyện "Có bị một lính mới ăn hiếp hay không" chứ? Thói đời ngày nay a~~~ Các tiền bối thật bi ai~~~

"Không có, bọn tôi cũng chưa chạm mặt gì nhiều." Mục Yên cực kỳ bình tĩnh trả lời.

"Không có?!" Nhưng cô nàng kia rõ ràng không có vẻ thích yên ổn mà. "Thật sự không có sao?"

"Thật sự không có."

"Nếu có nhất định phải nói cho chúng tôi biết đó! Bọn này nhất định sẽ giúp em!"

"Nếu sau này có, tôi nhất định sẽ nói với mọi người."

Vẻ mặt của mấy người...... Sao nàng lại nhìn thấy vẻ kinh hỉ vậy? Ôi này này ~~~

Sau khi một đám tiền bối đáng thương thảo luận xong, đều ai về phòng nấy. Mục Yên vừa đi vừa nghĩ tới cô nàng cùng phòng kia. Nàng còn thật sự nghiêm túc nghĩ cô nàng đó đến tột cùng đã làm gì mà khiến người ta cảm thấy khủng bố đến thế chứ. Cho dù có ngạo mạn một chút...... Nhưng cũng quá là...... Chuyện đó...

Nàng đã nghiêm túc tự hỏi như vậy, đến nỗi vào cửa cũng không có thông báo một tiếng. Nhưng mà bởi vì hình thức ở chung của hai người khá quỷ dị, lúc vào phòng, hai người cũng chưa bao giờ thông báo trước một tiếng cả.

Bước chân đi đường của Mục Yên khá im lặng, động tác mở cửa của nàng cũng rất nhẹ. Thế cho nên người trong phòng kia hoàn toàn không có phát hiện nàng đã đi vào.

Sau đó, một màn như phim truyền hình, ngay tại giờ phút này đã diễn ra! Ngay lúc Mục Yên vừa vào phòng chưa đến ba giây, cô gái vốn đang đứng yên trong phòng, đột nhiên không biết sao chân trái lại đá chân phải.

"Bằm uỵch!"

Mông của cô nàng lùi ra sau, dùng một tư thế đúng chuẩn, ngã ịch xuống đất!

Há!

Mục Yên thực đáng xấu hổ bật cười. Người kia cũng chỉ có lúc ngã mới giống một hậu bối đi! [......]

Càng thú vị là, khuôn mặt của cô nàng sau khi té ngã cơ. Khác hẳn với vẻ lạnh lùng ngạo mạn khi trước, toàn bộ ngũ quan đều vặn vẹo xoắn xuýt cùng một chộ, lộ ra vẻ mặt mười phần mười tủi thân. Trong miệng còn không quên hừ hừ: "Oa a hu hu~~~~~ Tai nạn chết người rồi~~~ Mẹ ơi ~~ con đau quá hu hu hu......" Đây là giọng điệu kiểu gì thế?! Đây là vẻ mặt kiểu gì thế?!

Trong chớp mắt, Mục Yên cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc là huấn luyện vất vả quá cho nên sinh ra ảo giác.

Vẻ mặt kia, giọng điệu kia! Thật sự là của người mới ở cùng nàng một tháng qua sao hả hả hả!

Càng thêm quỷ dị là hành động kế tiếp của đối phương. Vẻ mặt kinh hoảng nhìn trái ngó phải, như là đang xác định trong phòng không còn ai khác có thể chứng kiến bộ dạng không hay ho của nàng. Sau đó thật đáng buồn, nàng nhìn thấy Mục Yên đứng trước mặt với vẻ mặt rối rấm.

"......" Đối phương hóa đá.

"Ôi chao! Còn có thể đứng lên không?" Mục Yên thật vất vả mới động đậy khuôn mặt rối rắm cừng đờ của mình được.

"Oa a hu hu hu hu~~~ Chị thấy rồi chị thấy rồi chị thấy rồi đúng hay không đúng hay không?!"

"Ối......" Đúng là nàng thấy hết rồi. Nhưng dù có thấy, xin cô đừng phản ứng mãnh liệt như vậy có được không?

"Chị nhất định thấy hết rồi, chị nhất định biết nhược điểm của tôi rồi. Chị nhất định sẽ ăn hiếp tôi! Cũng sẽ nói như các nàng kia mà~~~~~" Đối phương đã hoàn toàn không để ý tới Mục Yên nữa rồi, đứng lên ôm đầu hoảng sợ lui ra sau.

"Hả? Cái gì?"

"Mấy chị sau nhày chắc chắn sẽ ăn hiếp tôi, nhất định sẽ làm như bên ngoài nói vậy! Chắc tôi sẽ rất thảm, chắc là tôi sẽ không thể tồn tại được, sẽ bị các người đuổi đi mất thôi!" %>_<%

"A......" Mục Yên nghe thấy lời này thật kỳ quặc. "Thật xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì cả." Ăn hiếp? Ý là các nàng lấy thân phận tiền bối ăn hiếp cô ta sao? Nàng đột nhiên nhớ tới cảnh tụ hợp bàn chuyện, cảnh tượng đám tỷ muội ai oán đến đáng thương. o(╯□╰)o

"Lúc tôi mới ra nghề đã nghe rất nhiều từ bạn bè, ngay cả mẹ tôi cũng nói, trong giới này, tiền bối ức hiếp người mới là chuyện rất bình thường. Nếu không mạnh mẽ, sẽ bị ức hiếp đến không thể tồn tại được~~~ Cho nên mẹ bảo tôi phải mạnh mẽ hơn một chút, hung dữ hơn một chút, bằng không sẽ bị ăn hiếp đến cuốn gói đi~~~" Cô gái đang bi thảm vạn phần, vẻ mặt đáng thương vạn phần, vạn phần bi ai nói ra những câu nói vạn phần thảm thương.

"Cho nên......" Cơ mà, thật có lỗi, Mục Yên vẫn không thể đuổi kịp tiết tấu được.

"Giờ chị thấy rồi đó, chị nhất định biết thật ra tôi cái gì cũng đều không hiểu. Chị nhất định biết thật ra tôi chỉ là con gà mờ. Nhất định chị sẽ nói với bọn họ, rồi cùng bọn họ đến ức hiếp tôi ~~~~(>_<)~~~~"

"Ồ!" Mục Yên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rồi.

"~~~~(>_<)~~~~"

"Tiểu thư, tôi không biết lối suy nghĩ này của cô là từ đâu có. Nhưng chỉ cần từ cái thế ngã kia của cô, tôi biết ngay cô thật ra chẳng biết cái gì cả, thật ra chỉ là con gà mờ......" Nàng thật sự nghiêm túc nói.

"Thật sao?" Đối phương kinh hỉ.

"Thật...... Nhưng cũng không có gì khác biệt. Tuy rằng tôi không nhìn thấy, nhưng lỗ tai của tôi bình thường, cho nên những lời vừa nãy của cô, tôi đều nghe được hết." Mục Yên thực bất đắc dĩ nhìn đối phương, trả lời đầy thiện ý.

"~~~~(>_<)~~~~"

Nói xem, là tư duy của nàng có vấn đề sao? Sao nàng lại thấy người mới này rất dễ trêu chọc vậy nhỉ?

"Ngoan!" Nàng đưa tay làm hành động vuốt ve. "Kỳ thật cô không cần khẩn trương như vậy, vốn chẳng có ai có thể rành rõi ngay từ đầu cả, là gà mờ cũng không sao, không biết thì có thể từ từ học. Thật sự không được thì sau này tôi sẽ chậm rãi dạy cho cô. Không hiểu cô cũng có thể hỏi tôi. Mấy tiền bối nơi này cũng không có xấu xa như cô tưởng đâu, trên cơ bản đều còn nhân tính." Nàng lại lần nữa nghĩ tới vẻ mặt ai oán của đám chị em.

"Thật sao?"

"Thật đó. Cho nên cô đừng giả bộ nữa, mặt tê liệt gì chứ."

"...... Hu hu, tiền bối~ Chị thật sự là người tốt~~ Em sùng bái chị rồi đó~~"

"Ôi......" Trên cơ bản nàng không có cảm thấy mình đã làm chuyện gì đáng để đối phương sùng bái, còn có cái kia...... Nè nè, ánh mắt của em thế kia là sao? "À, em tên gì?"

"Lục Cửu! Tiền bối, em tên là Lục Cửu!"

"...... À, Tiểu Cửu, em không cần đứng tư thế nghiêm khi nói chuyện với tôi đâu...... Thả lỏng đi." Như vậy nàng sẽ thấy áp lực đó nha~~

- --

Về phần vì sao biến thành tiểu trợ lý, sự thật còn ở phía sau...... o(∩_∩)o~

— Toàn văn hoàn —

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lời cuối sách –

~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp*

Mỗ Bổn ta mang tâm trạng kích động vạn phần sung sướng đánh ra ba chữ kia~~~

~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp*

Tặng sao đi tặng sao đi~~

Tuy rằng mỗ Bổn biết mỗ Bổn rất dong dài, dường như chương nào cũng để lại một đống chữ tùm lum tùm la, cho nên lời cuối sách này chắc mấy bạn đọc thân yêu sẽ không thèm nhìn đâu. Nhưng mỗ Bổn vẫn muốn viết viết viết~~~~ Để biểu đạt tâm trạng sung sưỡng của mỗ Bổn đó mà!

~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp*

Đầu tiên là sám hối......

Ta có lỗi, ta có tội, bộ này có vẻ quá dài rồi, gần 270 ngàn chữ luôn, so với mong muốn là hơn 20 ngàn, đến tột cùng ta đã dong dài đễn cỡ nào vậy chứ, viết gì viết lắm thế?

~~~~(>_<)~~~~

Mỗ Bổn cũng cảm thấy khinh bỉ bản thân.

Bộ truyện này là bộ mà mỗ Bổn viết dài nhất, lại nói, lẽ nào không nên thêm mười cái phiên ngoại này sao?

Nhưng kỳ thật phải nói là đoạn nói về củng cố Sơ gia viết quá mức vô ích, quá mức dài dòng nặng nề. Thật ra sau khi đọc lại, cảm thấy có thể rút gọn tiết kiệm cỡ 1 2 chương......

Được rồi được rồi, nhân gia vẫn chưa nắm chắc cách kể chuyện, đối với cái nào là trọng điểm vấn đề vẫn không hiểu rõ, vì dù sao nhân gia cũng là người mới mà~~~

[giả bộ] Bạn đọc thân yêu hãy tha thứ cho ta đi~~~ ~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp* [bị tán~~~~]

Cả đống tuổi rồi, quả thực không thích hợp nói những lời đó~~~ thực 囧.

Sau đó chính là, tính cách của hai người. Đầu tiên là Đại Tiểu thư, cái đó...... ạn đọc thân yêu có thể thấy được, Đại Tiểu thư đã nhiều lần đi theo hướng ngự tỷ, sau đó cũng thiệt nhiều lần biến lại thành loli...... Đây là vì sao?

Bởi vì...... Thật ra, Mỗ Bổn thật sự rất muốn biến nàng thành ngự tỷ a, nhưng cũng không biết sao khi phát hiện thì đã gì gì kia kia...... Cho nên tính cách Đại Tiểu thư đã muốn thực vặn vẹo...... Mỗ Bổn cũng không ngờ! *cry a river* [Lại lần nữa bị tán......]

Về phần Mục Thu, [đi nha đi nha hiện rồi tiếp tục nói ] thật ra cô ấy là một người vô tâm vô phế, hơn nữa tâm tư cực kỳ cổ quái, ai cũng không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa. Cô có thể vì một Sơ Đông quan hệ không có bao sâu với mình mà đi vào một gia tộc hỗn tạp như Sơ gia, cũng có thể gả thay cho em gái mình. Nhưng cô lại có thể ngó lơ tình cảm giằng xé của Mục Yên đối với mình, có thể thờ ơ lạnh nhạt, có thể thấy chết mà không cứu, thậm chí có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay Đại Tiểu thư đã ở chung với cô lâu đến thế.

Cho nên nói, kỳ thật cô ấy chẳng phải người tốt gì, cũng không phải người có lương tâm. Nói vô tâm không phế một chút cũng không sai. Nhưng vấn đề của cô là ở chỗ, cảm giác áy náy của cô. Cô rất dễ dàng nảy sinh cảm giác áy náy với muội muội, dễ dàng áy náy với Sơ Đỉnh Văn, dễ dàng áy náy với Sơ Đông. Sự áy náy của cô đã khiến cô làm ra đủ loại chuyện tình. Đáng nhắc tới là, cảm giác áy náy của Mục Yên cũng thực dễ dàng bùng nổ, đối với điểm này mà nói, hai người họ quả nhiên là chị em mà~~~~

Nhưng mà nhờ đó mỗ Bổn mới hiểu được bản lĩnh của mình, mới có thể cố gắng thêm......

囧RZ

Về phần người khác...... Mỗ Bổn sẽ không nói.

Còn có tình tiết bên trong, thật bi kịch làm sao, chúng đều là dựa trên sự thật đó...... Tỷ như mấy chuyện uống say vân vân... Ngẫm lại lúc ấy, ở trên đường rống to bài [Hồ lô oa], thật sự là...... Mấy đứa đứng bên cạnh cũng không biết đường khuyên can. Cơ mà cũng không thể trách nàng, đối với bài "Không có Đảng Cộng sản thì không có Trung Quốc mới", ta cũng xác định không thể trông cậy vào các nàng.

Thượng Đế a~~ Vung cho cái kỳ tích, làm cho ta xuyên qua đi~~~~

Sau đó, mỗ Bổn muốn cám ơn các vị bạn đọc thân yêu~~~~

Cám ơn các vị bạn đọc thân yêu duy trì~~~~ mặc kệ là mắng mỗ Bổn hay là khen mỗ Bổn, mỗ Bổn đều cảm kích nhận~~~ *cúi đầu*

Cám ơn Mạc Đa Ngôn, Chuy Danh, Minh Ký, Hi Nhược, Nam Qua, Lục Lý... còn có nhóm bận mỗ Bổn đánh chữ phồn thể không được, cùng một đám bạn đọc tên tiếng Anh, bởi vì tên quá dài thật sự không nhớ hết......

Sau đó chính là nhóm bạn đọc thô bạo, tuy rằng các ngươi thô bạo với ta ~~~~(>_<)~~~~ nhưng các ngươi thả địa lôi thủy lôi mỗ Bổn đều thấy, cho nên liền tha thứ cho các ngươi đó.

Sau đó còn, cái kia...... Mỗ Bổn có thói quen ngoi lên hóng hớt ở Baidu...... Cho nên, đạo văn còn chưa tính, không ai từ chối, phải hay, có thể bị đạo cũng là một loại hạnh phúc mà.

~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp*

Nhưng mà...... Nhưng mà thôi. Mặc kệ nhóm bạn đó đạo nhái thế nào, chí ít không nên quá hào phóng miễn phí biếu tặng thôi~~~

Ngươi xem đi, mỗ Bổn viết văn cũng không dễ dàng, nhóm bạn đọc xem văn càng thêm không dễ dàng, còn phải trả tiền...... Tốt xấu, lúc đưa văn cùng phóng văn, cho thu tiểu tệ tệ nha~~~ Một tệ, chẳng sợ chỉ một tệ cũng đủ rồi~~~ thỏa mãn một chút tâm hư vinh của mỗ Bổn...... [Lại lần nữa bị tán]

Đúng là, làm người tốt quá cũng không được, làm người không nên quá thành thật mà~~~

Cuối cùng, bởi vì sáp có cuộc thi, hố mới hồi giữa tháng 8 của mỗ Bổn rất khó ra...... *che mặt bỏ trốn*

Hố mới《Áp đáo bảo》nhất định là hài hước, tận lực không dài...... Nhóm bạn đọc có muốn ra ngoài cọ xát một chút với mấy tác giả khác thì, phải nhớ đường về nhà nha~~~~~

~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp*

- ------

Editor có lời muốn nói: woa cha~~~ hoàn rồi hoàn rồi~ *tung bông* ~(≧▽≦)/~ *Bộp bộp bộp*

Bộ này vốn không phải gu của mình (nếu bạn nào có đọc 3 bộ mình edit thì chắc sẽ biết gu của mình là thế nào:3), nhưng vì 1 câu nói (chắc là nhiều hơn ^v^) mà mình đi ôm hố này, rồi chính thức sụp hố luôn~

Đây cũng là lần đầu mình edit 1 bộ chưa từng đọc qua, đúng kiểu vừa edit vừa đọc, cảm giác rất mới mẻ, rất thú vị. Và 1 cái đầu tiên nữa, đó là lần đầu mình thử bỏ toàn bộ "ta-ngươi", dùng những từ ngữ gần gũi nhất để edit. Mong là có thể truyền tải hết được sự 'hiện đại', hài hước mà tác giả gửi gắm trong bộ truyện.

Cảm ơn các bạn đọc đã theo dõi bộ truyện "Làm mẹ kế không dễ dàng" tới chương cuối cùng.

Chúc các bạn có buổi tối cuối tuần vui vẻ. ( ̄▽ ̄)ノ

PS: Xin mạn phép quảng cáo, mình đang đào hố bộ "Trọng sinh các chủ có bệnh" của Thời Vi Nguyệt Thượng tại nhà riêng sayurihuynh.wordpress.com. Mong các bạn lượn qua đón xem! (⌒▽⌒)

Bình luận

Truyện đang đọc