Chỉ là trong tình cảnh hiện tại, Yến Phi chẳng thể nào đáp lại, mà cũng có thể y vốn dĩ không nghe thấy câu hỏi của Ngưu Phách Thiên, chỉ đứng ngây ngốc nhìn về phía xa.
Mặc dù mắt thường khó có thể nhìn thấy yêu khí đang xâm chiếm cả một vùng trời nhưng chân thân yêu thể của Lục Sơn Quân hiện ra vẫn mang đến chấn động không nhỏ.
Thân hình Cự Hổ, đầu thú rất lớn, những chiếc răng nanh khiến người ta sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là một mặt người uy nghiêm.
Trên bốn chân, màu vàng màu đen hòa trộn vào nhau, cùng với bộ lông thật dài tựa như hỏa diễm nghi ngút tung bay dù trời không có gió.
Cái đuôi nhẹ nhàng vung vẫy, tạo ra từng hư ảnh.
Yêu thể cao ba trượng dần dần hiện ra, cảm giác trực quan đó thực khiến lòng người run rẩy, giống như có một lực lượng chấn nhiếp nhân tâm, tự nhiên sinh ra sợ hãi và kính nể.
Đừng nói là Ngưu Phách Thiên, ngay cả Yến Phi cũng biết đây tuyệt đối không thể là cọp được, hoặc theo cách nói của Yến Phi, nhân gian không thể nào có quái vật như vậy.
Những loài cọp trên thế gian vốn nổi danh là Vua của muôn loài.
Đối mặt với dã thú bình thường, loài cọp sẽ hung mãnh cường tráng hơn.
Còn đối với những con cọp đã tu luyện thành yêu quái, uy lực của chúng sẽ ngày càng mạnh.
Điểm này cũng giống con người.
Cho tới bây giờ, ông trời chưa bao giờ công bằng, và cũng không có khái niệm sẽ mang lại công bằng, nên vạn vật sinh ra đã có sự khác biệt.
Mà giờ khắc này, yêu quái trước mắt có đặc thù của mãnh cọp, lại còn có uy thế vượt xa hơn những mãnh cọp bình thường nên càng thêm đáng sợ.
Gương mặt người trên chân thân của con yêu quái này cũng không phải là một gương mặt người thật sự.
Trên thực tế, đó là do các hạt nhỏ bé từ các bộ phận khác hội tụ đến cùng một vị trí, hình thành nên một thứ trông như thần hình vậy.
Dĩ nhiên, loại hóa hình này có uy nghiêm hơn bọn yêu quái mang mặt thú và mặt người đơn thuần rất nhiều.
“Ngưu huynh...!Đây rốt cuộc là yêu quái gì?"
Yến Phi nín thở một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra một câu như vậy.
"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Ngươi còn thất thần ra đó làm gì, mau chạy đi! Tên này nhìn là biết không dễ chọc rồi, lão Ngưu ta sẽ ra tay toàn lực, không thể quan tâm tới ngươi đâu!"
Giọng điệu của Ngưu Phách Thiên có chút gấp gáp.
Gã cảm thấy hôm nay chắc phải liều mạng rồi, dù có đối mặt với một con giao long cũng chưa từng có cảm giác này, bây giờ lại bị đè nén tới như vậy.
Sự chấn nhiếp mãnh liệt làm cho Ngưu Phách Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ở chung quanh, gió càng lúc càng lớn, cát đá bay mù trời che khuất tầm nhìn, còn Lục Sơn Quân biến hóa ra chân thân thì chỉ trong một cái nháy mắt.
Lúc yêu thể hiện ra, Lục Sơn Quân chậm rãi đứng dậy, đầu hơi cúi xuống, gân cốt dữ tợn, một đôi mắt màu hổ phách hẹp dài nhìn Ngưu Phách Thiên và Yến Phi cách đó không xa.
"Yến Phi, ngươi không cần phải chạy, dù có bỏ chạy thì ta cũng đuổi theo ngay thôi.
Để ta giết chết con yêu nghiệt này trước, sau đó nuốt sống ngươi!"
Ánh mắt miệt thị và giọng nói khàn khàn của Lục Sơn Quân làm cho Ngưu Phách Thiên cảm nhận được sự vũ nhục.
Gã điên cuồng tức giận hét lên.
"Đ.m! Ngươi gọi ai là yêu nghiệt đấy? Vậy ngươi tính là cái gì? Không cần biết ngươi là yêu quái gì, hôm nay lão Ngưu ta phải giết ngươi, Ùm...ụm..bò...ò..."
Tiếng trâu rống vang lên chấn động khắp nơi, yêu khí trên người Ngưu Phách Thiên càng thêm mãnh liệt, một tầng huỳnh quang nhàn nhạt hiện ra ngày càng nồng đậm, thân hình của gã cũng bắt đầu bành trướng.
Chỉ là, gã thực sự không phải là hiện nguyên hình mà xương cốt bắt đầu sinh trưởng, yêu khí không ngừng dâng lên, trong một mảng mơ hồ chỉ có hai mắt tỏa ra hồng quang đỏ ngầu, trên đỉnh đầu cũng sinh ra hai cái sừng trâu ónh ánh hàn quang rất lợi hại.
Lão Ngưu vẫn rất tự hào về yêu thể pháp thể này, tính ra còn cường đại hơn lúc gã hiện nguyên hình nhiều.
"Ùm...ụm bò....ò..."
Tiếng trâu rống vang vọng khắp nơi, ngay cả thành Lạc Khánh ở phương xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
"Ù...Ù...Ù..."
Thân cây trong tay chuyển mấy vòng, mang theo từng trận gió rít hào, hung hăng nện xuống đất.
"Ầm đùng đùng ù ù..."
Ở phía đông bên ngoài thành Lạc Khánh, bão cát đầy trời.
Có người ở trong Lạc Khánh nhìn về phía bên này, chỉ thấy cát bụi đã thành cơn lốc, mà không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Trên tường thành, vẻ mặt chấn động của các binh sĩ nhìn về hướng đông, thấy gió lốc cát bụi đầy trời, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Thành Lạc Khánh rất ít khi xảy ra thiên tai, huống chi lúc này trời vẫn còn sáng.
Dị tượng bên kia thật sự có chút kinh khủng, trong đó lại còn không ngừng truyền ra tiếng sấm cổ quái, nghe mà kinh hãi.
Ở gần cửa thành cũng có người dân dừng chân, quan sát sự biến hóa ở phía xa.
"Nhanh lên, nhanh lên, còn đứng đó làm gì, tranh thủ vào thành đi, sắp đóng cửa thành rồi!"
"Nhanh lên, đừng thất thần nữa, Môn đốc đại nhân ra lệnh đóng cửa thành rồi đấy, sắp có bão, các ngươi về nhà hay vào thành?"
Thấy quân tốt gác cổng thành gào lên, dân chúng ở bên ngoài mới giật mình hồi tỉnh, nhao nhao vội bước vào trong thành.
"Vào thành vào thành, ta vào thành!" "Ta cũng vào ta cũng vào.
.
."
"Đợi một chút, đợi ta một chút!"
Không riêng gì bên ngoài thành Đông, mà các cửa thành khác cũng lần lượt đóng cổng.
Tường thành của Lạc Khánh rất cao, và chỉ cần cổng thành được đóng lại, những cơn bão cát trên bầu trời cũng có thể hòa hoãn lại trong chốc lát.
Không phản ứng giống bách tín bình dân và đám quân tốt, giờ phút này trên tường thành Lạc Khánh, Thành Hoàng và các vị chủ quan ở Âm Ti cũng đang gắt gao nhìn bão cát đầy trời ở phương xa.
Trong mắt những quỷ thần này, bão cát ngoài màu sắc vốn có, giờ còn hiện ra sắc thái khác khiến người ta bất an.
"Yêu khí nặng nề!" "Là yêu quái sống ở ngoài thành sao?"
"Ừ, một trong số đó, còn tên khác thì không rõ."
"Thành Hoàng đại nhân, chúng ta có can dự vào không?"
Thành Hoàng Lạc Khánh ánh mắt lập lòe, quay đầu nhìn trong thành, dân chúng đang khủng hoảng trước cơn gió lốc.
"Không thể hành động thiếu suy nghĩ được, có lẽ đối phương chỉ nhắm vào yêu vật ở ngoài thành, trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi tình hình!"
Vừa nói xong.
"Ùm...ụm bò....ò..."
Tiếng gầm của lão Ngưu chấn động chân trời, sau đó là thanh âm "ầm đùng đùng..." vang lên, cảm giác như đất rung núi chuyển.
Toàn bộ dân chúng ở thành Lạc Khánh đều cảm nhận được sự rung lắc, ù ù ù....!từng đợt làm cho rất nhiều đồ sứ trong quán rượu, quán trà và nhà dân đều không ngừng lay động.
Mà bên ngoài thành Lạc Khánh, bây giờ hai đại yêu vật đã vận dụng bản lĩnh thực sự của mình.
Sự va chạm kịch liệt giống như từng đợt sấm sét, cát bay đá chạy, núi lở đất rung chính là cảm giác hiện tại của Yến Phi.
Yến Phi cúi người, nằm sát vào một hố đất trũng trước mặt, tay nổi đầy gân xanh nắm chặt tảng đá bên người.
Tuy Ngưu Phách Thiên nói y chạy thật xa nhưng xem tình hình cuồng phong và cát bụi nổi lên lúc này, chưa kể là gã không thấy đường đi, căn bản là đứng lên đi lại cũng khó khăn.
Bây giờ mấy hạt cát thổi vào mắt rất khó chịu, chỉ có nằm im bất động mới là an toàn nhất.
"Gào..."
"Ùm...ụm bò....ò...!"
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng nổ mạnh và chấn động khiến hai tai Yến Phi ù ù, thân thể loạng choạng.
Lại một lần nữa, y cảm nhận được lực lượng phàm nhân bé nhỏ đến mức nào.
Nếu không có Ngưu Phách Thiên, chỉ e rằng lúc này bản thân y đã thành cái xác rồi, hoặc có khi cái xác cũng không còn.
Ngưu huynh, ngàn vạn lần ngươi đừng gặp chuyện!
Đây cũng không phải Yến Phi sợ nếu lão Ngưu gặp chuyện không may thì không ai bảo vệ bản thân, mà thật sự lo sợ rằng Ngưu Phách Thiên bị liên lụy vì chuyện của mình.
Đôi lời của dịch giả: Mình dịch một chương sương sương cũng phải bốn tiếng mà mình còn phải đi làm kiếm cơm nữa chứ không phải rảnh rỗi ngồi không để dịch, vậy mà bị mấy trang truyện mới và truyện phun lấy đi không một lời giải thích.
Mình cũng chỉ cần các bạn ghi rõ nguồn là được nhưng vẫn không có, đã thế còn đối đáp với độc giả giống như người ta tự dịch ấy làm mình bức xúc quá, lên than vãn một chút.
Đợi mấy trang kia chép xong chương này mình sẽ xóa >_<
Chẳng qua, với thị lực của Yến Phi thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hai đốm sáng màu vàng và yêu hỏa chớp động trong cơn bão cát, cùng với tiếng gào rú bên tai không dứt.
"Ầm..."
Một tiếng va đập của thân cây đứt gãy nào đó gần ngay trong gang tấc, vừa vặn lăn tới chỗ trú ẩn của Yến Phi.
Đó chính là cây táo được Ngưu Phách Thiên sử dụng làm thành côn nãy giờ.
Ngay sau đó, thanh âm "Đang" "Đang" "Đang" không ngừng vang lên, tiếng va chạm của kim loại cùng vô số hỏa tinh văng ra ở phía xa.
"Ù...ầm..."
Cách chỗ núp của Yến Phi vài chục trượng, đất đá đã bị lật tung, một lượng lớn bùn sỏi cuốn lên trời theo gió và cát.
Đất bùn cũng đập tung tóe ngay tại nơi lão Ngưu bị đánh văng.
Theo gió cuốn đi, một phần đất đá rơi vãi xung quanh, một phần đánh lên người Yến Phi.
Ngoại trừ việc sắp bị vùi lấp, Yến Phi còn có thể cảm nhận được một thứ gì đó nóng hổi rơi xuống như mưa, đó chính là máu của lão Ngưu.
"Ngươi, con mẹ nó..." "Ầm..."
Một câu chửi của Ngưu Phách Thiên còn chưa mắng xong, một âm ảnh cực lớn cùng với móng vuốt sắc bén đánh xuống.
Sau một khắc, trước ngực gã có một vài vết cào chói mắt.
Lúc này, thân thể cao lớn của lão Ngưu lại bị đánh bay ra ngoài, Huyền Hoàng trên thân xung đột kịch liệt với móng vuốt sắc bén, thanh âm cắt xén rợn người vang lên.
"Ách khụ..."
Huyết vụ giữa không trung một lần nữa hóa thành trận mưa máu.
Chỉ là thân thể đau đớn đã kích phát sự điên cuồng của Ngưu Phách Thiên.
Khi thân thể còn chưa rơi xuống đất, lão Ngưu đã xoay người chống chân xuống, ánh sáng màu máu trong mắt tràn ngập.
Gã nhìn Lục Sơn Quân đang đến gần, hung hăng đạp mạnh xuống đất một cái.
"Ầm ầm..."
Ánh sáng màu vàng mờ nhạt trên mặt đất trong bán kính rộng lớn.
Yến Phi có thể cảm nhận được sức kéo của mặt đất, từng đợt thổ linh dâng trào dưới lòng đất.
Yêu thể Lục Sơn Quân còn chưa đến gần đã thấy lão Ngưu đang ở tư thế nửa ngồi.
Y cảm giác được một cỗ nguy cơ mãnh liệt, linh đài vang lên báo động, trong tích tắc yêu vụ yêu hỏa dày đặc như khói đen nổi lên.
"Con mẹ nó, ngươi đừng có kiêu ngạo! ! Ùm...ụm bò....ò....!.
."
Trong nháy mắt kế tiếp, trên đỉnh đầu lão Ngưu sáng lên một vòng bạch quang.
"Bịch..." một tiếng, sau lưng cuốn theo bùn cát, thân thể gã biến mất trong một hố to được tạo ra khi mặt đất nổ tung.
Bá Vương Ngưu Đỉnh!
Trong lòng lão Ngưu gầm lên, mang theo khí thế vô địch thiên hạ tiếp cận yêu thể của Lục Sơn Quân, khiến Cọp yêu sinh ra cảm giác tránh cũng không thể tránh được.
"Ầm..."
Bão cát bị phá vỡ, chấn động làm cho tầm nhìn ở khu vực trung tâm bỗng tăng lên.
Một cái sừng trâu đánh vào móng trái đang giơ lên của Lục Sơn Quân, trong khi cái sừng còn lại giống như bàn ủi lột lớp da bên ngoài chân trái của Lục Sơn Quân, cắm sâu vào trong yêu cốt.
"Gào..."
Ù ù ù ù ù ù.
.
.
Mặt đất bị san bằng bởi phong bạo, lão Ngưu đối chọi với yêu thể cực lớn của Lục Sơn Quân, một đường trùng kích hướng bắc, trong nháy mắt đã phá vỡ hơn mười dặm mặt đất.
Ven đường bất luận là cây cối hay tảng đá, bùn đất hay là dòng sông đều bị trùng kích nghiền nát.
Còn Lục Sơn Quân cũng bị cỗ lực lượng này đánh cho không thể nào chạy trốn, móng vuốt sắc bén cào lên lưng lão Ngưu, mang theo hào quang chói mắt, mặc dù có thể phá vỡ pháp thể phòng ngự nhưng không cách nào lập tức tạo nên vết thương trí mạng.
"Xem ngươi có chết hay không....!"
Trong mắt lão Ngưu điên cuồng, chẳng còn quan tâm đến thân thể đau đớn, chỉ muốn trực tiếp đâm chết yêu quái này.
Đợi đến lúc càng ngày càng gần thành Lạc Khánh...
"Ùm...ụm bò....ò....!.
."
Cưỡng ép đè nén sự điên cuồng, lão Ngưu gào thét hung hăng hất đầu.
"Xì xì xì xì..."
Móng vuốt sắc bén của Lục Sơn Quân khảm vào trong thân thể lão Ngưu, hiện ra một lớp sương mù huyết nhục, sau đó mới bị hất bay hơn trăm trượng, rồi nện "ầm ầm..." trên mặt đất.
"Bịch..."
Giờ phút này, lão Ngưu thân cao hai trượng chống đỡ không nổi, trầm trọng quỳ lên mặt đất.
Toàn bộ phần lưng mất đi tri giác, nước miếng và máu loãng không ngừng chảy xuống khóe miệng.
"Ôi.
.
.
Ôi.
.
.
Ôi.
.
.
Ách ôi.
.
."
Ngẩng đầu nhìn lên, gã thấy một tên yêu quái chưa bao giờ thấy qua lại đang mang theo yêu khí cường thịnh đứng lên lần nữa.
Dù lão Ngưu biết rõ đối phương chắc chắn cũng bị thương nhưng cảm giác áp lực vẫn mãnh liệt như cũ.
"Này, này, mẹ nó, ngươi là yêu quái gì..."