LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

18.

Mùa đông năm trước, ngôi nhà Lưu Ngạn mới mua được trang trí lại, hắn đang vội chuyện khảo sát nên Từ Vân đã chủ động giúp hắn đi kiểm tra nội thất, cửa vừa mở ra đã bắt gặp một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng bên trong – anh trai của Lưu Ngạn.

Người đàn ông gật đầu chào hỏi anh, sự uy nghiêm lạnh lùng tới thấu xương không hề giảm giữa hai hàng lông mày, cùng lúc đó một người phụ nữ mang giày cao gót khí thế mạnh mẽ giống hệt cũng đánh giá hắn, dùng ánh mắt ý hỏi người đàn ông anh là ai.

Trong tay người đàn ông có một điếu thuốc, hắn vỗ vai cô bảo: “Là bạn của Ngạn.”

Người phụ nữ chớp mắt mấy hồi, mặt mày như thể vừa tỉnh ngộ ra điều gì, vừa rút điếu thuốc khỏi tay người đàn ông vừa ngắm trộm Từ Văn qua khóe mắt, không chút để ý nói thầm: “À, là bạn trai của Ngạn à, cậu ấy bảo với em hồi trước rồi.”

Từ Văn ngẩn người, người đàn ông tặc lưỡi một cái, dở khóc dở cười bảo người phụ nữ không được nói linh tinh trước mặt trẻ con.

“Vậy là cậu đồng ý với Lưu Ngạn rồi à?” Người đàn ông quay lại cười hỏi anh, nhẹ nhàng thoải mái, giống như đã đoán trước, trong lòng cũng vui vẻ.

Từ Văn vỗ trán, lời nói ra tràn ngập sự bất lực, lắc đầu trả lời đối phương: “Ngạn vẫn chưa nói với em.”

Người đàn ông ngồi xổm trên đất, cười tới không thở nổi, trong một khắc sơ sẩy đã bị người phụ nữ cướp mất điếu thuốc trong tay, khó khăn lắm mới thở bình thường lại, một lần nữa lấy điếu thuốc về: “Nếu cậu chờ được thì chờ, nếu không chờ được, hay là… cậu nói trước đi? Nó chắc chắn sẽ đồng ý, không đồng ý thì để anh đập nó.”

Từ Văn dựa vào cạnh bàn, buông tiếng thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc