LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

37.

Hiện tại là năm thứ tư Từ Văn và Lưu Ngạn quen nhau, thêm ba tháng nữa là thành năm thứ năm.

Lưu Ngạn khoác thêm áo cho Từ Văn đang ngồi ở bàn làm việc: “Trời lạnh rồi, phải chú ý sức khỏe chứ.”

“Ngạn, cha tôi giục tôi về nhà xem mắt.”

Lưu Ngạn nhíu chặt mày, không biết nên nói gì.

Từ Văn giữ tay hắn, siết chặt trong tay: “Tôi vốn nghĩ cứ để họ chết là xong. Tôi đã tận chức tận trách, hai người họ cũng chiếm hết chỗ tốt của bậc làm cha mẹ, mọi người không ai nợ ai hết. Nhưng tôi cảm thấy ông nội cậu nói đúng, thế nên tôi mới nghĩ phải đi hỏi cậu, cậu có tình nguyện để tôi đi xử lý chuyện xem mắt cha tôi sắp xếp không, hay là đi với tôi nói với cha mẹ tôi rằng cậu là người yêu của tôi?”

Đầu ngón tay Lưu Ngạn hơi co lại, bàn tay giấu sau lưng vô thức siết chặt.

“Lần xem mắt này chắc không chối được. Tính tình cha tôi thế nào cậu cũng biết, có lẽ sau vụ này còn muốn tôi tiếp tục liên hệ với đối tượng xem mắt. Nếu chúng ta cùng đi gặp ông ấy, chắc là cũng không suôn sẻ.” Hắn nghe Từ Văn nói vậy.

Đồng tử Lưu Ngạn đột nhiên dãn ra, hắn không biết mình phải trả lời Từ Văn thế nào, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình có thể lấy danh nghĩa người yêu của Từ Văn đứng trước mặt cha mẹ anh.

“Không cần vội, cậu cứ nghĩ kỹ rồi trả lời…”

“Tôi đi với cậu.” Lưu Ngạn nâng cằm Từ Văn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống nốt lệ chí bên môi anh, “Tôi và cậu cùng đi gặp cha mẹ cậu.”

Từ Văn nhìn ánh sáng trong mắt hắn, thầm nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”

Anh giữ chặt đầu Lưu Ngạn, đầu lưỡi men theo môi hắn miêu tả hình dáng của nó, mỗi lần miêu tả đều sẽ nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”

Mình thực sự rất yêu cậu ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc