LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

24.

“Xin lỗi, vốn đã chiếm mất kỳ nghỉ của cậu, giờ lại cho cậu leo cây. Hay là cậu về nhà thăm chú với dì trước đi, Phương Phương và Viên Viên rất ngoan, một mình tôi trông là đủ rồi.” Lưu Ngạn rửa trái cây ông anh mình mang tới, chuẩn bị bưng ra bàn ngoài cho hai cô cháu gái đang say sưa xem Ultraman.

Từ Văn đang bận cầm dao gọt trái cây, bất thình lình nhìn về phía Lưu Ngạn, ánh mắt xuyên qua lớp thấu kính hướng thẳng về đỉnh đầu Lưu Ngạn, làm hắn nổi lên một tầng da gà da vịt.

Giọng điệu của Từ Văn không nhanh không chậm, cũng không nhấn nặng nhấn nhẹ, trầm giọng hỏi hắn: “Cậu bảo tôi đi sao?”

Lưu Ngạn nghe mà phát hoảng, vội vã mồm năm miệng mười giải thích với anh: “Không đâu, không mà, nào có… Xùy xùy! Ý của tôi là không phải Từ Tư về à, dì với chú ở nhà cũng mong cậu về, cậu cũng trở về thăm họ đi…”

“Không cần.” Từ Văn cười khẽ, lại tiếp tục gọt hoa quả, “Trông trẻ với cậu cũng vui.”

Lỗ tai Lưu Ngạn theo từng lời anh nói dần ửng hồng, không hó hé gì thêm ra khỏi phòng bếp, trên đường đi còn va phải bàn ăn, lúc quay lại còn ấp úng nói với Từ Văn: “Làm phiền cậu…”

“Sắp ba mươi tới nơi rồi sao da mặt vẫn mỏng vậy chứ?” Từ Văn xoay người đối diện với Lưu Ngạn, khẽ nhéo vành tai đang nóng bừng của hắn. Trên tay anh còn dính nước lành lạnh, Lưu Ngạn cảm thấy mình sắp bị anh xông chết rồi, miệng khô lưỡi khô, bất ngờ khóa chặt tay anh. Từ Văn còn tưởng hắn bị mình “đùa giỡn” nên không vui, nhướng mày định rụt tay lại, nào ngờ Lưu Ngạn giữ chặt vô cùng, rút mãi không ra.

Lưu Ngạn chăm chú nhìn anh, trong mắt chỉ giam cầm hình bóng Từ Văn. Dưới sự chú ý của Lưu Ngạn, Từ Văn không hiểu sao lại đột nhiên gỡ kính để sang bên, động tác này làm Lưu Ngạn sực tỉnh, bấy giờ mới nhớ ra mình còn đang giữ tay người ta, hắn chớp chớp mắt thu hồi cảm xúc trên mặt, xoay người định ra ngoài xem Ultraman để hạ nhiệt độ cơ thể.

Từ Văn kéo tay trái Lưu Ngạn lại, xoa nắn ngón áp út đeo nhẫn kim cương, lại kéo tới trước mặt mình. Lưu Ngạn đang định hỏi Từ Văn có chuyện gì thì đôi môi của Từ Văn dán tới, môi anh cũng mát lạnh như đầu ngón tay, nhẹ nhàng hạ xuống khóe môi hắn. Nốt lệ chí trên khóe môi anh rất gần Lưu Ngạn, đại não hắn lập tức trống trơn.

Từ Văn vẫn im lặng, hơi ngẩng đầu nhìn Lưu Ngạn, đúng lúc đối diện với ánh mắt hoang mang của hắn, anh giữ đầu hắn, tiếp tục trao nụ hôn.

Lưu Ngạn xoa nhẹ đầu ngón tay Từ Văn cho hả giận, lại bưng trái cây cho mấy cô gái nhỏ ra ngoài.

May là Ultraman vẫn rất cuốn, mấy cô nhóc không hề để ý tới ông chú Lưu Ngạn đang đỏ ửng của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc