LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

23.

“Alo, Lưu Ngạn à, bên chị dâu cậu có chút chuyện, bọn anh phải qua Tân Cương một chuyến, ba mẹ hai hôm nay ở Tam Á, ông bà nhà mình lại lớn tuổi, cậu giúp anh hai ngày nay nhé, bao giờ về anh tặng quà cho cậu, cảm ơn nha.”

Một giọng nói vội vàng bắn liên thanh qua điện thoại rồi im bặt, Lưu Ngạn và Từ Văn giữ hai cô bé, hai mặt nhìn nhau không biết làm gì.

“Chết tiệt.” Lưu Ngạn ném điện thoại lên sô pha, nhìn cô bé con mình đang nắm tay chỉ cao được tới đầu gối của mình, lại nhìn cô bé Từ Văn đang ôm, một luồng tức giận tích tụ trong lòng, nửa ngày trời mới phun ra được một chữ. Từ Văn nhìn hắn mặt ủ mày ê mà phì cười.

“Thôi được rồi, nếu có thể làm cậu vui thì tôi nguyện trả giá.” Lưu Ngạn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Từ Văn, bế cô bé con vào phòng bếp, dùng giọng điệu vô cùng đau thương thao thao bất tuyệt với bé: “Ba và mẹ con bận rồi, hai ngày nay con với em gái ở nhà chú được không? Ở nhà chú có Little Pony, có những chú gấu Boonie, muốn cái gì thì phải bảo với chú hoặc anh… lấy bánh quy cho con nhé.”

“Chú ơi, con muốn xem Ultraman đánh quái vật nhỏ!”

Lưu Ngạn nhìn cô bé chỉ bé bằng cục bột nếp trong vòng tay mình ồn ào muốn coi Ultraman, chỉ hận không thể lao vào lồng ngực Từ Văn gào khóc một hồi.

Đây là đợt nghỉ lễ Mùng một tháng năm dài ngày đầu tiên kể từ khi Từ Văn và Lưu Ngạn ở bên nhau. Năm nay khá may mắn, bình thường 1-5 chỉ được nghỉ hai ngày, Từ Văn và Lưu Ngạn vốn đã lên kế hoạch chu đáo cho một chuyến du lịch, ấy thế mà giữa chừng Lưu Ngạn bị gọi tới đơn vị để trực ban trong sáng đó, kế hoạch của họ đành ngâm nước. Vì thế hai người lại thay đổi ý định, chờ Lưu Ngạn trực bạn về sẽ đi thăm thú sông núi địa phương. Lại không nghĩ tới lúc hắn xong xong việc về nhà thì thấy trong lòng Từ Văn ôm hai cô cháu gái sinh đôi chưa tròn năm tuổi của Lưu Ngạn đọc “Vịt con xấu xí”. Sau khi biết là anh trai hắn đưa tới, Lưu Ngạn giận đùng đùng gọi điện hỏi tội đầu xỏ phá hỏng kỳ nghỉ của họ, không thể ngờ được đầu xỏ lại không chịu nghe máy, mãi mười phút sau mới chịu gọi lại cho Lưu Ngạn, lại bắn tằng tằng một câu như thế rồi cúp máy.

Thế là tuần lễ vàng của họ hoàn toàn biến hình thành tuần lễ trông trẻ với hai cô cháu gái quý báu. Lưu Ngạn thề nếu lần này không lấy được từ chỗ ông anh con Vacheron Constantin mẫu mới nhất tặng Từ Văn thì mình sẽ không anh em gì với ông anh kia nữa, nhất quyết sẽ không qua lại nữa.(Vacheron Constantin là một hãng đồng hồ)

Bình luận

Truyện đang đọc