LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

7.

Nửa chặng đường năm cấp ba, Từ Văn vào lớp Lý, Lưu Ngạn cũng vào lớp Lý, không biết sao lại tới tai ba hắn, ông vội vàng từ nơi công tác xa xôi nghìn dặm về nhà, vác cái chổi ra đánh hắn một trận tơi bời, rồi đặt tờ giấy điền nguyện vọng trước mặt hắn, bắt hắn chọn lớp Văn. Lưu Ngạn bướng bỉnh không đồng ý, trực tiếp đá cửa ra khỏi nhà.

Bắt hắn chọn lớp Văn cũng chỉ có một lý do, đây là sợ hắn lấc cấc không học hành được gì, nhưng hắn cũng không muốn bị đặt đâu ngồi đó trong công việc tương lai. Ngặt nỗi điểm khoa học tự nhiên của hắn còn chẳng được một nửa môn Văn, hắn cũng không hợp với môn Lý thật.

Trong trí nhớ của hắn, hắn nhớ mình đã đạp xe như bay tới trước cửa nhà Từ Văn trong vô thức, lúc ấy não hắn như tờ giấy trắng, hắn biết hiện giờ Từ Văn không rảnh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn gõ cửa nhà cậu.

Hắn chưa kịp gõ lần hai thì cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi bước ra, ông nhìn rất giống cha của Từ Văn, hắn cứ thế ngơ ngác gật đầu chào hỏi.

Hắn nhìn thấy mẹ của Từ Văn quay lưng đi lau vội nước mắt, Từ Văn chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ còn em gái Từ Văn miễn cưỡng mỉm cười ra đón khách, nói trong nhà có việc, anh trai không thể ra ngoài được.

Khoảnh khắc cô em gái đóng cửa, hắn thoáng nhìn thấy trên bàn ăn tung tóe đầy mảnh sứ vỡ.

Phòng ngủ của Từ Văn quay mặt ra ngoài, được che lại bởi một tấm rèm. Lưu Ngạn đứng đó rất lâu, hắn thấy Từ Văn bước vào phòng qua khe hở tấm rèm, chưa kịp gọi tên Từ Văn đã thấy cậu cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, đâm thẳng vào bắp chân mình.

Lưu Ngạn hoảng sợ, hắn như phát điên vỗ liên hồi vào lan can kiểu cũ của căn phòng, hô to tên Từ Văn bắt cậu dừng tay lại. Từ Văn bị dọa giật mình, chuyển tay giấu con dao xuống dưới chăn, lúc kéo rèm ra chỉ thấy Lưu Ngạn mặt mày như phát điên, cậu vội vàng mở cửa sổ ra gọi Lưu Ngạn đang lao đến trước cửa nhà mình lại.

Giọng của cậu bị ép xuống rất nhỏ, lại như thể đang gào thét, cảnh cáo Lưu Ngạn đừng đi gõ cửa nhà mình. Lưu Ngạn lo tới mức muốn bật khóc, một cậu trai một mét tám lại nắm chặt lan can phòng hộ, một câu “Cho tôi vào” lẩm bẩm tới năm sáu lần, tựa như nức nở, tựa như van xin.

Từ Văn không thể ngó lơ hắn, mặc áo khoác ra ngoài.

Lưu Ngạn nhìn cậu an ổn bước ra ngoài, cảm giác uất ức và phẫn nộ không nguyên do ngùn ngụt bốc lên trộn lẫn trong sự may mắn khi thoát nạn, hắn tưởng lồng ngực mình bị bông ướt lấp đầy khiến hắn không thể thở nổi trong một khắc, môi dưới bị cắn đến ứa máu, chỉ ước sao được nuốt người ấy vào lòng, chỉ mong sao được ôm trọn thân ảnh trắng bệch bi thương ấy trong vòng tay. Cuối cùng, tất cả không can tâm cùng lo lắng đều hóa thành một cú đấm vô lực, hạ xuống bả vai Từ Văn.

Hắn vén tay áo sơ mi của cậu lên, hai bên tay đều chi chít miệng vết thương, trông như ma quỷ vẽ bùa không quy tắc, trông như nhân loại mất trí vẽ lung tung. Tay đã như vậy thì chân khỏi phải nói, cả vết tích tàn nhẫn cậu vừa xuống tay kia nữa, hiện giờ cậu có thể đứng ở đây đi lại chẳng khác gì một kỳ tích.

“Chuyện gì thế này?” Lưu Ngạn nghẹn ngào hỏi cậu.

“Lưu Ngạn, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

Cậu nhìn Lưu Ngạn, ánh mắt ấy vẫn đơn thuần trong suốt, nhưng đằng sau là bao nhiêu nỗi đau và nghiệp chướng không ai hay biết.

“Cậu ấy che giấu giỏi quá.” Lưu Ngạn nghĩ thầm, “Tôi không thể nhìn ra bất cứ điều gì, dù chỉ một chút cũng không.”

“Tôi có tư cách gì để nói yêu người.”

Bình luận

Truyện đang đọc