LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG



Lâm Nghiên ném cho Thịnh Như Ỷ một cái nhìn, giống như cô đã nhìn ra điều gì đó, chỉ là chưa mở miệng ra hỏi, có phải Thịnh Như Ỷ cũng thích cô gái này không?
Đối diện với nhau trong im lặng.
"Em ấy gọi mình một tiếng là chị, mình phải trông chừng để không bị người nào đó tuỳ tiện mà chiếm tiện nghi." Thịnh Như Ỷ thản nhiên hỏi lại, "Không được à?"
Một cái lý do được lắm.
Không thể nào nguỵ biện được nữa.
Chỉ là Lâm Nghiên cảm thấy Thịnh Như Ỷ không có tư cách nói cô là người tuỳ tiện, chẳng phải chó chê mèo lắm lông à.
Lâm Nghiên nói với Thịnh Như Ỷ, "Mình cũng đâu có tuỳ tiện, đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với em gái của cậu."
Đôi mắt đào hoa của Thịnh Như Ỷ liếc nhìn Lâm Nghiên, lạnh lùng nói, "Em ấy cũng có thích cậu đâu, cậu tính chịu trách nhiệm cái gì?"
"Thịnh Như Ỷ, có phải cậu độc thân lâu lắm rồi cho nên bị thiếu dày vò đúng không, miệng sao mà độc vậy hả?" Lâm Nghiên còn tranh cãi với Thịnh Như Ỷ, còn làm lời thề son sắt, "Bây giờ không thích không có nghĩ sau này sẽ không thích, Lâm Nghiên đây từ trước đến nay theo đuổi người ta chưa từng thất bại."
Lâm Nghiên nói một hơi, Thịnh Như Ỷ không nói nữa, cười cho qua, cô đứng dậy, "Đi nha."
Lâm Nghiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, thầm nghĩ, sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, sao cứ có cảm giác Thịnh tổng lại quan tâm cô gái này như vậy? Đến em gái còn chưa đến mức vậy nữa.
Trên mặt Thịnh Như Ỷ vẫn treo nụ cười quyến rũ, thấy Lâm Nghiên muốn nói gì đó mà không nói, "Có chuyện gì thì nói thẳng."
Lâm Nghiên cảm thấy có thể do cô nghĩ quá nhiều rồi, cũng đứng dậy, "Không có gì, đi thôi."
....
Tháng mười đã đến, nhưng muỗi thì vẫn còn.
Buổi tối, Thịnh Như Ỷ tắm xong, ngồi ở trên giường, sờ sờ chỗ ngứa trên cổ, không biết bị muỗi cắn lúc nào.
Trên tủ đầu giường có một hộp thuốc mỡ.
Là hộp thuốc Kha Nhược Sơ để lại.

Thịnh Như Ỷ thuận tay lấy nó, sau đó lấy ra một ít, nhẹ nhàng bôi lên cổ.
Đúng là thoải mái hơn nhiều.
Có chút không ngủ được.
Nhìn thuốc mỡ, Thịnh Như Ỷ xuất thần, lại nhớ đến mấy lời nói của Lâm Nghiên, suy tư một lát, cô rũ mắt cười, cầm lấy điện thoại, nhấn vào một dãy số.
Ở bên kia, ký túc xá đại học.
Kha Nhược Sơ còn ngồi ở trên bàn học, lật cuốn sách thật dày, lâu lâu uống một ngụm cà phê, những lúc học căng thẳng không có tinh thần, cô toàn phải dựa vào cà phê mà tồn tại.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, ly cà phê trên bàn cũng run nhẹ theo độ rung của điện thoại.
Kha Nhược Sơ vẫn cúi đầu, không nhận điện thoại, cũng không muốn nghe, đoán tám phần là mẹ cô gọi đến hỏi chuyện học bổng.

Lại qua vài giây, cô vẫn cam chịu cầm lấy điện thoại, nhìn trên màn hình điện thoại.
Thấy tên hiển thị trên đó.
Ngẩn ngơ.
Người này có phải lại uống say nữa không? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kha Nhược Sơ khi thấy cuộc gọi từ Thịnh Như Ỷ.
Kha Nhược Sơ cho rằng lúc Thịnh Như Ỷ uống say, thì mối quan hệ của cả hai mới thân mật hơn một chút, Thịnh Như Ỷ sẽ chủ động gọi cho cô, còn gọi cô là ngốc.
Kha Nhược Sơ bắt máy, "Chị?"
Thịnh Như Ỷ hỏi, "Đang bận sao?"
Kha Nhược Sơ nghe được giọng nói dịu dàng kèm theo chút lười biết, vẫn nói ra suy nghĩ trong đầu, "Chị lại uống say sao?"
Thịnh Như Ỷ đứng lên, đi đến bên cửa sổ, "Không uống say thì không thể gọi cho em sao?"
Kha Nhược Sơ thấp thoáng nghe được tiếng cười của Thịnh Như Ỷ, cô cũng cười, lộ ra hàm răng trắng, "Có thể.


Em...!em đã tan ca, đang ở ký túc xá, bây giờ không thực tập ở khoa cấp cứu nữa, cho nên tan ca rất sớm."
Nói một hơi mà nói rất nhiều, giống như chỉ cần nói chuyện với Thịnh Như Ỷ, cô sẽ chủ động nói nhiều hơn.
Thịnh Như Ỷ dựa người bên cửa sổ.
"Này ngốc." Gọi rất tự nhiên, trong lúc lơ đãng gọi thế thôi, Thịnh Như Ỷ dừng nửa giây, mới tiếp tục nói, "Lần trước nói có thể đi ăn cùng chị, vẫn còn hiệu lực chứ?"
Kha Nhược Sơ rất thích Thịnh Như Ỷ gọi cô như vậy, đương nhiên là dưới tình trạng không say, Kha Nhược Sơ nghe xong cười ngây ngô, chỉ là không cười ra tiếng, vội trả lời, "Còn hiệu lực."
"Về sau, buổi tối đi ăn cùng chị nha, được không em? Bây giờ, chị không có bận như trước, đều có thời gian rảnh."
Về sau cùng nhau ăn tối....
Kha Nhược Sơ tưởng đâu mình nghe lầm, nhưng rất nhanh đã trả lời, "Được ạ, em cũng có thời gian."
"Một lời đã định."
Kha Nhược Sơ, "Vâng."
Thịnh Như Ỷ nghĩ nghĩ, lại nói, "Ngày mai tan ca, chị đến đón em, đi ăn tối cùng nhau nha."
"Được ạ~"
Nghe cuộc điện thoại này xong, đột nhiên Kha Nhược Sơ vô cùng tỉnh táo, cảm giác tinh thần còn được nâng cao hơn so với uống cà phê.
Cho nên, thời gian trước, Thịnh Như Ỷ không hẹn cô đi ăn là bởi vì quá bận không có thời gian, chứ không phải nói cho có lệ.
11 giờ, Kha Nhược Sơ tắm xong, ở trên giường lăn qua lăn lại, không biết có phải do uống cà nhiều, cho nên không buồn ngủ.
Mà đêm càng khuya, thì con người ta lại thích suy nghĩ miên man.
"Về sau, buổi tối đi ăn cùng chị nha, được không em?" Kha Nhược Sơ ôm chăn, trong đầu chỉ có câu nói này lặp đi lặp lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ làm tim đập nhanh mặt thì đỏ: Liệu chị ấy có thể...!thích mình không?

Nếu chỉ xem như là em gái, lúc có thời gian sẽ hẹn đi ăn riêng sao? Bạch Mông cũng đâu thấy hay đi ăn cùng Thịnh Như Ỷ.
Xong rồi.
Nghĩ đến hướng này, cô càng không ngủ được.
Cứ xoay qua xoay lại trên giường.
Chị ấy có thể thích cô sao....!Suy nghĩ của Kha Nhược Sơ trở lại thực tế, bản thân cô nhỏ hơn Thịnh Như Ỷ rất nhiều, Thịnh Như Ỷ là chín chắn trưởng thành, hơn nữa Bạch Mông cũng đã từng nói, Thịnh Như Ỷ sẽ không chấp nhận yêu đương với người nhỏ tuổi hơn cô ấy.

Cô ấy chỉ đơn thuần muốn tìm người đi ăn chung mà thôi....
Kha Nhược Sơ tắt đèn, đắp chăn ổn thoả, nghiêm túc nằm trên giường, cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ quá nhiều.
Nhắm mắt lại, qua một hồi lâu đầu óc vẫn thanh tỉnh.
Đúng là buổi tối không nên uống quá nhiều cà phê.
Thịnh Như Ỷ thường xuyên hẹn Kha Nhược Sơ đi ăn cùng cô, là từ lúc Lâm Nghiên dự định theo đuổi Kha Nhược Sơ.
Mới đầu, cô chỉ không muốn Lâm Nghiên làm ra chuyện tai hoạ với Kha Nhược Sơ, sau cô phát hiện...!đi ăn cùng thỏ con cũng sẽ bị nghiện, bởi vì ăn rất ngon miệng.
Chiều hoàng hôn, ở trong văn phòng.
Điện thoại liên tiếp có vài tin nhắn.
[Thỏ con]: Chị.
[Thỏ con]: Tối nay, chị có tăng ca không?
[Thỏ con]: Lát nữa, chúng ta ăn gì?
Thịnh Như Ỷ nhìn, cầm lấy điện thoại, nhấn nút tin nhắn thoại nói, "Hôm nay không có tăng ca, sắp tan làm rồi.

Chị ăn gì cũng được, em dẫn chị đi đâu ăn thì chị ăn cái đó."
Kha Nhược Sơ rất thích Thịnh Như Ỷ gửi tin nhắn thoại, cảm thấy giọng của Thịnh Như Ỷ rất dễ nghe, mỗi lần Thịnh Như Ỷ gửi tin nhắn thoại cho cô, cô không nhịn được mà nghe vài lần.
Một tràn tiếng giày cao gót vang lên.

"Thịnh tổng, đang nói chuyện với ai mà cười vui vẻ thế?" Lâm Nghiên ở trước cửa văn phòng, ăn mặc lộng lẫy cười với Thịnh Như Ỷ, "Buổi tối, đi ăn cùng nhau không? Ăn xong đến Dạ Sắc uống rượu."
Thịnh Như Ỷ gác điện thoại qua một bên, nhẹ nhàng dựa vào ghế, cô ngước mắt nhìn Lâm Nghiên, đột nhiên nổi máu cà khịa, "Sao nay có thời gian tìm mình uống rượu, cậu và cô gái kia...!không có tiến triển gì sao?"
Cái này đương nhiên Thịnh tổng biết rõ nhất, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Nụ cười Lâm Nghiên đơ đơ.
Nhắc tới chuyện này là mắc nhục, cô hẹn Kha Nhược Sơ vài lần cũng không được, nói không có thời gian.
Lâm Nghiên biết mị lực của cô không hề kém, lại loại người ôn nhu săn sóc, hay đi câu dẫn với mấy cô gái trẻ, câu phát nào dính phát nấy....
Ai mà ngờ, lần này bị lật xe....
Chỉ là Kha Nhược Sơ đối xử với cô như vậy, cô càng phải theo đuổi cho bằng được.
Kha Nhược Sơ từ chối Lâm Nghiên, cũng không có nói là có hẹn với Thịnh Như Ỷ, suy cho cùng thì Lâm Nghiên là bạn của Thịnh Như Ỷ, nói như vậy không thích hợp.
Lâm Nghiên sĩ diện, "Đương nhiên là có tiến triển."
"Vậy sao không đi tìm em ấy đi, có có thời gian đến đây tìm mình uống rượu sao?" Thịnh Như Ỷ hỏi lại.
Có tiến triển hay không Thịnh Như Ỷ rõ trong lòng bàn tay, cô khẳng định Kha Nhược Sơ không thích Lâm Nghiên, nếu như Kha Nhược Sơ có ý gì với Lâm Nghiên, thì không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh là tìm cô đi ăn cùng.
"Em ấy đang đi học, sao có thể ngày nào cũng rảnh?" Lâm Nghiên nói hai câu, lập tức nói sang chuyện khác, "Đêm nay, đi uống rượu chứ?"
"Không đi, không rảnh." Thịnh Như Ỷ nhìn đồng hồ, cần phải đi rồi, bụng đói rồi.
"Mình phát hiện gần đây cậu không rảnh, có bạn gái mới à?" Lâm Nghiên nhớ đến cái vẻ mặt cười ái muội lúc nãy của Thịnh Như Ỷ, tám phần là đúng rồi, "Khi nào mang người đó đi uống rượu đi.

Để mình làm quen nào."
......
Tác giả:
Lâm Nghiên: Lão Thịnh, lương tâm cô không đau à?!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc