LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG



Kha Nhược Sơ là người sống có nề có nếp, luôn được dạy dỗ ở hoàn cảnh nào thì nên làm cái gì và không nên làm cái gì, nghĩ thầm các cô ở trong văn phòng thân mật như vậy, thật sự không quá thích hợp.
Nghe Kha Nhược Sơ vừa thở gấp vừa thì thầm, "Chị.", lòng Thịnh Như Ỷ như nước sôi lửa bỏng, cô đưa môi đến gần môi Kha Nhược Sơ, lòng bàn tay còn lưu luyến vuốt ve má Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ càng thẹn thùng thì Thịnh Như Ỷ càng muốn bắt nạt Kha Nhược Sơ ở trong văn phòng.
"Chị không nhịn được thì làm sao đây?" Thịnh Như Ỷ cong môi cười, cọ cọ chóp mũi Kha Nhược Sơ, từ lời nói đến hành động đều trêu chọc Kha Nhược Sơ, giọng nói cũng trầm trầm, đây chính là phản ứng của động tình.
Sau khi hai người xác định mối quan hệ, Thịnh Như Ỷ vẫn thích Kha Nhược Sơ gọi cô là chị, kiểu giống một loại tình thú.
Hơi thở Kha Nhược Sơ dồn dập, mỗi ngày đều bị Thịnh Như Ỷ trêu chọc đến hết sức lực, mặc dù cảm giác không đúng, nhưng...!lúc Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng mút lấy môi của cô, cô vẫn nhắm mắt chủ động hôn lên.
Thẹn tùng túng quẫn không thắng nổi bốn chữ khó mà kìm lòng.
Hai người đều thích hôn môi đối phương, hai đôi môi mềm mại quấn quít bên nhau, thật sự u mê.

Trong văn phòng thật yên tĩnh, những tiếng va chạm ái muội của hai đôi môi vang lên, tiếng hôn rất rõ ràng.
Cánh tay Kha Nhược Sơ từ từ ôm lấy cổ Thịnh Như Ỷ, hôn say mê đến mức tay không tự chủ được dùng lòng bàn tay vuốt ve sau gáy Thịnh Như Ỷ.
"Ưm..." Vùng đất nhạy cảm bị Kha Nhược Sơ chạm vào, Thịnh Như Ỷ rên nhẹ bằng giọng mũi, cô buông đôi môi Kha Nhược Sơ ra, ánh mắt mê ly nhìn người trước mặt, trên mặt Kha Nhược Sơ cực kỳ đỏ, trong ánh mắt mang theo một chút khát vọng, bị Thịnh Như Ỷ hôn thành bộ dáng vừa ngây thơ vừa có chút dục vọng.
Thịnh Như Ỷ không phải là người thuộc hệ cấm dục, nói đúng hơn thì bây giờ cô rất muốn ôm chặt con thỏ trắng này, đè ở trên bàn làm việc mà ăn, bắt nạt đến khi nào gọi cô là chị, sau đó xin tha mới thôi.
"Ngốc chết đi được, vẫn chưa biết hôn môi à." Thịnh Như Ỷ khắc chế, nhưng vẫn chưa đã thèm hôn hôn thêm lên khoé môi Kha Nhược Sơ, nhỏ giọng cười, "Lúc trước, chẳng phải chị đã dạy em rồi à? Quên rồi sao?"
Lần đầu tiên, các cô gặp mặt, hai người hôn nhau như thiên lôi câu địa hoả.
*Thiên lôi câu địa hỏi: ám chỉ trạng thái kích tình nồng nhiệt giữa hai người.
"Lần đó, em uống say mà." Trong đầu Kha Nhược Sơ bắt đầu loạn, tâm lại ngứa ngáy nhìn Thịnh Như Ỷ khó chịu, buột miệng thốt ra, "Vậy chị dạy em lại đi...."
Nói xong, Kha Nhược Sơ thẹn thùng híp mắt, bản thân cô thật không ngờ lại có thể nói ra lời mặt dày như thế.
Đúng là nghiêm túc học hôn, Thịnh Như Ỷ nghe cười quyến rũ, cô hôn giữa mày Kha Nhược Sơ, dựa vào người Kha Nhược Sơ nói, "Chị biết rồi, sau này sẽ dạy em mỗi ngày."

Mặt Kha Nhược Sơ đã đỏ ửng, thật hối hận khi nói ra câu kia.
Thịnh Như Ỷ nhìn gương mặt đỏ bừng kia mà chấm hỏi.
Lại nhìn nhau thêm một giây, hai người rất ăn ý, đồng thời nhắm mắt lại tiếp tục hôn lên, không còn lại cái hôn lướt nữa, đôi môi hé mở, càng hôn càng có cảm giác.
Đầu lưỡi Thịnh Như Ỷ khẽ quét cánh môi Kha Nhược Sơ, dùng mọi cách để khiêu khích, muốn hôn sâu hơn một chút, đầu lưỡi đi vào bên trong.

Hai cánh tay Kha Nhược Sơ ôm lấy cổ Thịnh Như Ỷ, cũng từ từ đáp lại.
Môi lưỡi quấn quít nhau, tạo thành vị ngọt, từ cái hôn môi hời hợt dần dần trở nên ướt át.

Hôn sâu thế này, Kha Nhược Sơ vẫn chưa thíh ứng được, khi cô muốn dứt ra tìm lấy không khí thì lại biến thành âm thanh mềm mại, "Ưm~"
Âm thanh này như chất kích thích Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ nghiêng người, trực tiếp đè Kha Nhược Sơ trên ghế, dùng đầu lưỡi của cô tiếp tục khi dễ Kha Nhược Sơ.

Trước đây, cô đối với con thỏ trắng này có bao nhiêu khắc chế, thì giờ phút này có bấy nhiêu làm càn....
Trước bàn làm việc, hai người ôm nhau, những âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh vẫn không ngừng, khó mà bình tĩnh được.
Khi hai đôi môi tách ra, Thịnh Như Ỷ nhìn cánh môi đỏ bừng của Kha Nhược Sơ, trêu chọc cô, "Biểu hiện không tồi nha, còn biết duỗi đầu lưỡi."
Cái này mà cũng nói ra được! Kha Nhược Sơ nghĩ thầm, sau này bị Thịnh Như Ỷ bắt nạt thế này, cô cũng không biết làm sao để phản kích.
Kha Nhược Sơ nỗ lực bình tâm, làm ra vẻ mặt đứng đắn, nói, "Chị ăn đi, để một lát nữa sẽ nguội."
Thịnh Như Ỷ uể oải dán lên trán Kha Nhược Sơ, miệng lưỡi lại bắt đầu nói giỡn, làm nũng với Kha Nhược Sơ, "Hôm nay, chị mệt quá à, em đút cho chị ăn đi."
Ở trước mặt một cô nhóc, làm nũng than mệt, ngay cả Thịnh Như Ỷ cũng cười bản thân cô, thật không thể ngờ sẽ có một ngày chính cô cũng cần một bờ vai để dựa, mà lại dựa vào một cô gái nhỏ thế này.

Từ trước đến nay, cô chưa từng an tâm mà hưởng thụ cho đến khi gặp được Kha Nhược Sơ.

Thật ra, Thịnh Như Ỷ cũng như bao người khác, cũng cần người yêu dỗ dành, Kha Nhược Sơ dường như đã cảm nhận được hàm ý trong lời nói của Bạch Mông, cô ngước mắt cười nói, "Được rồi, em đút chị ăn."
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ muốn đứng dậy, cô lại ôm ôm Kha Nhược Sơ, "Đùa em thôi, chị bao lớn rồi mà còn cần em đút chứ?"
Kha Nhược Sơ nói, "Không sao mà."
Thịnh Như Ỷ lại hỏi, "Em sẽ luôn đối xử tốt như thế này với chị sao, hay chỉ do mới yêu đương nên mới đối xử tốt thôi?"
Kha Nhược Sơ là người không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cô nhìn Thịnh Như Ỷ rất nghiêm túc, cũng nói ra lời thật lòng, "Chị là bạn gái của em, đương nhiên em phải đối xử tốt với chị rồi."
Thịnh Như Ỷ cảm thấy rất ngọt, không phải là do Kha Nhược Sơ nói chuyện ngọt, mà là từ trái tim cô cảm giác ngọt ngào, nếu là người khác nói như thế, chắc chắn cô chẳng có cảm giác gì, nhưng mà Kha Nhược Sơ nói thì cô rất thích, còn cảm động nữa.
"Hôm nay, cố tình đến tìm chị, chỉ để ăn tối cùng chị thôi sao?"
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ rồi nói, "Đã vài ngày rồi, chúng ta không gặp nhau...."
Thịnh Như Ỷ nghe được ý ngầm trong lời nói của Kha Nhược Sơ, cái đứa ngốc này nói một câu nhớ cô khó lắm sao? Cô vẫn tiếp tục cố ý hỏi Kha Nhược Sơ, "Còn gì nữa?"
Kha Nhược Sơ bĩu môi uỷ khuất, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói, "Em nhớ chị."
"Nhớ chị thì gọi điện thoại cho chị, chị tan làm sẽ đến tìm em, như vậy không tốt sao?" Thịnh Như Ỷ nói với Kha Nhược Sơ, "Hôm nay, tuyết rơi lớn thế này tự nhiên lại chạy đến đây, cũng không nói với chị một tiếng, muốn làm chị đau lòng sao? Còn mặc ít như vậy?"
Mặc ít là do muốn giữ hình ảnh xinh đẹp trước mặt Thịnh Như Ỷ, ai biết hôm nay gió lại lớn như vậy, Kha Nhược Sơ mím môi, "Em gọi xe đến đây, không bị gió thổi, không có lạnh."
"Này ngốc, cuối tuần này chị nhất định giành thời gian đi chơi với em."
Kha Nhược Sơ cười gật đầu, "Vâng~"
Tiếng giày cao gót, tiếng gõ cửa, tạm dừng một hai giây, sau đó mở cửa.
Lúc Lâm Nghiên đẩy cửa ra, Kha Nhược Sơ vẫn còn đang ngồi ở trên đùi Thịnh Như Ỷ, vẫn còn chưa kịp xuống.
Vừa thấy Lâm Nghiên đến, Kha Nhược Sơ hoang mang bối rối từ trên người Thịnh Như Ỷ đứng dậy, đứng ở trong văn phòng có chút mê mang.
"Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi." Ánh mắt Lâm Nghiên đảo qua bàn làm việc nhìn hai người, suy nghĩ gì đó rồi cười.

Thịnh Như Ỷ liếc nhìn Lâm Nghiên, "Vào cũng không nói một tiếng."
Lâm Nghiên, "Mình có gõ cửa à nha."
Sau khi đối diện với ánh mắt của Lâm Nghiên, Kha Nhược Sơ không thể không cố gắng bình tĩnh, lễ phép chào, "Chị Nghiên."
"Tìm mình có chuyện gì?"
"Vốn dĩ định gọi cậu đi uống mấy chén, nhưng mà...." Lâm Nghiên là người rất hiểu chuyện, mới liếc mắt một cái đã nhìn thấu hết cả, "Đêm nay, hình như Thịnh tổng có chuyện cần làm, không có thời gian đâu."
Vừa nghe đến chuyện uống rượu, Kha Nhược Sơ liền cho Thịnh Như Ỷ một ánh mắt cảnh cáo.
Thịnh Như Ỷ nói, "Sau này, đi uống rượu đừng có tìm mình, mình cai rượu rồi."
Lâm Nghiên muốn rớt cằm, "Thật hay giả đó, cậu cai rượu à? Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?"
Thịnh Như Ỷ liếc mắt nhìn Kha Nhược Sơ một cái, sau đó nhìn Lâm Nghiên nói tiếp, "Bạn gái không cho uống."
Giọng nói nhấn mạnh, công khai chủ quyền.
Kha Nhược Sơ mắng thầm, không cho chị uống rượu không phải là tốt cho chị sao, sao nói giống như là hoàn thành một nhiệm vụ vậy.
Lâm Nghiên buồn bực, sao lời này giống như Thịnh Như Ỷ đang khoe khoang với cô vậy? Sợ cô đây dẫn con thỏ trắng này đi mất sao, cô cười bất đắc dĩ, "Được rồi, biết hai người đang hẹn hò rồi, chúc mừng nha."
Chuyện Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ hẹn hò, Lâm Nghiên cũng không ngạc nhiên mấy, lúc trước cô đã nhìn thấu rồi, cuộc đời của Thịnh tổng đã thua dưới tay thỏ trắng ngây thơ.
"Được rồi, không làm phiền hai người nữa." Lâm Nghiên xoay người vừa đi được hai bước, nhớ tới chuyện gì đó, lại quay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ nói, "Quên nữa, mấy ngày nay nhị thế tổ nhà mình biểu hiện được chứ?"
Nhị thế tổ trong miệng Lâm Nghiên chính là em họ của cô, năm nay vừa mới tốt nghiệp, từ nước ngoài trở về, khoảng thời gian trước làm trợ lý tổng tài JM, là nhân viên dưới quyền Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ, "Khá tốt, con người linh hoạt, học việc cũng rất nhanh."
"Cậu không cần phải nể mặt nể mũi mình đâu, cái gì nên nói thì nói cái gì nên mắng cứ mắng, nếu không hài lòng thì đổi cái khác." Lâm Nghiên thẳng thắn với Thịnh Như Ỷ trước.
Thịnh Như Ỷ nửa nói giỡn, "Người chị như cậu cũng công tư phân mình quá ha."
Lâm Nghiên, "Đương nhiên rồi."
Thịnh Như Ỷ là người luôn đánh giá qua năng lực, không để chuyện cảm tình xen vào, "Không phải nể mặt cậu, mà cô nhóc đó năng lực làm việc cũng không tồi."
*
Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày.
Giờ trưa, đúng giờ thư ký mang đồ ăn trưa vào cho Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ không nhìn thấy Kiều Tử liền hỏi, "Tiểu Lý, Tiểu Kiều đâu?"

Ngày thường ở công ty, Thịnh Như Ỷ thường ăn trưa với trợ lý Kiều, còn có thể trao đổi công việc trong lúc ăn.
"Hôm nay, cô ấy xin nghỉ nửa ngày." Thư ký Lý sợ sếp nhà mình điểm danh ăn cơm cùng, chắc chắn sẽ không tránh được bị hỏi việc, cho nên lập tức nói, "Thịnh tổng, hay em gọi trợ lý Lâm đến đây?"
"Nếu cô ấy chưa ăn thì em hỏi cô ấy có tình nguyện đến đây ăn không." Mặc dù, Thịnh Như Ỷ thích gọi cấp dưới đến ăn cùng, nhưng mà cũng dựa theo nguyên tắc tự nguyện, nhưng mà bị sếp đích danh gọi tên, có thể không đến sao?
Lâm Viện có lẽ là người tình nguyện ăn cơm cùng với Thịnh Như Ỷ nhất, bởi vì cô ấy thích người đẹp, đặc biệt là loại phụ nữ xinh đẹp gợi cảm lại ngự tỷ, lúc trước cô nộp CV vào JM, trong đó có một lý do là người đẹp ở JM nhiều như mây.
Cho nên lúc thư ký Lý đến hỏi cô, Thịnh tổng hỏi cô ấy có muốn ăn cơm chung không, trong tích tắc trong đầu Lâm Viện lập tức bổ ra tuồng kịch tổng tài bá đạo yêu cô, trước khi đến văn phòng, còn cố ý trang điểm lại.
12 giờ 30, Lâm Viện đẩy cửa văn phòng đi vào, "Thịnh tổng~"
"Nếu chưa ăn thì ăn cùng đi."
Lâm Viện, "Vâng ạ."
Lâm Viện chỉ là trợ lý thực tập, cho nên đây là lần đầu cô tiếp xúc gần với Thịnh Như Ỷ như thế này, đôi mắt cứ nhìn Thịnh Như Ỷ chằm chằm, tin đồn trong công ty thật không sai, Thịnh tổng thật sự là tượng đài quyến rũ, dáng người cùng với sắc đẹp thật sự giống yêu nghiệt.
Cô còn nghe nói, Thịnh tổng người này còn rất cuốn hút...!chỉ nhìn một cái thôi, thiếu chút nữa trong đầu Lâm Viện đã nhảy ra hình ảnh giường chiếu.
"Cô đến đây làm đã quen việc chưa...." Thịnh Như Ỷ chỉ đơn giản tìm một người ăn cơm cùng, ngẫu nhiên sẽ tâm sự vài câu, cũng xem như là một phần công việc.
"Chị~" Đột nhiên, Lâm Viện làm nũng gọi một tiếng, tiếp tục dùng cái dáng vẻ lố bịch, nũng nịu nhìn Thịnh Như Ỷ, "Thời gian tan làm có thể không nói chuyện công việc được không? Như vậy quá mệt."
Cũng bởi vì cái tính nhị thế tổ không biết trời cao đất dày, cho nên mới dám ở trước mặt Thịnh Như Ỷ làm như vậy, hơn nữa chị cô Lâm Nghiên và Thịnh Như Ỷ quan hệ lại tốt, cho nên càng không có lễ độ.
Đột nhiên, nghe Lâm Viện gọi Thịnh Như Ỷ là chị, cô nhíu mày không vui, phải nói cực kỳ không vui.
"Chị." Lâm Nghiên lại gọi một tiếng chị, tiến đến gần Thịnh Như Ỷ, rõ ràng là đang muốn trêu chọc, "Sau lúc tan làm, em có thể gọi như vậy không?"
Thịnh Như Ỷ không hề cho chút mặt mũi, trên mặt không có biểu cảm gì, "Không thể."
Lâm Viện bị hắc bát nước lạnh, giọng nói ấm ức, "Tại sao?"
Thịnh Như Ỷ làm mặt lạnh, "Chỉ có bạn gái của tôi mới được gọi tôi như thế.

Tôi có bạn gái rồi."
Trong nháy mắt, tâm trạng Lâm Viện có chút bối rối, hoá ra bản thân vừa rồi hơi lố, không đúng a, ai bảo Thịnh tổng vừa xinh đẹp lại cuốn hút như thế, làm cho người ta u mê không thôi chứ?!.


Bình luận

Truyện đang đọc