LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG



Giây phút này, bốn mắt nhìn nhau, vậy mà trong lòng Thịnh Như Ỷ lại có chút mong chờ đối phương trực tiếp hôn cô.
Phải nói rằng rất mong chờ.
Nào ngờ....
"Em...." Kha Nhược Sơ vừa nghe vậy, ánh mắt lập tức né tránh.
Mắc nghẹn một hồi cũng không nói ra được câu nào.
Quả nhiên là cô đánh giá Kha Nhược Sơ quá cao rồi, Thịnh Như Ỷ tiếp tục cười, ngược lại mở miệng nói câu bâng quơ nhẹ nhàng, "Mặt đỏ hết lên rồi, không trêu em nữa."
Nghe thấy Thịnh Như Ỷ nói đùa, nhìn giống như không để ý đến chuyện kia, Kha Nhược Sơ mới hết khẩn trương.
"Đi thôi, chị đưa em đến phòng ngủ." Thịnh Như Ỷ xoa xoa đầu Điềm Đậu, từ ghế đứng dậy.
Kha Nhược Sơ lập tức đứng lên theo.
Trong căn nhà thật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chân bước lên cầu thang, ở trên lầu hai có một phòng giành cho khách, Thịnh Như Ỷ đẩy cửa ra, dừng bước chân, "Ga trải giường đều mới thay, em đi ngủ sớm đi."
Vào lúc Thịnh Như Ỷ xoay người rời đi.
"Chị."
Thịnh Như Ỷ nghiêng người, lười biếng dựa vào khung cửa, nhìn đối phương.
"Đêm hôm đó em uống sau, vì vậy chị đừng để ở trong lòng, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi....!Thực xin lỗi." Kha Nhược Sơ cẩn trọng mà xin lỗi, lấy hết can đảm mà nói lời này.
Cô rối rắm đã rất lâu rồi, không biết có nên nói ra không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giải thích rõ ràng, chuyện này rõ ràng cũng không có vấn đề gì, chứ nếu không trong lòng cứ như có cây kim muốn đâm vào.
Coi như chưa xảy ra chuyện gì....!Người muốn cùng Thịnh Như Ỷ có mối quan hệ không rõ ràng thì cô đã thấy nhiều, nhưng hình như người muốn phủi sạch quan hệ với cô thì đây là lần đầu Thịnh Như Ỷ gặp phải.
Huống chi, cô cảm thấy giữa các cô đêm đó hôn nhau rất có cảm giác.
Chẳng lẽ cô gái này, đối với cô không có chút tâm tư nào sao?
Im lặng một lát, Thịnh Như Ỷ cười nhạt nói, "Không cần xin lỗi, đêm hôm đó chị cũng uống nhiều."
Cuối cùng thì cũng nói rõ được với nhau.
Kha Nhược Sơ như trút được gánh nặng, cô cũng đoán đối phương uống khá nhiều, chứ nếu không hai người dưng làm sao có thể ôm hôn nhau thắm thiết như vậy.
"Vậy em đi ngủ, chị cũng nghỉ ngơi sớm nha." Lúc này, nụ cười trên mặt Kha Nhược Sơ trở nên tự nhiên hơn.
Thật đúng xem cô là chị gái sao? Đêm nay, cô đã câu dẫn đến mức vậy rồi, mà cô bé này chỉ đơn thuần xem cô là một người chị....
Tâm trạng Thịnh Như Ỷ có chút phức tạp, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp, "Ừm, ngủ ngon."
Sau khi cửa đóng lại, Kha Nhược Sơ dựa vào cửa, lại hít thở sâu mấy cái.
Có trời mới biết được, mỗi lần đối mặt với Thịnh Như Ỷ, cô có biết bao nhiêu khẩn trương, mặc dù mỗi câu nói đều gọi là chị, nhưng vẫn không nhịn được mà có chút suy nghĩ không đơn thuần.
Giống như mới vừa rồi Thịnh Như Ỷ giúp cô đắp mặt, coi như cũng chỉ là sự quan tâm bình thường, nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ ái muội, trong đầu toàn là những suy nghĩ vô định.
Bên trong phòng ngủ, có một cái cửa sổ rất lớn, có thể nhìn thấy cảnh hồ bên ngoài, Kha Nhược Sơ đứng ở trước cửa sổ ngơ ngác một lúc, mới kéo bức rèm đóng lại.
Cô mệt mỏi nằm lên giường, lấy một chiếc gối ôm vào trong lòng ngực, mệt nhưng lại không ngủ được.
"Đêm nay không có uống say, hôn là phải chịu trách nhiệm nhé...."
Trong đầu đều nhớ đến câu nói này của Thịnh Như Ỷ, tim Kha Nhược Sơ bất chợt đập nhanh vài nhịp, cô dùng gối đầu che mặt lại, cảnh cáo bản thân đừng nghĩ quá nhiều.
Đó chỉ là câu nói đùa mà thôi.

Thôi kệ đi, dù sao chuyện này cuối cùng cũng đã nói rõ.
Nằm ở trên giường một lát, bỗng nhiên lại trợn mắt, giờ cô mới nhớ đến, tối hôm nay cô không về nhà còn chưa nói với mẹ, vì vậy đứng lên đi tìm điện thoại trong túi.
Điện thoại tìm không thấy nhưng lại tìm thấy một cái hộp.
Kha Nhược Sơ lấy ra, vừa nhìn thấy là một cái dây chuyền còn chưa tặng, cô cũng quên mất cái này vẫn luôn đặt trong túi.

Cái sợi dây chuyền này là cô muốn tặng cho Hạ An, chỉ là nhát gan vẫn chưa dám tặng.

Bây giờ thì chắc cũng không cần tặng nữa rồi.
Khoảng thời gian trước, Kha Nhược Sơ mới biết được nguyên nhân Hạ An dọn ra khỏi ký túc xá, hoá ra là dọn ra ở chung với bạn gái, người cô yêu thầm sớm đã không còn độc thân.
Nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyện, Kha Nhược Sơ nghĩ thật kỹ, cô có có thực sự thích Hạ An đến như vậy không, có cái gì đáng để nhớ mãi không quên chứ?
Hình như nghĩ kỹ thì không có.
Giữa các cô không có bất cứ xưng hô thân mật hay trò chuyện thâu đêm suốt sáng, cũng chỉ xã giao với nhau rất bình thường, lâu lâu mới nói với nhau được đôi câu còn lại thì không có nói gì nữa.
Từ khi quyết tâm từ bỏ, Kha Nhược Sơ đột nhiên ý thức được, có lẽ cô không thích Hạ An như cô nghĩ, giống như bây giờ, trong lòng cũng không có đau đớn gì cả.

Thậm chí, cô còn đồng ý với cách nói của Bạch Mông, hẳn là nên kết thúc đoạn yêu thầm ngu ngốc này đi.
Thời gian trôi qua có thể làm cho mọi chuyện trở nên không quan trọng nữa, có lẽ là vậy.
Kha Nhược Sơ cười, cảm thấy đây là thời điểm tốt để bắt đầu.
Thả sợ dây chuyền xuống, Kha Nhược Sơ cầm điện thoại nhắn tin qua WeChat cho mẹ cô, không gọi điện thoại, bởi vì cô biết mẹ cô có thể đang bận, không có thời gian nghe điện thoại.
Cũng sắp đến 12 giờ rồi, Kha Nhược Sơ tắt đèn, trong ngực vẫn ôm lấy cái gối đầu mà ngủ.
Ở trong một căn phòng xa lạ, ngoài ý muốn lại có một đêm yên giấc.
....
"Chị, em...!em không...."
"Vậy chị dạy em được không?"
"Vâng...."
"Thích chị không?"
"Thích...."
Thịnh Như Ỷ cau mày mở mắt, bên người trống rỗng, làm gì có người nào, cô mới phản ứng mới vừa rồi nằm mơ....!Cư nhiên lại mơ thấy Kha Nhược Sơ ở trên giường đỏ mặt gọi cô là chị.
Cảnh trong mơ rất chân thật.
Thịnh Như Ỷ ngồi dậy, nửa mơ nửa tỉnh, vẫn còn chút dư âm trong cơn mơ, khoé môi cười nhẹ.
Một lúc sau, cô xoa xoa cái trán, chẳng lẽ là do bản thân cô đơn quá lâu rồi sao? Làm sao cô có thể hứng thú với một cô gái nhỏ chứ, Kha Nhược Sơ là bạn của Bạch Mông, vậy thì nhỏ hơn cô gần mười tuổi lận.
Thịnh Như Ỷ dần dần tỉnh táo, trêu ghẹo đối phương thì thôi đi, cô lại không pgair không chịu nổi cô đơn, cũng không đến mức đi trêu ghẹo một cô gái nhỏ mới hơn hai mai chứ.
Đúng thật là có chút thú vị, nhưng đáng tiếc tuổi quá nhỏ.

Thịnh Như Ỷ xuống giường, mang đôi dép đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo bức màn ra.
Những tia nắng chiếu vào phòng.
Đoán chừng hôm nay lại là ngày nắng gắt.
Thịnh Như Ỷ mặc váy ngủ đi xuống dưới nhà, phát hiện Bạch Mông và Kha Nhược Sơ đều đã thức dậy.

Cả hai đều thay quần áo rồi, nhìn dáng vẻ này có lẽ chuẩn bị đi ra ngoài.
Áo thun màu trắng kết hợp với quần jean đậm, phong cách rất thoải mái, cô gái này cũng có thể mặc thế này sao, Thịnh Như Ỷ lặng lẽ quan sát đánh giá Kha Nhược Sơ vài lần, trên mặt cũng đã bớt sưng, nhìn không ra dấu vết gì.
Nhìn thấy Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ mỉm cười, xem như là chào hỏi, cô lúc này chỉ có thể mặc đồ của Bạch Mông, quần có hơi dài nhưng miễn cưỡng thì cũng vừa người.
Bạch Mông cũng có chỗ ở riêng trong trường, chỉ là không hài hoà được với bạn cùng phòng, thường xuyên mâu thuẫn, cho nên trước kia cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ Thịnh Như Ỷ ở, sau đó Thịnh Như Ỷ cũng để cho cô một căn phòng riêng, để cho cô lúc nào cũng có thể đến ở.
Thịnh Như Ỷ không thích ở một mình, cô thích có người sống cùng, cho nên cầu mà không được.
"Chị...! em biết dáng người chị đẹp rồi, không cần mới sáng đã quyến rũ vậy a~" Bạch Mông nhìn Thịnh Như Ỷ, cười ha ha nói, biết tối hôm qua say rượu đã làm phiền chị họ của cô, hôm nay phải nhanh đến ôm đùi để cứu vãn lại chút.
Thịnh Như Ỷ nhớ đến Bạch Mông tối hôm qua vui chơi quên lối về, lại nôn ra hết, cô lạnh mặt nói, "Đừng quên đổi bộ sô pha mới cho chị."
"Chuyện này, hôm khác nói nha....!Hai đứa em còn phải chạy vội đến bệnh viện đi làm." Bạch Mông cầm lấy túi, đồng thời kéo tay Kha Nhược Sơ, vội thúc giục, "Nhược Sơ đi thôi, nếu không đến trễ lại bị mắng."
"Có muốn chị đưa hai đứa đi không?" Thịnh Như Ỷ hỏi.
"Không cần, bọn em tự gọi xe."
Kha Nhược Sơ chỉ liếc mắt nhìn Thịnh Như Ỷ một cái, chưa kịp nói cái gì, thì đã bị Bạch Mông kéo đi rồi.
Tối hôm qua, Bạch Mông say rượu, sáng nay thức dậy đầu đau như búa bổ.
"Buồn ngủ quá, đau đầu quá, không muốn đi làm a." Lên xe taxi, Bạch Mông đem đầu dựa lên vai Kha Nhược Sơ mà than trời than đất.
Kha Nhược Sơ hiểu rõ tính của Bạch Mông, mặc dù ngoài miệng thì không hài lòng với cái nghề bác sĩ này, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ lơ là, làm việc rất nghiêm túc, những lần xin nghỉ cũng ít.

Cho nên tối hôm qua uống say như vậy, nhưng hôm nay vẫn cắn răng thức dậy đi làm.
"Tối hôm qua bảo cậu uống ít thôi, cậu có nghe đâu." Kha Nhược Sơ bắt đầu quở trách, không hề nhân nhượng cái gì.
"Cũng tại tâm trạng tốt thôi."
"Nếu cậu mệt thì ngủ một lát, đến nơi mình gọi cậu dậy."
"Đúng rồi, cậu thấy chị họ của mình thế nào?" Lúc Bạch Mông nhắc đến Thịnh Như Ỷ, đột nhiên tinh thần phấn chấn lên, "Có phải rất đẹp, lại rất yêu nghiệt không?"
Vừa nghe Bạch Mông nhắc đến Thịnh Như Ỷ, đầu tiên là Kha Nhược Sơ trầm mặc, cô từ trước tới nay đều cảm thấy Bạch Mông nói chuyện rất khoa trương không thể tin tưởng, nhưng mà lần này cô phải công nhận, người kia rất đẹp.
Còn yêu nghiệt thì....
Kha Nhược Sơ nhớ đến đêm hôm qua, cảm thấy cái cách dùng từ này cũng Bạch Mông có hơi quá.
Cũng không phải yêu nghiệt.
Kha Nhược Sơ chưa từng tiếp xúc với phụ nữ như vậy, vừa ôn nhu lại vừa gợi cảm quyến rũ, nhưng đồng thời thần thái thì vô cùng hấp dẫn.
"Kha Nhược Sơ, cậu đỏ mặt kìa." Bạch Mông quay sang nhìn gương mặt Kha Nhược Sơ, vừa thấy người kia thẹn thùng, còn vô tâm vô phổi mà trêu ghẹo, "Có phải cậu để ý đến chị mình không?"

Bị Bạch Mông nói như vậy, mặt Kha Nhược Sơ càng nóng hơn, cô ra vẻ trấn định, nghiêm túc nói với Bạch Mông, "Cậu...!còn lấy cái này ra nói giỡn sao."
"Được rồi, được rồi.

Mình không trêu cậu nữa." Bạch Mông nghĩ nghĩ, rồi lại dựa lên vai Kha Nhược Sơ, có điểm tiếc hận mà nói, "Nếu không so về tuổi, thì thật tình mình cảm thấy hai người rất phù hợp với nhau, đáng tiếc chị ấy lại không thích người nhỏ tuổi."
Chị ấy không thích người nhỏ tuổi.
Nghe Bạch Mông nói, không biết tại sao mà Kha Nhược Sơ lại thất thần.

Nhớ đến lúc Thịnh Như Ỷ cười đầy ẩn ý vào tối hôm qua, quả nhiên là cô nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng mà cũng do ngoài ý muốn, các cô mới có chút ái muội, có lẽ về sau sẽ không gặp lại.
Về sau, cả hai sẽ không có gì liên quan đến nhau, đây là điều mà cô mong muốn sao? Nhưng Kha Nhược Sơ lại không biết vì lý do gì mà bản thân cô lại không có cảm giác nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
"Cậu thích kiểu người thế nào? Để mình tìm giúp cậu...."
Kha Nhược Sơ vẫn còn đang thất thần.
Qua một lúc sau mới hoàn hồn, "Cậu nói gì?"
"Cậu thích kiểu người thế nào, mình giới thiệu cho cậu~"
"Thuận theo tự nhiên đi." Kha Nhược Sơ lắc đầu.
"Nói thuận theo tự nhiên, vậy cậu cũng phải cho người khác cơ hội chứ." Bạch Mông biết người theo đuổi Kha Nhược Sơ không ít, chỉ là lúc trước trong lòng Kha Nhược Sơ chỉ có Hạ An, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn người khác.

Với tính cách của Kha Nhược Sơ, chủ động theo đuổi người ta thì không có khả năng rồi đó.

Bạch Mông lại nói, "Nếu lần sau gặp được người nào mà cậu có cam giác, cậu thử đáp ứng người ta thử xem, biết không hả."
"Đã biết, cậu cũng đừng nhọc lòng thay mình, bệnh viện còn chưa đủ làm cậu bận sao?"
Hai người cứ vậy mà tâm sự với nhau trên đường, cứ như vậy mà đến bệnh viện.
......
Đêm dài tĩnh lặng.
Thịnh Như Ỷ từ công ty về đến nhà, mở đèn, vẫn là một màn đêm lạnh lẽo, cô thuận tay mở TV trong phòng khách, cứ mở vậy thôi coi như làm trong nhà bớt yên tĩnh.
"Điềm Đậu."
Vừa mới thay giày cao gót ra, Thịnh Như Ỷ đã gọi một tiếng, Điềm Đậu lập tức tung ta tung tăng từ lầu hai chạy xuống, vui vẻ mà quẩy cái đuôi, dán lên người Thịnh Như Ỷ.
Cũng bởi vì sống một mình, cho nên ba năm trước Thịnh Như Ỷ đón Điềm Đậu về ở chung, chó so với người nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần phải đi đoán nó suy nghĩ cái gì, cũng có thể xem nó là người bạn tri kỷ.
Chơi cùng Điềm Đậu một lát, Thịnh Như Ỷ đứng ở trên ban công, đốt một điếu thuốc, nhấp từng hơi, cảnh quan trước mắt là một cái hồ rộng lớn, lúc trước cũng vì cái tầm nhìn rộng mở này mà cô chọn ở nơi đây.
Cách đó không xa ở bên hồ là cái công viên, thường xuyên có thể nhìn thấy các cặp tình nhân tay trong tay, Thịnh Như Ỷ thoáng nhìn qua, nhàn nhã mà hút thuốc, gió từ bên hồ thổi đến, đánh tan làn khói thuốc vừa mới nhả ra.
Cô cũng từng ao ước một tình yêu lâu dài, có người yêu ở bên cạnh, nắm lấy tay nhau đi đến đầu bạc, nghĩ tới có biết bao lãng mạn.
Thời còn trẻ, cô cho rằng tình yêu là điều gì đó rất thiêng liêng, nhưng năm tháng đi qua, cô không nghĩ như vậy nữa, có nhiều lúc hai người ở bên nhau cũng chỉ là lợi dụng, cùng nhau tiêu sầu tiêu đi sự cô đơn mà thôi.
Càng về sau, đối với cô mà nói, không yêu cũng không sao.
Tình yêu tuổi thanh xuân là tình yêu trong sáng nhất, Thịnh Như Ỷ chỉ tiếc bản thân đã dùng nó để yêu thầm, yêu một người không nên yêu, cho nên đêm đó khi cô nhìn thấy Kha Nhược Sơ khóc, coi như là đồng cảm với bản thân, cảm thấy cô gái này thật khờ, nhất định cũng rất trong sáng.
Đúng thật rất trong sáng, trong đầu lại hiện lên gương mặt của người nào đó, Thịnh Như Ỷ ngẩng đầu cười cười, gần đây cô làm sao thế nhỉ? Lại hay nhớ đến con thỏ kia.
Cách nhau mười tuổi a....

Thịnh Như Ỷ nhắc nhở bản thân một lần nữa.
Thịnh Như Ỷ dập điếu thuốc trong tay, mới vừa đi lên lầu, Điềm Đậu lại dính người, vây quanh lấy cô mà nháo, cô cong lưng, cười xoa cái đầu Điềm Đậu, "Đậu Đậu, hôm nay sao lại dính người thế này a~"
Điềm Đậu cọ Thịnh Như Ỷ một lát, sau đó chạy đến phòng cho khách, Thịnh Như Ỷ đuổi theo, không bao lâu, chỉ thấy Điềm Đầu từ một góc giường đi ra, trong miệng ngậm một cái hộp....
Điềm Đậu đi đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, đặt cái hộp ở ngậm trong miệng xuống đất, sau đó ngồi xổm trên sàn nhà, ngẩng đầu thè lưỡi ra cười, như là đang tranh công chờ được thưởng vậy.
Thịnh Như Ỷ cúi người nhặt chiếc hộp lên, mở ra thì nhìn thấy một sợi dây chuyền màu bạc, cũng không phải của cô, chẳng lẽ là của Bạch Mông sao? Nhưng đồ của Bạch Mông làm sao lại đặt ở đây được.
Căn phòng này thường không có người ở....
Bỗng nhiên, Thịnh Như Ỷ nhớ tới cái gì đó, mấy ngày trước đúng là có người ngủ ở đây.
Sau khi tắm xong, Thịnh Như Ỷ dựa người trên ghế sô pha, ngồi mân mê cái hộp trong tay.
Có thể là cô gái đó.
Suy nghĩ một lát, Thịnh Như Ỷ lấy điện thoại.
Ba thao tác trên điện thoại, nhấn nút gọi đi.
"Này chị già, nhớ em hả, làm sao mà gọi cho em vậy? Không sao, qua hai này nữa em sẽ đến chỗ chị ở ké, không khí trong nhà ngột ngạt quá em không ở nổi nữa." Đầu điện thoại bên kia là Bạch Mông, sang sảng mà nói.
"Lần trước em đến nhà chị, có đánh rơi cái gì không?"
"Đánh rơi đồ sao, cái gì vậy? Không có nha."
Thịnh Như Ỷ cũng đoán được không phải Bạch Mông làm rớt.
Vậy chắc chắn là người kia rồi.
Thịnh Như Ỷ thay đổi cái tư thế ngồi trên sô pha, đột nhiên cảm thấy hứng thú, tiếp tục nói, "Em gửi cho chị phương thức liên hệ người bạn kia của em cho chị đi."
"A, bạn nào chị?" Bạch Mông phản ứng chậm nửa nhịp.
"Kha Nhược Sơ." Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng trả lời.
"Chị...!muốn phương thức liên hệ của cậu ấy làm gì?" Giọng nói Bạch Mông tràn đầy tò mò cùng với chút nhiều chuyện.
Thịnh Như Ỷ nhàn nhạt nói, "Hình như cô bé có đồ đánh rơi chỗ chị."
"A....." Bạch Mông kéo dài tiếng, hoá ra có đồ đánh rơi, quả nhiên bản thân đã mẫn cảm quá rồi, trước đến giờ chị họ cô chỉ có hứng thú với người phụ nữ trưởng thành thôi, "Vậy thì hai ngày nữa em đến chỗ chị, đến lúc đó em cầm giúp cậu ấy được ròi."
Bạch Mông nói như vậy, nhất thời Thịnh Như Ỷ nghẹn lời.
Trầm mặc mấy giây, cô khẽ hừ một tiếng, "Ừ."
Ngắt điện thoại, Thịnh Như Ỷ vứt điện thoại sang một bên, híp mắt xoa xoa cái mũi, Bạch Mông hỏi cô muốn cách thức liên hệ với Kha Nhược Sơ làm gì sao? Chẳng lẽ, cô muốn cùng con thỏ kia dây dưa không rõ sao?
Quả nhiên là cô đơn quá lâu rồi.
Đầu bên kia, kết thúc cuộc gọi rồi, mà Bạch Mông càng nghĩ càng thấy không đúng, Thịnh Như Ỷ trực tiếp nói với cô được rồi, làm sao còn muốn cách thức liên hệ với Kha Nhược Sơ chứ? Phải biết rằng chị của cô đối với chị cô mà nói đều chẳng quan tâm, đừng nói đến bạn bè.
Có điều làm Bạch Mông cảm thấy ngoài ý muốn hơn nữa, là chị cô còn nhớ tên của Kha Nhược Sơ nha.
Nhớ đến cái cảnh đánh bóng bàn đêm đó, chẳng lẽ chị cô quay đầu....!Trâu già gặm cỏ non sao?
Bạch Mông mờ mịt.
Tâm tư phụ nữ như mò kim đáy bể, chuyện tình cảm của chị cô là cái bể, Bạch Mông nghĩ nghĩ vẫn nhắn cho Thịnh Như Ỷ hai tin nhắn.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy tin nhắn WeChat của Bạch Mông, là lúc cô chuẩn bị tắt đèn ngủ.
Tin nhắn chưa đọc có hai cái, lời ít mà ý nhiều.
Một cái là mười một con số
Một tin khác là: Số điện thoại cậu ấy.
Thịnh Như Ỷ nhìn dãy số xa lạ này, thoáng cong môi, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình, lập tức lưu lại số điện thoại kia, sau đó ghi chú, [Thỏ con].


Bình luận

Truyện đang đọc