LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG



Buổi tối thứ sáu, Kha Nhược Sơ về nhà ăn cơm.

Ngày hôm qua, Viên Lộ Chi còn gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có về nhà hay không, cô biết mẹ cô muốn cô về nhà.
Lúc về tới nhà, không nhìn thấy Viên Lộ Chi mà chỉ nhìn thấy Kha Tri Hạm, mang tạp dề đứng ở trong bếp bận rộn.
Kha Nhược Sơ đi vào bếp đã nghe mùi hương ngào ngạt.
"Thơm quá a."
Kha Tri Hạm cắt rau, bớt chút thời gian nhìn Kha Nhược Sơ, "Về rồi à."
"Vâng, mẹ con còn chưa về sao?"
Kha Tri Hạm đáp, "Nói là sắp về rồi, cho nên cô nấu đồ ăn trước."
"Cô vất vả rồi, lại làm phiền cô đến đây nấu cơm." Kha Nhược Sơ luôn nghĩ, nếu như mẹ của cô có thể ân cần chăm sóc ba cô bằng một nửa Kha Tri Hạm, thì chắc sẽ không ly hôn, mà cũng kỳ lạ, ba mẹ cô ly hôn đã lâu vậy rồi, mà Kha Tri Hạm vẫn còn quan tâm các cô như xưa.
"Có gì mà làm phiền chứ." Kha Tri Hạm hối thúc Kha Nhược Sơ, "Con đừng ở trong này, xào rau mùi dầu không à."
"Con làm phụ bếp giúp cô." Kha Nhược Sơ nói sau đó xắn ống tay áo lên, nhớ đến lần trước Thịnh Như Ỷ còn khen Kha Tri Hạm nấu canh rất ngon, liền nói, "Con muốn học nấu ăn.

Cô ơi, cô dạy con đi~"
"Sao lại muốn học nấu ăn?"
Kha Nhược Sơ ngập ngừng tìm lời nói.
Đột nhiên, động tác xắt rau của Kha Tri Hạm ngừng lại, nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, sau đó cười nói, "Muốn nấu cho bạn gái ăn à?"

Đối diện với ánh mắt của Kha Tri Hạm, Kha Nhược Sơ cảm giác cô mình đã biết hết rồi, mặt cô đỏ ửng, lần này không phản bác, coi như cam chịu.
"Con và Thịnh Như Ỷ ở bên nhau bao lâu rồi?" Lúc này Kha Tri Hạm hỏi thẳng luôn.
Kha Tri Hạm nhìn Kha Nhược Sơ lớn lên, cô cháu gái này của cô vẫn luôn ngoan ngoãn thật thà, nói dối một cái sẽ đỏ mặt, thật ra lần trước ở trong bệnh viện, Kha Tri Hạm đã đoán được bảy tám phần mối quan hệ của hai người.
Kha Nhược Sơ biết bản thân không thể nào gạt được Kha Tri Hạm, cho nên đành nói sự thật, "Mới không bao lâu ạ."
Nghe Kha Nhược Sơ chính miệng thừa nhận mối quan hệ của hai người, Kha Tri Hạm hơi ngạc nhiên.

Trong công việc, cô thường xuyên tiếp xúc với Thịnh Như Ỷ, là một người phụ nữ trưởng thành, cường thế, lòng dạ thâm hậu, sao có thể đi hẹn hò với một cô gái chưa rành sự đời chứ?"
Hay vẫn như tình đồn ở trong công ty, Thịnh tổng là người bạc tình.
"Cô cũng đừng vội nói với mẹ con chuyện này nha." Kha Nhược Sơ vội vàng nhấn mạnh với Kha Tri Hạm, cô không để ý Kha Tri Hạm biết chuyện này, bởi vì Kha Tri Hạm không giống mẹ cô, cô ấy luôn tôn trọng lựa chọn của cô.
"Tại sao?"
"Cô biết tính tình của mẹ con mà, chuyện gì cũng phải sắp xếp cho con thì mới yên tâm, nếu mẹ con biết con lén bà ấy đi hẹn hò...." Kha Nhược Sơ mím môi, vẫn nói ra sự boăn khoăn trong lòng, "Con sợ mẹ con không chấp nhận bọn con ở bên nhau, suy cho cùng thì chị ấy vẫn lớn hơn con nhiều."
Kha Nhược Sơ biết rõ hình dạng lý tưởng của mẹ cô là gì, môn đăng hộ đối, tuổi thì phải gần bằng nhau, mà tốt nhất là phải học Y.
Cho nên, mẹ cô vẫn luôn muốn hợp tác cho cô và Tống Tiêu, bởi vì xét về điều kiện thì Tống Tiêu đều phù hợp cả.
"Đúng là có lớn hơn rất nhiều, hai đứa biết nhau bao lâu rồi?"
"Vào mùa hè năm nay ạ."
"Vậy chuyện yêu đương là thế nào, có thể tâm sự với cô không?" Kha Tri Hạm tiếp tục xắt rau, vẻ bề ngoài thì giống như thuận miệng mà hỏi, nhưng trên thực tế thì hỏi rất nghiêm túc.
"Cái này...." Kha Nhược Sơ lượt bỏ đêm ở quán bar kia, chỉ nói Thịnh Như Ỷ là chị gái của bạn thân, hai người thường xuyên qua lại cho nên thân.

Mặc dù nói đến chuyện tình cảm, chỉ có người uống nước mới biết nó lạnh hay nóng, nhưng Kha Tri Hạm vẫn có chút lo lắng, tính cách cháu gái cô quá ngây thơ, giống như tờ giấy trắng, sợ cháu gái bị lừa, sợ bị tổn thương.
"Con hiểu rõ cô ấy sao?" Kha Tri Hạm nhịn không được lại hỏi.
Vấn đề này làm cho Kha Nhược Sơ ngẩn người, cô đang rửa đống rau vừa mới cắt xong, có chút thất thần, nước chảy lên mu bàn tay.
Hiểu rõ Thịnh Như Ỷ sao? Trong đầu Kha Nhược Sơ hiện lên gương mặt cười tươi của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ phát hiện bản thân không thể nào đưa ra câu trả lời tự tin được.

Cảm thấy hiểu nhưng mà lại cảm thấy không hiểu.
"Chị ấy đối xử với con rất tốt...." Kha Nhược Sơ mơ mơ màng màng, giống như hỏi một đằng trả lời một nẻo, nếu như tiếp cận có mục đích, thì ai cũng có thể đối xử tốt với người khác.

Nếu đối tượng hẹn hò của Kha Nhược Sơ không phải là Thịnh Như Ỷ, thì cô cũng không cần có nhiều lo lắng.
Kha Nhược Sơ cảm giác Kha Tri Hạm có chuyện muốn nói với cô, vừa lúc này tiếng mở cửa trong phòng khách vang lên.
Là Viên Lộ Chi đã về.
Kha Nhược Sơ nhìn Kha Tri Hạm chớp chớp mắt vài cái, nói nhỏ, "Cô đừng có nói cho mẹ con biết đó."
Kha Tri Hạm cười, "Cô biết rồi."
Trên bàn ăn cơm, Kha Nhược Sơ im lặng ăn cơm, do có Kha Tri Hạm ở đây, bầu không khí cũng không quá tệ.
Viên Lộ Chi và Kha Tri Hạm cùng nhau tán gẫu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Kha Nhược Sơ, "Hôm nay gặp chú Tống của con, chú ấy còn hỏi thăm con đó."
Kha Nhược Sơ cắn chiếc đũa, có một loại dự cảm xấu, "Hỏi gì về con ạ?"

"Nói chờ Tống Tiêu về nước, lại hẹn chúng ta đi ăn."
"Đừng nói mẹ đồng ý rồi nha?"
"Ăn một bữa cơm thôi mà, có gì lớn lao chứ?"
"Mẹ." Kha Nhược Sơ thẳng thắn với Viên Lộ Chi, "Con sẽ không đi xem mắt."
"Cái gì mà xem mắt chứ, chỉ là gặp gỡ quen biết nhau thôi.

Lần trước, người ta về nước cố ý mời con ăn cơm, còn con thì cái bóng cũng không thấy, thật là không biết lễ phép, chúng ta ít nhất còn phải báo đáp lại người ta." Bây giờ, Viên Lộ Chi lùi một bước để tiến ba bước.
Kha Nhược Sơ nhìn làm sao mà không biết được, mẹ cô đang chuẩn bị màn nước ấm nấu ếch xanh, biến thành buổi xem mắt.

Kha Nhược Sơ nhìn nhìn Kha Tri Hạm, đi cầu viện binh.
"Chị cũng phải tôn trọng ý kiến của Kha Nhược Sơ chứ, nói cái gì mà các phương diện đều thích hợp, cũng đâu có nghĩa hai người thích hợp ở bên nhau.

Chuyện tình cảm còn phải xem duyên phận."
Kha Nhược Sơ trong lòng cho Kha Tri Hạm một tràn vỗ tay.
"Nếu các phương diện không phù hợp, thì càng không thích hợp ở bên nhau." Viên Lộ Chi không nghĩ ngợi đã phản bác, "Chuyện hôn nhân của tôi còn chưa chứng minh được sao?"
Nói đến chuyện này, Kha Tri Hạm im lặng, không nói tiếp được.
Không khí trên bàn ăn cơm đột nhiên kỳ lạ.
Kha Nhược Sơ cũng không biết rõ giữa ba mẹ cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ ký ức của cô, ba mẹ vẫn luôn ở trong tình trạng không nóng không lạnh.
Viên Lộ Chi vẫn để cho Kha Nhược Sơ chậm rãi mà suy xét Tống Tiêu, mà trong lòng Kha Nhược Sơ thì vẫn luôn suy nghĩ, làm sao mang Thịnh Như Ỷ đến giới thiệu cho Viên Lộ Chi, để mẹ cô dần tiếp thu chuyện này.
Bữa tối này cũng như bữa tối nọ, vẫn không thoải mái, đúng như Kha Nhược Sơ dự kiến, mỗi lần về nhà, thật sự áp lực chịu không nổi.

Một mình ở trong phòng ngủ, Kha Nhược Sơ ngồi trước bàn sách, gõ gõ bàn phím sửa luận văn, viết rồi xoá, xoá rồi viết, đã một giờ trôi qua, còn không viết được gì.
Ngồi một lát.
Nhìn đồng hồ đã sắp 10 giờ rồi, chắc giờ này Thịnh Như Ỷ đã xong bữa xã giao, Kha Nhược Sơ không nhịn được gọi video cho Thịnh Như Ỷ.
Lúc Thịnh Như Ỷ nhận được cuộc gọi video của Kha Nhược Sơ, thì cô vừa mới lên xe, cô lập tức nhận điện thoại, trên màn hình hiện lên một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
"Bận xong rồi sao?" Thấy có người nhận cuộc gọi, Kha Nhược Sơ lập tức mỉm cười, nhìn thấy Thịnh Như Ỷ còn ở trong xe, "Chị còn chưa về nhà sao?"
"Chị đang chuẩn bị về, mới vừa xong việc, cuối cùng cũng được hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi.

Em đang làm gì đó?"
Kha Nhược Sơ đem camera quay về màn hình máy tính, "Em còn đang viết luận văn, thứ hai tuần sau phải nộp rồi."
Trên trang Word đầy chữ nhỏ, Thịnh Như Ỷ xem cũng không hiểu, nhưng mà nhìn khung cảnh thì không giống như ở ký túc xá, "Hôm nay, em về nhà à?"
"Vâng, em về nhà với mẹ." Nhắc đến Viên Lộ Chi, đầu Kha Nhược Sơ có chút đau, cô thật sự lo lắng mẹ cô sẽ phản đối cô và Thịnh Như Ỷ yêu đương.
Nghĩ gì đó, Kha Nhược Sơ lại nói, "Chị lái xe về nhà trước đi, chờ về đến nhà thì em lại gọi điện thoại cho chị."
Cách màn hình, Thịnh Như Ỷ vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng hôm nay của Kha Nhược Sơ không tốt, gương mặt nhỏ kia đang đầy tâm sự, thế mà còn cong môi cười.
Thịnh Như Ỷ đột nhiên hỏi, "Chị đến đón em được không?"
"Vâng~~" Kha Nhược Sơ liên tục gật đầu, nghĩ đến ngày mai là cuối tuần, Thịnh Như Ỷ có thời gian sẽ đi chơi với cô, như vậy là đủ vui rồi, "Ngày mai, em không cần tăng ca, đúng giờ sẽ tan làm."
Thịnh Như Ỷ cười cười nói, "Chị nói, bây giờ chị đến đón em."
"Bây giờ sao?" Kha Nhược Sơ mở to mắt.
"Ừmm." Thịnh Như Ỷ cười nói, biết đêm nay có người cần cô ở bên..


Bình luận

Truyện đang đọc