LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG



Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Ỷ ôm lấy, trên mặt cô đầy sửng sốt, nhưng mà cái hành động này cộng thêm lời nói, cho dù người có suy nghĩ đơn giản, cũng có thể hiểu được lời nói này ám chỉ cái gì.
Chỉ là với tình thế này, Kha Nhược Sơ như một người đi trong sương mù.
Một người thì mặc váy ngủ, một người thì cũng đang mặc đồ ngủ, hai người ôm nhau, nhìn qua cũng thấy cả hai đều mới tắm xong.
"Chỉ bởi vì cô ta mà cô muốn chia tay với tôi sao?" Chung Tình là một người tính tình cực kỳ nóng, trong thoáng chốc sự phẫn nộ đã dâng trào, mới chia tay không bao lâu đã đi tìm niềm vui mới rồi sao? Cũng khó trách chia tay lại dứt khoát một dao chặt sạch sẽ như vậy, không chừng lúc chưa chia tay còn đi quen với những người khác.
Càng nghĩ càng tức giận, Chung Tình thuận tay phải, cho nên vung tay phải lên cho đối phương một cái tác.

Nhưng mà bàn tay này chỉ xược qua mặt Thịnh Như Ỷ nhưng lại dừng trên má trái của Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ nào biết rõ chuyện giữa hai người này, trong lòng không hề phòng bị, tự dưng mặt bị lệch về một bên, cứ như vậy mà ăn một cái tát thật mạnh.
"Hồ Ly Tinh." Chung Tình cũng ý thức được bản thân ra tay khá nặng, nhưng đánh cũng đã đánh rồi, cô vẫn mắng thêm một câu cho hả giận.
Chung Tình vừa mới mắng xong, thì Thịnh Như Ỷ lập tức đã cho cô một cái tát, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sắc mặt rất khó coi, "Cô đủ chưa hả."
Thịnh Như Ỷ trừng mắt nhìn Chung Tình, ánh mắt sắc bén, tính cô cũng không có gì tốt cho lắm, hơn nữa nhìn thấy Kha Nhược Sơ vô tội bị ăn một cái tát.
"Thịnh Như Ỷ...." Chung Tình tay che má, cười lạnh, "Tôi mắt mù mới dây dưa với cô."
Sau đó, tiếng cửa đóng thật vang dội.
Cũng kết thúc một câu chuyện máu chó hài hước.
Thịnh Như Ỷ thở dài đỡ trán, chưa từng nghĩ sẽ có lúc chia tay lại ồn ào khó coi như vậy, cô xoay người nhìn người đứng bên cạnh, từ nãy đến giờ vẫn luôn yên lặng, không biết Chung Tình xuống tay có biết bao nhiêu nặng.
Kha Nhược Sơ cúi đầu xuống, che lại má trái đau đớn, đột nhiên bị nháo như vậy, cô còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
"Có đau hay không?" Thịnh Như Ỷ cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Kha Nhược Sơ vẫn cúi đầu không nói gì, má trái bây giờ bắt đầu nóng rát.
"Thực xin lỗi...." Thịnh Như Ỷ duỗi tay vén mái tóc cô lên, "Để tôi nhìn xem."
Lần này, lại để Kha Nhược Sơ chịu tội, tự nhiên trong lòng Thịnh Như Ỷ áy náy, cô hy vọng Chung Tình đánh cô chứ không phải Kha Nhược Sơ.
Bị người ta mắng chửi còn thêm một cái tát nữa, từ nhỏ đến lớn Kha Nhược Sơ chưa từng chịu ấm ức như vậy? Nghĩ nghĩ, hốc mắt bắt đầu ướt lên, cố gắng khống chế.
Bởi vì biết bản thân không nhịn được muốn khóc, cho nên vẫn cúi đầu.
"Không sao đâu...." Kha Nhược Sơ nhỏ giọng nói, cô mím môi né tránh tay Thịnh Như Ỷ, không cho đối phương chạm vào.
"Nghe lời, để tôi nhìn chút." Thịnh Như Ỷ kéo tay đang che má trái của Kha Nhược Sơ, vén mái tóc ở bên sườn mặt lên.
Chung Tình xuống tay không hề nhẹ, trên làn da trắng mềm kia đã đỏ cả lên....! Hơn nữa trên hốc mắt còn có chút nước, Thịnh Như Ỷ nhìn, trong lòng càng hụt hẫng.
Trầm mặc vài giây, Thịnh Như Ỷ mới ôn nhu hỏi, "Nên xử lý như thế nào?"
Kha Nhược Sơ làm bác sĩ, đương nhiên sẽ am hiểu chuyện này hơn cô.
"Lấy khăn lạnh chườm lên là được." Kha Nhược Sơ hít mũi mấy cái, cô cố gắng nhịn xuống để không rơi nước mắt, nhưng khoé mắt vẫn đọng chút nước, đang muốn tràn ra.
Lại khóc nữa rồi, lần trước nhìn thấy Kha Nhược Sơ khóc đã là hơn một tháng trước, trong trí nhớ của Thịnh Như Ỷ chuyện này vẫn còn mới, "Chờ một chút, tôi đi lấy."
Đêm dài, ve bờ hồ có gió thổi qua mang theo hơi nước mát lạnh, xua tan cái oi bức.
Kha Nhược Sơ ngồi ở trên cái ghế dài ở ban công, ngắm nhìn mặt hồ ở nơi xa, còn đang suy nghĩ chuyện mới phát sinh vừa rồi, vậy nên...!chị ấy trước kia có bạn gái sao?
Vậy mà trước kia các cô còn....
Bởi vì nhớ đến cô và Thịnh Như Ỷ từng có những hành động thân mật, cho nên khi Chung Tình mắng cô là "Hồ Ly Tinh", cô có chút chột dạ.
Kha Nhược Sơ ngồi một mình, suy nghĩ ngày càng miên man, cho đến khi bên tai vang lên tiếng giọng nói....

"Có phải bạn gái cũ của tôi doạ đến em rồi không."
Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ từ ban đầu đến bây giờ cũng không nói quá một câu, bị bắt nạt thì chỉ tự ấm ức trong lòng, không giận lại có chút ngây ngốc.
Ngốc đến mức làm cho người ta thấy đau lòng.
Bạn gái cũ sao? Kha Nhược Sơ quay đầu, thấy Thịnh Như Ỷ cầm khăn với đá lạnh mang đến, Điềm Đậu cũng lẻo đẽo đi theo phía sau cô, "Cô ấy là bạn gái cũ của chị?"
"Ừ, đã chia tay hơn hai tháng trước." Thịnh Như Ỷ đáp, "Mới vừa rồi là tôi không tốt, cũng chưa hỏi ý kiến của em, cứ thế kéo em đến giải vây cho tôi...."
Nghe Thịnh Như Ỷ nói chia tay hơn hai tháng trước, Kha Nhược Sơ mới hoàn toàn thở nhẹ nhõm.
Vậy có nghĩa là lúc các cô gặp nhau ở quán bar, Thịnh Như Ỷ độc thân.

Nếu không cô thực sự không thể vượt qua cái đạo lý kia.
Kha Nhược Sơ cũng không nói thêm nữa, lời nói của cô luôn thiếu đến đáng thương, huống hồ chuyện này là chuyện của người khác, cô cảm thấy không nên hỏi nhiều.
Kha Nhược Sơ duỗi tay muốn cầm lấy cái khăn, Thịnh Như Ỷ đi lại ngồi ở bên cạnh Kha Nhược Sơ, "Đừng động đật, để tôi làm."
Kha Nhược Sơ còn chưa trả lời, tay đối phương đã áp lên.

Đá lạnh được bọc trong cái khăn, khăn lạnh đắp lên chỗ bị sưng đỏ, có tác dụng giảm sưng và đau.
"Đau thì nói cho tôi biết." Bởi vì sợ làm đau Kha Nhược Sơ, cho nên động tác tay của Thịnh Như Ỷ rất nhẹ, kiên nhẫn săn sóc đến bản thân cô còn không biết được, trong đầu cô đột nhiên nghĩ, hoá ra bản thân cô cũng sẽ biết chăm sóc người khác.
Hai tròng mắt Kha Nhược Sơ nước mắt ròng ròng, Thịnh Như Ỷ thấy, dùng đầu ngón tay lau khoé mắt Kha Nhược Sơ, đúng lúc này lại cọ qua nốt ruồi kia, cô nhịn không được liên tục dỗ dành người trước mắt, "Tôi sai rồi, đừng khóc mà."
Nếu lúc này Bạch Mông không ngủ, thấy cái cảnh này nhất định sẽ cảm thấy Thịnh Như Ỷ uống nhiều đến mức hồ đồ, lấy tính cách chị họ của cô, làm sao mà hạ giá đi dỗ dành người khác chứ.

Thịnh Như Ỷ cũng đâu biết là vì cái gì, có thể là nhìn cô gái này quá yếu đuối, cô vừa nhìn thấy hốc mắt đỏ của Kha Nhược Sơ, đã không chịu nổi rồi, trong lòng có một suy nghĩ muốn bảo vệ, đêm ở Dạ Sắc cũng vậy mà đêm hôm nay cũng vậy, không chỉ bởi vì hai từ áy náy.
Kha Nhược Sơ thẹn thùng, cô không thích khóc ở trước mặt người khác, nhưng mà mới gặp Thịnh Như Ỷ 3 lần thì đã hết 2 lần khóc trước mặt người ta rồi.
Thấy Kha Nhược Sơ không lên tiếng, vẫn đôi mắt hồng, bộ dáng yếu đuối đáng thương, Thịnh Như Ỷ đành phải tiếp tục dỗ dành, "Còn giận tôi sao? Chị xin lỗi em nha...."
Thỉnh tổng có sóng to gió lớn nào chưa gặp qua, xem ra đêm nay có bao nhiêu thủ đoạn đành phải mang ra hết, tốn hết tất cả ôn nhu gom lại đây để dỗ cô gái này vui vẻ.
Lúc này, Kha Nhược Sơ mím môi lắc đầu.
"Thật sự không có sao?"
"Không có." Kha Nhược Sơ lại lắc đầu.
Mặc dù, cô chưa từng yêu đương, thì đừng nói đến chuyện chia tay.

Nhưng rơi vào tình huống kia cô cũng có thể hiểu được, trước kia cô cũng từng gặp một số người theo đuổi cô, dây dưa không dứt, cô cũng sẽ nói dối là đã có bạn gái.

Vừa đơn giản lại dứt khoát.
Đêm nay, Thịnh Như Ỷ chỉ là muốn cô đến giúp đỡ, chắc cũng không ngờ được chuyện này lại phát sinh tình huống ngoài ý muốn.
Cuối cùng cũng đã chịu hé cái môi ra để nói chuyện, Thịnh Như Ỷ cầm cái khăn cẩn thận đắp lên mặt Kha Nhược Sơ, "Như vậy thoải mái hơn không?"
"Vâng."
"Em còn đau không?"
"Không đau."
Hỏi một câu thì trả lời một câu, ngoan ngoãn dịu hiền như một con thỏ vậy, Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm vàng mắt đỏ hồng của Kha Nhược Sơ, "Đôi mắt khóc đỏ cả lên rồi, còn nói không đau nữa?"
"Em vốn dĩ từ nhỏ đã dễ khóc." Kha Nhược Sơ chậm rãi nói, đây là lần đầu cô phá lệ ở trước mặt người khác nói.
Là dễ khóc nha, Thịnh Như Ỷ nghe xong, đột nhiên cười cười.

Mượn cơ hội này Kha Nhược Sơ đánh liều thưởng thức gương mặt xinh đẹp kia, "Chị cười cái gì?"
"Cười...." Thịnh Như Ỷ vẫn nhìn vào đôi mắt của Kha Nhược Sơ, khoé môi vẫn treo nụ cười làm rung động lòng người, dừng một mới nói, "Chị cười em đáng yêu."
Kha Nhược Sơ không muốn nói tiếp, cô nhận ra Thịnh Như Ỷ và Bạch Mông rất giống nhau, luôn thích trêu ghẹo cô, buổi tối đánh bóng bàn cũng vậy.
Kha Nhược Sơ có thói quen cúi đầu, không cẩn thận lại liếc mắt nhìn vào cái chỗ thoắt ẩn thoắt hiện mềm mại kia, lập tức ngẩng đầu lên.
Trong lòng không thể phủ nhận, dáng người của Thịnh Như Ỷ rất đẹp.
Ánh mắt sắc bén của Thịnh Như Ỷ, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấy được tâm tư của Kha Nhược Sơ, cô thuận tay sửa lại mái tóc đang bị thổi loạn của Kha Nhược Sơ, chỉ cười nói, "Đắp lên một lát nữa."
"Vâng." Vậy mà Kha Nhược Sơ lại không từ chối.
Thật ra, cái chuyện chườm đá này, Kha Nhược Sơ hoàn toàn có thể tự làm, nhưng bây giờ cô lại ngồi thẳng tắp, không muốn động đậy, để Thịnh Như Ỷ tiếp tục giúp cô chườm đá.
Bởi vì, lúc người này dỗ dành cô, cô rất thích, vừa ấm áp lại vừa ôn nhu, có thể phá tan đi ấm ức trong lòng cô.
Mà nghĩ lại, từ trước đến giờ chưa có người nào dỗ dành cô cả, đại khái thì ở trước mặt người khác, cô như là một mặt trời rộng lượng, mặc kệ có ấm ức như thế nào đều chôn ở trong lòng, thậm chí ngay cả ở trước mặt mẹ cô.
Cho nên Kha Nhược Sơ không thích về nhà, có rất nhiều lúc cô thà tình nguyện ở bên ngoài một mình.
Nghĩ đến chút tâm tư nhỏ của bản thân, Kha Nhược Sơ thất thần, cho nên Kha Nhược Sơ không có ý thức được bản thân đang nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, ánh mắt rất nghiêm túc, chăm chú.
Dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm chăm chú nghiêm túc như vậy là muốn cái gì.
Động tác trên tay Thịnh Như Ỷ dừng lại, tay phải cầm cái khăn lạnh, còn dán nhẹ lên mặt Kha Nhược Sơ.

Đêm đó ở quán bar Dạ Sắc, cô gái này cũng nhìn cô chằm chằm như vậy.
Sau đó, thì lập tức hôn cô.
Đối mặt với chuyện vi diệu kia, Thịnh Như Ỷ cũng không hề lảng tránh, nghĩ thầm, có lẽ Bạch Mông nói đúng, cô gái nhỏ này đối với cô có chút tâm tư, chẳng lẽ muốn theo đuổi cô sao?
Nghĩ đến cái này, Thịnh Như Ỷ buông cái khăn trên tay xuống, trên mặt tràn đầy ý cười, ngược lại áp sát đến gần Kha Nhược Sơ, rũ mắt, giọng nói có biết bao nhiêu nhỏ, nhưng lại mang sức quyến rũ cực kỳ lớn, "Làm sao vậy? Lại muốn cưỡng hôn chị sao? Đêm nay không có uống say, hôn rồi là phải chịu trách nhiệm nhé.".


Bình luận

Truyện đang đọc