LIỆU TA CÓ THỂ LÀM LẠI TỪ ĐẦU?



" Menfuisu! Là vua một nước tại sao em có thể ngang ngạch cứng đầu như vậy. Chuyện này đã từ lâu không còn là ân oán cá nhân nữa, đây đã là chuyện liên quan đến toàn Ai Cập!"


Ta cố nói, bực tức ngày càng nhiều nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng Menfuisu vẫn không chịu hiểu, tay nó nắm chặt lại như đã ngầm phản đối ý của ta.


Im lặng, giờ trong điện chỉ còn là tiếng yên tĩnh đến nỗi ta có thể nghe thấy nhịp tim của mình. Ta kêu Izumi ra ngoài, vì giờ đây đã là chuyện riêng giữa hai chị em nhà ta. Hắn vẫn vậy, cười nhẹ rồi ung dung bước ra. Ra hoàn toàn không hiểu tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy, dù giờ có ta bảo vệ chăng nữa hắn vẫn khó lòng an toàn.


" Chị!"


Menfuisu đột nhiên kêu ta khiến ta giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ. Giờ đây chỉ còn ta với nó, ta cũng nhanh chóng kêu nó cùng ngồi xuống từ từ nói. Ta ngồi đối diện nó, giờ cả hai đang ngồi ngang hàng nhau. Ta lên tiếng trước, vặn hết óc mình nói ra suy nghĩ của mình. Tất nhiên, ta thuộc phe chấp nhận giao hảo nên đây cũng như cuộc nói chuyện giữa hai phe đối lập nhau. Mà đã đối lập, át có xung đột to tiếng. Vì thế chỉ một hồi lâu, từ trong điện đã nhanh chóng vang ra tiếng cãi nhau giữa ta và Menfuisu. Nếu nó có lí do chính đánh để từ bỏ chuyện giao hảo giữa hai nước thì ta đã có thể chấp nhận thuận theo ý nó. Nhưng nó chỉ nêu được đúng một lí do, đó là vì Izumi đã xúc phạm đến Carol_ con gái nữ thân sông Nin. Bản thân ta biết rõ Carol là ai, nhưng ta cũng cố chấp nhận coi như Carol đúng là con gái thần. Nhưng ta không ngờ Menfuisu có thể lôi được cái lí do ra như vậy. Với một người từng làm con gái thần gãy tay, giờ thì khóc lên khóc xuống, sống trọng đâu khổ. Vậy mà nói ra lí do kia như mình là một người chưa hề phạm lỗi gì với Carol. Hơn hết đây là chuyện ảnh hưởng đến Ai Cập, chỉ vì một đứa con gái mà làm loạn triều như thế này. Đáng?


" Chị! Tại sao chị lại bênh vực tên Izumi như vậy?!"


Menfuisu hiện giờ đã gần mất kiểm soát mình, lần đầu tiên trọng cuộc trang luận này nó hỏi ta.


" Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, chị không bênh vực ai cả. Đây là chuyện chúng liên quan đến toàn Ai Cập. Carol cũng đã tha thứ, vậy tại sao em cứ khư khư cố chấp? Em có biết hiện giờ Ai Cập đang bị toàn phía nhăm nhe?"


Ta cố nói, nhưng hình như càng nói càng khiến Menfuisu cứng đầu hơn với lập trường của mình. Tại sao? Dù ta biết Menfuisu cố chấp là vậy! Nhưng nó rất thông minh, đáng lẽ nó phải hiểu chuyện này chứ?


" Menfuisu! Ngoài lí do kia, chắc chắn em còn lí do khác đúng không?!"


Ta đột nhiên hỏi, nét mặt thoáng ngạc nhiên của Menfuisu nói cho ta biết ta đã đoán đúng. Chắc chắn còn một lí do nào đó, một lí do quan trọng tới mức nó chấp nhận rối loạn triều cương. Nhưng lí do đó là gì?


Menfuisu ngập ngừng với câu hỏi, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang cùng đổ dự. Bao nhiêu lửa giận trọng người bỗng chốc tiêu tán, chỉ còn lại là sự chần chừ chột dạ. Nó hết siết chặt hai tay rồi lại buông lỏng ra, ánh mắt mất kiên nhẫn và vội né tránh ta.


" Menfuisu!!"


Ta cố gọi tên nó, đứng bật dậy nghiêm nghị nhìn như muốn nhận lấy ngay câu trả lời. Ta thấy rõ nó đang cố siết thật chặt tay mình vào thành ghế, thậm chí đã có một vài vết nứt nhỏ xuất hiện. Nhưng ta vẫn không vì thế mà lùi bước.
Menfuisu hít một hơi thật sâu, xong nó nhìn thẳng vào mắt ta. Giờ ánh mắt nó đã hoàn toàn khác trước, sâu thăm thẳm nhưng lại mang theo vài tia ái tình. Ánh mắt ấy khiến ta có chút khựng lại vì khó hiểu.


" Chị muốn biết thật sao?"


Nó nói, xong đứng dậy tiến lại gần phía ta khiến ta có chút chột dạ mà lùi lại vài bước. Nhưng cánh tay ta chợt có cảm giác bị kéo lại khiến ta giật mình. Khi hoàn hồn ta đã thấy khoảng cách mình với Menfuisu giờ rất gần. Cái khoảng cách tưởng chừng ta chỉ cần giơ tay ra là có thể ôm trọn nó như hồi trước, và nó cũng vậy.


" Menfuisu.....chuyện gì đây?!"


Ta cố trấn tĩnh mình mà đẩy Menfuisu dịch ra đồng thời lùi lại vài bước. Nhưng ta nhận ra Menfuisu đã lấy cánh tay của nó ôm chặt eo ta lại. Xong nó cúi mặt càng ngày càng gần ta khiến ta sợ hãi, ta nhắn mắt lại như muốn né tránh. Ta không biết biểu hiện của nó là gì, nhưng giọng nói của nó vang lên khiến ta có chút chột dạ. Nó hỏi ta " Tại sao?" khiến ta ngạc nhiên, ta chỉ còn cách vừa cố cười vừa nói.


" Menfuisu! Thả ta ra! Ta không biết em đang nói gì cả?! Tại sao gì chứ! Ta đang là người hỏi câu đấy đấy!"


" Tại sao gì ư? Em đang hỏi chị đấy! Đáng lẽ chị phải ôm lấy ta, một mực gọi tên ta, chiều chuộng ta, tin tưởng ta, đòi cưới ta. Đó mới là chị! Tại sao.....tại sao chị lại không làm vậy?"


Menfuisu vừa nói, vừa lấy tay định chạm vào tóc ta thì ta giật mình né ra. Ta lấy hết sức mới đẩy được nó cách ta ra một chút, giọng tức giận mà nói lại:


" Menfuisu! Em đang nói gì vậy? Em đừng quên chính em là người đã hủy hôn với ta. Vậy tại sao ta lại phải làm những điều ấy! Em nên lo cho Carol kìa! Đừng có nói ra những điều điên rồ như vậy nữa!"


" Điên rồ? Chị! Ta biết ta sai rồi, ta biết lúc đó là ta nông nổi. Là chị vẫn đang giận ta đúng chứ? Ta biết chị vẫn còn yêu ta, đúng chứ?!"


Menfuisu ghì chặt hai tay lên vai ta, nó cười như không cười mà nói. Từng câu chưd khiến ta ngạc nhiên sau đó lại là sự tức giận.


" Menfuisu! Em đang nói những điều điên rồ gì vậy chứ!"


Ta cố cười như thể không thể nghe thấy gì, quay mặt sang hướng khác mà tìm cách cách xa nó nhất có thể. Nhưng câu nói của ta chỉ vừa mói kịp dứt thì nó đã bất ngờ kéo ta lại. Hoàn hồn, ta đã thấy mình nằm trọn trọng lồng ngực của nó, bị siết chặt đến gần như ngộp thở. Nó cố nói, trọng giọng nói đã mang theo chút gì đó tực giận đến tột cùng. Rằng:


" Điên rồ là sao chứ! Ta đã biết sai rồi, hãy cho ta xin lỗi. Chị vẫn còn đang giận ta thôi. Vậy hay là chị làm phi của ta nhé! Chị vẫn luôn mong như vậy...."


" IM MỒM! Em có biết em đang nói gì không? Thả ta ra nhanh! Chúng ta là đang bàn chính sự đấy!"


Ta thực sự nổi giận mà giơ tay đẩy thật mạnh Menfuisu cách ra xa khỏi ta, gằn giọng nói. Menfuisu lần này có chút sửng sốt cũng lùi lại vài bước rồi khựng lại, ánh mắt của nó nhìn ta như không có chút cảm giác gì. Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Ta cảm giác như chuyện này thực sự rất tồi tệ, và ta muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.


Nghĩ vậy, ta bèn xoay người bước vội ra ngoài. Lần này Menfuisu không dám làm gì nữa, chỉ đứng im đó nhìn ta bước ta. Trước khi mở cửa, ta cũng chỉ khựng lại một lát rồi dứt khoát bước đi. Vừa bước ra ngoài, ta đã thấy Izumi đứng đó đợi ta. Thấy ta hắn không nói gì, chỉ nhẹ cười rồi chợt ôm lấy ta khiến ta ngạc nhiên. Các quần thần vì nghe thấy tiếng cãi nhau giữa ta và Menfuisu nên đã lẳng lặng lui từ hồi nào, nên giờ đây rất vắng.


" Thả....thả ta ra!"


Ta nói, đẩy Izumi ra xa. Hắn cũng vậy, tự nhiên ôm chầm ta chẳng khác nào Menfuisu lúc nãy. Vì vậy, mặt ta có chút khó chịu.


" Ừ! Ta bỏ! May mà không có chuyện gì!"


Izumi vừa nói, vừa nhẹ bỏ ta ra. Câu nói khiến ta có chút khựng lại, rồi bật cười nói:


" Làm sao có chuyện gì được! Ta đâu có dễ bị ăn hiếp như vậy!"


" Nhưng nàng vẫn cần được bảo vệ mà! Phải không?"


Izumi nhanh chóng nói lại, sau đó từ từ nâng cánh ta ta lên. Rồi lấy từ trong tay áo một lọ thuốc mà sức vào chỗ ta bị nắm giờ vẫn hơi đỏ, cả vết nắm bầm tím khi trước.


" Nàng từ sau nên cẩn thận hơn! Đợi đến khi ta lấy được nàng, ta hứa sẽ không bao giờ để nàng bị bất kì tổn thương nào!"


Izumi nói, xong đặt lọ thuốc vào tay ta rồi bước đi. Giờ ta mới chợt nhật ra sắc mặt của hắn cũng khó coi không kém. Là vì vụ giao hảo giữa hai nước mà hắn cố đến như vậy ư? Nhưng tại sao, nước Hitaito không cần nối lại liên quan với Ai Cập cũng có thể một mình trụ vững đến cả trăm năm nữa mà? Là.....vì ta?!


Bình luận

Truyện đang đọc