LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Phó Tư Bạch lái xe, dùng tốc độ chậm nhất để đi song song với cô, cũng may đường xá quanh showroom triển lãm vắng người, trừ anh ra thì cũng không có chiếc xe nào khác.
"Đừng đi theo tôi nữa!"
Anh uể oải hỏi: "Sao em ghét tôi thế?"
"Tôi ghét mấy người họ Phó." Ôn Từ ghét bỏ liếc anh một cái: "Anh mau đi đi."
Từ trước đến nay Phó Tư Bạch chưa từng ra cái vẻ thấp hèn với người con gái nào như vậy, đầu lưỡi đảo một vòng ở hàm trên, "vút" một cái, chiếc Coupé màu đen phóng vụt đi, mới đó mà đã đi rất xa rồi.

Ôn Từ đi cả nửa ngày trời cũng không nhìn thấy một trạm xe buýt nào, mắt thấy màn đêm sắp buông xuống, cô buộc phải tăng tốc.
Bấy giờ mới bắt đầu thấy hơi hối hận, cô không nên giành giật chút khí thế nhất thời đó để làm gì.

Chân vừa mỏi vừa mệt, dọc con đường này ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, quả thực trong lòng cô cũng thấy sợ hãi, song chỉ có thể vùi đầu đi về phía trước.
Trước mặt có một cây cầu vượt, chiếc Coupé màu đen dừng dưới chân cầu, đợi cô đi qua thì cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống.

Người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, nhìn cô và nói...!
"Lên xe đi."
*****

Chiếc Coupé màu đen đỗ trước cổng trường phía nam của Đại học Nam Tương.
Lối vào từ cửa nam dẫn thẳng đến sân bóng cực lớn, xung quanh không có hàng quán gì nên rất ít sinh viên ra vào bằng cửa này, bởi vậy khu vực này rất vắng người.
Ôn Từ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn lối vào vắng vẻ ở phía đối diện: "Đi vào trường từ cửa nam xa lắm, anh lái ra cửa đông không được à?"
Phó Tư Bạch liếc cô một cái: "Với thể chất làm đề tài viết bài như em, nếu đi từ cửa đông thì sợ là sáng mai sẽ lại được vinh dự xuất hiện trên diễn đàn của trường, nói em đêm hôm khuya khoắt còn được xe sang đưa đón, đời sống cá nhân hỗn loạn thối rữa..."
"Tôi không quan tâm, ai thích nói gì cứ nói, tôi cũng đâu bị mất miếng thịt nào."
Phó Tư Bạch biết cô không quan tâm tới mấy lời đồn đại vô căn cứ về mình.

Mà chính anh cũng hèn cơ, bản thân cô còn chẳng thèm thương lấy cái thân mình, nhưng anh lại mặt dày ở đây lo lắng cho cô.

"Xuống xe." Anh mất kiên nhẫn giục cô xuống xe.

Ôn Từ biết anh sẽ không lái xe về phía cửa đông, cô bĩu môi, bước từ trên xe xuống, sau đó hùng hổ đóng sập cửa xe lại.

Sau khi cô rời đi, Phó Tư Bạch mới gỡ chiếc áo khoác cô vừa mặc ra, vùi mặt vào trong, tham lam hít thở mùi hương cô để lại.

Luồn tay vào túi áo, anh sờ thấy một mảnh giấy, móc ra mới biết thế mà lại là tấm séc có ghi số tiền năm vạn.

Đây là phần trăm cô nhận được vì anh đã mua chiếc Coupé này.

Không thiếu một đồng nào, tất cả đều được hoàn trả cho anh.

Ánh mắt của Phó Tư Bạch chợt lạnh đi, tiện tay vứt chiếc áo khoác xuống, tấm séc bay lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống bên dưới ghế xe.

......
Trong sân bóng rộng lớn còn có mấy chàng trai đang chơi bóng, người nào người nấy ướt đẫm mồ hôi.
Phía xa là khu ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt.

Ôn Từ càng nghĩ càng hối hận.
Cô không muốn chiếm bất cứ tiện nghi nào của tên họ Phó, cô muốn cốt cách, muốn giữ sĩ diện.

Nhưng...! Nghĩ đến sự vất vả của mẹ, nghĩ đến mẹ đi khắp nơi chạy vạy cầu xin người khác để vay tiền, nghĩ đến hằng đêm mẹ vẫn phải vẽ tranh bán lấy tiền, mệt đến mức cả người tiều tụy...!
Ôn Từ lại cảm thấy chút sĩ diện của mình chẳng là cái thá gì.

Tiền...!mới là thứ tồn tại thực sự.

.


Bình luận

Truyện đang đọc