LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Ôn Từ đứng dưới hiên nhà, nhìn nước mưa như tấm rèm hạt từ trên mái trút xuống, trong lòng đang không biết phải làm thế nào mới có thể trở về.

Ở đây rất gần trường học, taxi chỉ lấy giá khởi điểm, nhưng cũng là nửa tiếng tiền lương làm thêm theo giờ của cô.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cô phát hiện trước cửa có một chiếc ô màu đen, đầu ô chống xuống nền còn đọng lại một vũng nước.
Cô quay đầu nhìn Tiểu Lệ, chiếc ô hoa của cô ta đang treo cạnh cửa, chiếc ô màu đen này...!hẳn là không phải của cô ta.
Chẳng lẽ là của khách quên không cầm đi?
Không đúng, trời mưa liên tục suốt hai tiếng đồng hồ, sao khách có thể bỏ quên chiếc ô này ở đây được?
Hơn nữa từ nãy đến bây giờ...!tổng cộng cũng chỉ có một vị khách vào cửa hàng.

Ôn Từ nhìn đồng hồ, muộn lắm rồi.


Thế là cô dứt khoát lấy giấy ghi chú trong cặp xách ra, viết phương thức liên lạc của mình và lý do mượn ô rồi dán vào tường, sau đó cầm ô đi vào trong màn mưa.
Chiếc ô màu đen này rất nặng, khung xương cũng rất lớn, lúc bật ra nhìn hệt như một cái lồng bảo hộ ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, che chắn cẩn thận đến mức nửa giọt mưa cũng không bắn lên người.

Cảm giác rất an toàn.
*****
Tiết học buổi sáng ngày hôm sau, mưa vẫn rả rích rơi không ngừng.

Ôn Từ vừa mới bước ra khỏi cửa lớn của ký túc xá nữ thì bạn cùng phòng Kiều Tịch Tịch đã chạy tới, níu lấy tay cô: "Oa! Ô của cậu to thế! Cho mình che với."
"Ừ."
Ôn Từ dịch mái ô về phía cô ấy.
Cô cầm theo chiếc ô này cũng là để lát nữa sau khi tan tiết học thể chất sẽ đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi để trả ô.


Kiều Tịch Tịch hỏi cô: "Đúng rồi, huấn luyện viên đã gửi mẫu đơn xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn vào nhóm lớp, cậu tải về chưa?"
"Chưa, mình không làm đơn xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn."
Kiều Tịch Tịch gãi đầu: "Ơ? Lần trước cậu nói cậu muốn làm đơn mà."
"Mình muốn làm đơn xét học bổng."
"Học bổng xét muộn lắm, tiền trợ cấp dành cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn sẽ được phát ngay trong học kỳ này."
"Không sao." Ôn Từ vẫn kiên trì với quan điểm của mình: "Mình không làm đơn xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn."
Học bổng của Đại học Nam Tương được xét dựa trên thành tích học tập, còn trợ cấp sinh viên có hoàn cảnh khó khăn không nhìn vào thành tích, chỉ cần người giám hộ cầm các giấy tờ liên quan đến ủy ban cư trú để chứng minh là được.
Giữa hai số tiền này có một sự khác biệt cơ bản là như vậy.

Ôn Từ thà cố gắng nhiều hơn một chút cũng không muốn để mẹ cô đến ủy ban cư trú để xin giấy chứng nhận hộ nghèo.

Kiều Tịch Tịch biết tính Ôn Từ rất hiếu thắng nên cũng không nói gì nữa.
Trong tiết thể chất, giáo viên khen ngợi động tác tiêu chuẩn của Ôn Từ, sau đó còn lấy cô làm ví dụ để giảng bài cho các bạn cùng lớp.

Có mấy cô gái tỏ rõ thái độ không phục, lúc Ôn Từ đi ngang qua còn nhỏ giọng thì thầm, mỉa mai chuyện gia đình cô..


Bình luận

Truyện đang đọc