LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Ôn Từ quay người lại thấy Phó Tư Bạch đang nhìn mình, trong đầu lại nghĩ đến chuyện mà Tập đoàn Phó Thị đã làm với gia đình mình, đáy lòng mơ hồ mang theo nỗi chán ghét, rất không khách khí đập bao Vạn Bảo Lộ trước mặt anh.
Có lẽ là do biên độ của động tác quá lớn nên đã làm bao Vạn Bảo Lộ rơi thẳng xuống đất.
Hình như...!cô thể hiện thái độ hơi rõ ràng quá rồi thì phải!
Tầm mắt Phó Tư Bạch lướt xuống dưới, nhìn bao thuốc lá lăn lóc trên mặt đất, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Cô lập tức nói: "Xin lỗi."
Người đứng dưới mái hiên, dù sao cũng phải cúi đầu, cô không thể ngạo mạn không biết kiêng dè như trước đây nữa.

Để tránh bị khách hàng khiếu nại, Ôn Từ thành thật giải thích: "Tôi hơi buồn ngủ, mong anh tha thứ cho, không phải cố ý đâu ạ."

Nhưng ánh mắt của Phó Tư Bạch sắc bén đến cỡ nào chứ? Làm sao anh có thể không nhìn ra cô có cố ý hay không.
Anh không phải người hiền hòa gì, nhưng nhìn thấy vẻ sợ sệt hiện rõ trên gương mặt thanh tú của cô gái thì cũng lại mềm lòng.

Khẽ "xuy" một tiếng, anh cúi người nhặt bao thuốc rồi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt đuổi theo bóng lưng anh nhìn ra ngoài.
Ngoài trời vẫn đổ mưa, cậu thiếu niên cúi đầu châm một điếu thuốc, đứng dưới mái hiên một lúc, sau đó sải bước đi vào màn mưa mở mịt.

0:30, cuối cùng Tiểu Lệ cũng đến thay ca cho cô.

Ôn Từ xách cặp, vừa tiến hành giao ca vừa bất mãn nói: "Cô lại đi làm muộn."

"Mười mấy phút thôi mà, có đáng là bao đâu!"
"Cô đi làm muộn tận 30 phút đấy."
Tiểu Lệ thả một đống xiên tự chọn* xuống nồi, đáp lại với giọng đầy bất mãn: "Trời ơi! Cô cũng đâu phải quản lý, nghiêm túc như thế làm gì?"
*Nguyên văn là 关东煮 - quan đông chử theo cách gọi của người Trung Quốc hay Oden theo cách gọi của người Nhật: gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.
Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ Ôn Từ sẽ chẳng thèm tranh cãi với cô ta vì một vấn đề nhỏ nhoi này, từ trước đến nay cô luôn là người kiêu ngạo, trong mắt không dính nổi một hạt bụi, không bao giờ để ý tới mấy người không có tố chất như thế này.

Nhưng bây giờ dưới sự bức bách của cuộc sống, tiểu thục nữ cũng không thể không học cách so đo tính toán, tranh giành từng tấc đất...!
"Công ty của chúng ta tính lương theo giờ, ca đêm 24 đồng một tiếng, cô đến muộn nửa tiếng tức là tôi phải làm thay cô nửa tiếng đó, cô phải trả tôi 12 đồng."
Tiểu Lệ nhìn cô với ánh mắt đúng kiểu "thật đấy à": "Có đến mức phải làm thế không?"
"Nếu cô không trả tiền cho tôi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện này với quản lý, hôm nào cô cũng đi làm muộn, dù sao thì cửa hàng cũng có camera, không ai lười được đâu."
Tiểu Lệ tức đến mức hai má đỏ bừng, hùng hổ lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Ôn Từ.
Lúc Ôn Từ rời khỏi cửa hàng, cô ta còn lẩm bẩm mắng: "Đồ Bạch Liên Hoa.".


Bình luận

Truyện đang đọc