Tầm mắt của Đoàn Phi Dương cũng đặt trên người Ôn Từ, khó có thể rời đi: "Không nhận ra đấy! Trang điểm một cái, lại thay đổi cách ăn mặc thì khí chất trên người cũng khác ngay."
"Chả thế thì sao! Chắc chắn tiết mục biểu diễn của chúng ta sẽ bùng nổ!" Lâm Vũ cũng không tiếc lời khen ngợi: "Một chữ thôi: Đỉnh!"
Ôn Từ được mọi người công nhận thì tất nhiên là vui sướng vô cùng: "Có thể thật sao?"
"Cô hỏi Phó Tư Bạch đi, cậu ta là đương sự mà." Đoàn Phi Dương nhìn Phó Tư Bạch: "Anh Phó, anh thấy cô ấy thế nào?"
Ôn Từ cũng nhìn về phía Phó Tư Bạch.
Cậu thiếu niên đứng lặng hồi lâu như bức tượng điêu khắc, nghe mọi người nói như vậy thì mới hoàn hồn, khóe môi hơi nhếch lên: "Muốn khiến tôi có phản ứng, em còn non lắm."
Lâm Vũ: "Oa, điểm high của cậu cũng cao quá rồi đấy."
Phó Tư Bạch lạnh giọng cười khẩy một tiếng, không nhiều lời nữa mà xoay người đi về phía rừng cây.
"Đi đâu vậy, không tập nữa à?"
"Hút điếu thuốc."
Trong giọng nói của anh mang theo vài phần phiền não.
Nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh, Ôn Từ cũng biết quả nhiên anh không dễ dụ dỗ như vậy.
Trong lòng chất chứa một người, làm sao có thể dễ dàng rung động với những cử chỉ phù phiếm của mấy cô gái khác.
Cho nên cô không thể nào là W của anh giống như những gì Mạc Nhiễm vừa nói đùa được.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến tên họ Phó đó nữa.
.....
Khoa Nghệ Thuật nằm trong tòa nhà được thiết kế tinh tế nhất trong số các công trình kiến trúc của trường Đại học Nam Tương.
Trên bãi cỏ xanh mát cạnh bờ sông có hai tòa nhà ốp gạch đỏ đứng sừng sững, hai tầng bốn khối hình vuông, ba mặt đều là cửa sổ sát đất mở rộng, một mặt là gương cỡ lớn, là phòng học được dùng trong các tiết tập múa và luyện thanh của sinh viên khoa Nghệ Thuật hàng ngày.
Ôn Từ mặc đồ múa màu đen, tóc búi củ tỏi gọn gàng, cô đứng ở bên cạnh cột cửa sổ sát đất ở tầng một, chăm chỉ luyện tập động tác vũ đạo, nhìn tựa như một con thiên nga đen tao nhã.
Xung quanh có mấy bạn học đang hào hứng thảo luận chuyện lễ hội âm nhạc của trường sắp tới, họ nói Khoa Âm nhạc Cổ điển sẽ thi đấu với đám người chuyên biểu diễn nhạc pop ở Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Sinh viên xuất thân từ âm nhạc cổ điển...!thực ra đều không vừa mắt với thể loại nhạc pop.
Nhưng rõ ràng là đối tượng khán giả nghe nhạc pop có phần đông đảo hơn cho nên nhân khí của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma rất cao, hơn nữa năm nay còn có tuyển thủ nổi tiếng Phó Tư Bạch gia nhập nên bọn họ sẽ càng nhận được sự chú ý.
Vì thế nên tất cả mọi người đều mong đợi trận battle giữa Khoa Âm nhạc Cổ điển và dòng nhạc pop thịnh hành nhất hiện nay.
Ôn Từ vừa làm xong động tác hạ eo, đúng lúc nhìn thấy Phó Tư Bạch đang đứng phía ngoài cửa sổ sát đất.
Anh ngồi trên chiếc xe đạp địa hình siêu ngầu, đôi chân dài chống xuống đất, rút điện thoại ra quay camera sau về phía Ôn Từ rồi chụp lia lịa.
Ôn Từ: !
Cô biết biểu cảm của mình lúc tập động tác hạ eo khủng khϊếp đến cỡ nào, thế mà lại bị anh chụp được rồi!
Cô gái vội vàng đuổi theo, kéo góc áo Phó Tư Bạch đang chuẩn bị đạp xe chuồn đi: "Anh chụp ảnh tôi!"
"Ai chụp ảnh em?" Phó Tư Bạch khẽ bật cười, đôi chân thon dài chống dưới đất.
"Thế đưa điện thoại của anh cho tôi xem." Ôn Từ đang tập múa nên mặt mũi đỏ ửng hết cả lên, lồng ngực phập phồng: "Cho tôi kiểm tra."
"Em lấy tư cách gì để kiểm tra điện thoại của tôi? Cũng đâu phải bạn gái hay gì."
"Phó Tư Bạch, anh không được chụp ảnh tôi!" Ôn Từ vẫn khăng khăng nói: "Không được xâm phạm quyền chân dung của tôi."
Phó Tư Bạch chậm chạp lấy điện thoại ra, lắc lư trước mắt cô.
Ôn Từ đưa tay định giật lấy nhưng Phó Tư Bạch lại giơ cánh tay lên, giơ điện thoại lên cao.
.