LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Anh gảy dây đàn guitar, ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ nét đặt dưới làn da trắng nõn khẽ chuyển động, hình xăm màu đen trên ngón áp út bên tay trái tựa như chiếc nhẫn đặt riêng tồn tại ở đó suốt cả cuộc đời.

Anh cầm chiếc guitar điện, vừa đánh đàn vừa ca hát, chất giọng trầm khàn như ma sa, cá tính huênh hoang đến cực hạn.

Phó Tư Bạch chú ý tới ánh mắt của Ôn Từ, thế là anh hơi hất cằm lên, nhìn cô ngâm nga hát.

Hát thì cứ hát đi, mắc cái gì mà anh lại dùng ánh mắt tha thiết sến sẩm đó để...!dụ dỗ cô chứ?
Ôn Từ quay mặt đi nơi khác, hai má hơi nóng lên, cũng chẳng thèm để ý tới anh nữa.

Trong lòng cô vẫn thấy chán ghét Phó Tư Bạch.
Tuy không phải anh cố ý, nhưng gia đình của anh hệt như một con sói lao đến, cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về cô, còn hại cô suýt nữa thì nhà tan cửa nát.

Trong mắt cô, mỗi một vẻ cao ngạo trên khuôn mặt anh đều là sự mỉa mai vô cùng to lớn.


.....
Lịch trình hàng ngày của Ôn Từ được sắp xếp rất chặt chẽ, cho nên cô không cần đến Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma diễn tập mỗi tối, chỉ cần tập luyện bài múa mở màn kia cho tốt là được.

Cuối tuần mới cần đến khớp động tác với các thành viên trong ban nhạc.

Khoa nghệ thuật có hai phòng tập múa được lắp được cột sắt, vừa hay có thể dùng nó để luyện tập, đối với Ôn Từ mà nói thì động tác múa không phải thứ gì quá khó khăn, thật ra cô chỉ cần nhìn mấy lần là biết.

Điều khó khăn nhất vẫn là...!thể loại múa cột đòi hỏi người biểu diễn phải có một khí chất gợi cảm và quyến rũ, điều này thì đúng là cô không thể làm nổi.

Dù có tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần thì cảm giác vẫn cứ không đúng lắm.

Kiều Tịch Tịch xem qua bài múa của cô, tay xoa cằm, nhíu mày nói: "Nói như thế nào nhỉ? Cảm giác mà cậu mang lại cho mình...!cứ như Triệu Phi Yến mặc đồ cổ trang để múa cột vậy."
"..."
Ôn Từ lấy khăn lông trắng lau mồ hôi: "Không khoa trương đến vậy chứ?"
"Hay là cậu xem thử video mình quay lại cho cậu đi."

Kiều Tịch Tịch đưa điện thoại cho Ôn Từ, Ôn Từ mở video, quả nhiên nhìn thấy động tác của mình tuy đã rất thành thục nhưng vẫn có gì đấy quy củ quá mức.

Cô vẫn quen dùng thân hình và phong thái chuyên dùng trong múa cổ điển để đưa vào thể loại múa cột, từng chuyển động tinh tế của đầu ngón tay cho đến biểu cảm trên khuôn mặt...!đều mang cảm giác hoa lệ dịu dàng.

Quả nhiên là vậy.
Kiều Tịch Tịch vỗ vai Ôn Từ: "Từ bỏ đi bạn yêu của mình, cậu căn bản không thể gợi cảm nổi."
"Có video nào dạy cách để trở nên gợi cảm không?"
"Cái này thì...!không có đâu." Kiều Tịch Tịch ngẫm nghĩ một hồi: "Nhưng cậu có thể thử yêu ai đó xem."
Ôn Từ lại nghĩ đến lần trước ở quán bar, Kiều Tịch Tịch và bạn trai của cô ấy kéo nhau vào trong góc triền miên thân mật, quả thực là rất gợi cảm.
Khóe miệng của cô khẽ giật lên mấy cái: "Thôi bỏ đi."
Dù sao cũng chỉ vì lấy lại tấm séc năm vạn đó thôi mà.
Về phần Phó Tư Bạch và mấy người ở Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma, ban nhạc của họ có chiến thắng cuộc thi của khoa Âm Nhạc hay không, cô chẳng thèm quan tâm.

Cứ lên sân khấu là được rồi, không cần bới lông tìm vết hay cố gắng làm cho hoàn hảo để làm gì.

*****
Buổi trưa, Ôn Từ bưng khay cơm đến "khung cửa nghèo" ở canteen để lấy cơm.
"Khung cửa nghèo" là một sự chiếu cố đặc biệt được quyên góp bởi các quỹ từ thiện bên ngoài trường học, dành cho sinh viên có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, bữa ăn ở đây sẽ rẻ hơn nhiều so với khung cửa phát cơm thông thường..


Bình luận

Truyện đang đọc