LỒNG GIAM HOÀNG CUNG

Hai từ Yên Vũ làm Bình An vô thức rùng mình rơi luôn chiếc vòng trong tay, ngẩng đầu  lên đập vào mắt là tên họ Hoa - chính là kẻ đã bỏ hai trăm lượng bạc để mua đêm đầu tiên của mình.
-Được ăn sung mặc sướng quen rồi không còn nhớ tới người cũ nữa sao? Còn bổn công tử đây thì không thể nào quên được ngươi -nam kỹ đầu tiên vào đến tay rồi mà vẫn bị kẻ khác cướp mất.
Hắn ta quay sang Hiên Viên Nhật định châm chọc kẻ ngu ngốc bỏ ra số ngân lượng khổng lồ chỉ để chuộc loại so với kỹ nữ còn hạ đẳng hơn thêm vài câu thì nhận ra đây không phải người hôm trước.
-À, không ngờ nha, thì ra là bám được người khác rồi, ngươi đúng là cao tay thiệt.
Hiên Viên Nhật vốn không phải là người kiên nhẫn, liền nắm lấy cổ áo hắn ta.
-Ngươi ăn nói lung tung cái gì vậy ?
-Vị huynh đài này chắc không vì một tên nam kỹ mà động thủ đánh người ngay giữa bàn dân thiên hạ chứ. Bổn công tử đây tò mò muốn biết rốt cuộc ngươi đã mất bao nhiêu ngân lượng để có được tiểu yêu tinh này vậy?
-Ngươi nói cái gì?
Càng nói Hiên Viên Nhật càng không hiểu tên này là đang khua môi múa mép cái gì nữa.
- Thì ra là không biết, chẳng trách . . . Muốn nghe không? Nếu vậy trước tiên phải thả cái tay của ngươi ra đã đi chứ.
Hiên Viên Nhật buông tay, tên họ Hoa vừa chỉnh lại cổ áo vừa làm bộ đồng cảm với y.
-Kẻ đứng bên cạnh ngươi tên là  Yên Vũ nổi tiếng nhất Phượng Hương lâu đó, ta đây mất cả trăm lượng bạc những tưởng đã được thưởng thức mỹ nhân rồi, ấy vậy mà có một tên chết tiệt nào đó bỏ một đống tiền ra chuộc người về. Chắc bây giờ bị kẻ ấy chơi chán rồi mới quay sang bám lấy ngươi. Nói thẳng ra ngươi chẳng qua đang sử dụng lại đồ bỏ đi của người khác thôi. Thực đáng thương.
Bình An không nghe nổi nữa, cảm giác như có ai đang bóp lấy cổ cậu không thở được, lắc đầu phản bác.
-Ta không có. . . ta . . . không có, ngươi. . . ngươi nhận lầm người rồi !
Hiên Viên Nhật ra lệnh ảnh nhất cho tên rông dài này mấy quyền để bịt miệng hắn lại. Tên họ Hoa bị đánh bầm dập mặt mày, vẫn không cam chịu bồi thêm một câu.
-Cho dù hoá thành tro thì bổn công tử vẫn nhận ra ngươi.
Bình An nắm lấy hai vạt áo của Hiên Viên Nhật cố gắng giải thích.
-Huynh. . . huynh ta không phải như thế. . . không phải vậy.
Ôm lấy thân thể đang run rẩy, y gật đầu.
-Rồi rồi, chúng ta hồi cung trước đã, có gì nói sau.
Hiên Viên Nhật đưa Bình An về phòng nghỉ ngơi còn mình quay trở lại ngự thư phòng, suy nghĩ một hồi.
Căn cứ vào biểu hiện hôm nay của Bình An cùng những lời nói khó hiểu của tên kia nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà y không biết. Xem xét lại một chút, với tính cách của Bình An không có lý nào lại đột nhiên chuyển đến kinh thành. Huống hồ hai năm trước, chẳng phải thuộc hạ của y đã nói rằng Bình An đã từng ra chiến TSo thế nhưng cậu lại chẳng đề cập chuyện đó dù chỉ một chút đỉnh. Hơn hai tháng trước, y vì quá cao hứng khi gặp được người ngày nhớ đêm mong mà cái gì cũng không để ý, nghĩ lại quả thật có nhiều điểm rất đáng ngờ.
Cứ ngồi một chỗ suy đoán thế này không giải quyết được gì, Hiên Viên Nhật liền phái ảnh nhất tức tốc điều tra về một nam kỹ có tên Yên Vũ đã từng ở Thượng Hương Lâu. Ảnh nhất là người có tác phong nhanh nhẹn, trong vòng mấy canh giờ đã mang về câu trả lời cho nghi vấn trong lòng y.
Nhận được tin tức Hiên Viên Nhật phải mất khá nhiều khí lực mới giữ được bình tĩnh. Bình An từng là tiểu quan ở Phượng Hương lâu lấy tên là Yên Vũ, đã thế gần như đêm  nào cũng chỉ tiếp một vị khách lai lịch bất minh, có một lần hắn ta suýt đánh chết người vì cậu, sau vụ đó liền được hắn ta chuộc về.
Vừa nói đến đó, ảnh nhất quan sát sắc mặt của hoàng thượng thức thời ngậm miệng không dám trình bày hết.
Hiên Viên Nhật bắt đầu suy nghĩ xem vị khách đó là ai, hắn và Bình An ở cùng nhau lâu như vậy đã làm nên những chuyện gì. Càng nghĩ mấy đáp án không mong muốn cứ quấn lấy y.
Lúc này chỉ có rượu mới  giúp y hảo hảo trấn tĩnh lại bất quá rượu đã thay hết bình này sang bình khác mà người vẫn không hề vơi bớt đi cơn buồn bực trong lòng.
Hiên Viên Nhật xiêu vẹo trở về phòng, tới bên giường người đang say ngủ, hai tay  ghim lấy vai Bình An lắc mạnh.
-Bình An hãy nói với ta tất cả đều là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, tên kia nhận sai người phải không? Nói rằng đệ không phải là tiểu quan ở Thượng Hương lâu đi.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, thể hiện sự bất lực thấy rõ, chuyện đó hoàn toàn là sự thật, Bình An vô pháp chối bỏ.
-Mụ tú nói ngày nào đệ cũng chỉ tiếp một người, rốt cuộc hắn ta đã làm gì đệ?
Hiên Viên Nhật nói xong, đem toàn bộ y phục trên người Bình An lột ra, bàn tay xoa loạn trên thân thể tuyết trắng.
-Hắn . . . hắn đã chạm những nơi nào? Là đây. . . là đây hay là chỗ nào? Đệ nói đi !
Bình An im lặng khiến cơn thú tính trong lòng Hiên Viên Nhật càng dâng cao, tựa như con dã thú đối diện trước nguy cơ đánh mất lãnh thổ của mình cắn loạn khắp nơi để đánh dấu bản quyền.
-Đệ là của ta, của mỗi Hiên Viên Nhật này ! Bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào, ta sẽ xoá bỏ hết, hết thảy dấu ấn mà những kẻ kia đã lưu lại.
Hoàn toàn không có ôn nhu thường ngày động tác ngày một thêm thô bạo. Cứ nghĩ đến địa phương bí mật kia đã có không biết bao nhiêu kẻ từng sờ qua, từng chen vào là Hiên Viên Nhật chịu không chịu nổi. Vội vàng giải khai quần áo, y đưa ngay cự vật của mình chen vào huyệt động đưa đẩy. Mỗi cú thúc vào tận cùng như muốn thực sự xoá đi dấu vết những kẻ khác đã lưu lại. Bình An dù đau đớn nhưng vẫn không dám kêu lên thành tiếng, cắn chặt chăn, mồ hôi đã thấm ướt hết cả trán lăn xuống cổ.
Cự vật nóng rực liên tục ra vào kịch liệt tại tiểu huyệt hồng hồng vốn đã sưng tấy hết cả lên. Trong tẩm phòng xa hoa của y tràn ngập đủ loại hương diễm phong tình.
Phân thân cường tráng hung ác đẩy vào chỗ sâu nhất, va chạm khiến cho người bên dưới một trận hoảng loạn.
Bình An đau lắm nhưng nỗi đau thể xác có là gì so với nỗi đau trong tâm cậu, cho dù là suýt bị cường bạo tại Phượng Hương lâu hay đã từng bị Bắc Đường Ngạo cưỡng ép cũng không thể nào bằng hiện tại. Chính người cậu yêu đang dùng cậu làm công cụ phát tiết, xem cậu như một món hàng đã bị qua tay nhiều người không còn dáng vẻ bạn đầu mà đem ra chà đạp. Bình An hận bản thân mình vì sao thân ra là nam nhi nhưng lần này hết lần khác lại bị người khác thượng qua không hề thương tiếc.
Bình An càng cam chịu Hiên Viên Nhật càng điên lên, chỉ cần cậu phản kháng dù chỉ một động tác rất nhỏ thôi, y sẽ lập tức dừng lại nhưng cậu thế này làm y không muốn cũng liên tưởng đến phải chăng ở Phượng Hương lâu bị người khác đặt dưới thân Bình An cũng im lặng như thế.
Bình An như một thú nhồi bông bị người ta giày vò cảm giác đau đớn xen lẫn tuyệt vọng đến tận tâm can. Hoá ra là nam nhân ai cũng giống nhau, dù đối phương là Hiên Viên Nhật -người cậu yêu thương nhất đi chăng nữa, lúc bại lộ sự thật cũng xem cậu như là kẻ bán mông hèn kém mà đối đãi.
----------
Hiên Viên Nhật tỉnh lại, nhìn người dưới thân mặt trắng bệch hoảng sợ vô cùng cựa quậy gọi thái y mới biết phân thân mình đang còn bị hậu huyệt bao lấy, cẩn thận rút ra, cả máu lẫn dịch thể ồ ạt chảy ra ngoài . Cảm giác hối hận, tội lỗi cùng hoảng sợ xâm chiếm lấy y.
-An nhi ! Đừng dọa trẫm !
Hiên Viên Nhật bước xuống giường, triệu tập thái y gấp, khi ông vào thấy một màn như vậy không khỏi kinh hách, trước giờ hoàng thượng chưa có tiền lệ ngược đãi trên giường nên nhìn cảnh trước mắt không khỏi rùng mình.
-Ngươi còn ngây ngẩn ra đó làm gì? Mau mau xem tình trạng của An nhi thế nào ?
-Dạ dạ, hạ quan làm ngay đây ạ !
Sau một hồi xử lý vết thương có vẻ tạm ổn ông mới bẩm báo lại.
-Do . . . do địa phương ấy bị . . . bị rách ra bất quá chỉ cần từ dưỡng vài ngày sẽ không sao cả. Thế nhưng. . . nhưng . . .
Thấy hoàng thượng với ánh mắt đằng đằng sát khí, viên thái y nào dám nói hết câu.
-Nhưng gì? Nói ! ! !
Viên thái y quỳ thụp xuống.
-Thứ cho hạ quan vô năng. Người này rõ ràng khí huyết suy yếu thế nhưng thần . . .
Thái y dừng lại một chút, đến khi thấy lòng kiên nhẫn của hoàng thượng sắp bùng nổ, tình hình này nói cũng chết mà không nói chưa chắc đã được sống, liền nhắm mắt lấy hết can đảm ra buông một câu.
-Thế nhưng . . . lại tìm thấy hỉ mạch.
Lão ta vừa nói cái gì? Phải mất mấy giây sau Hiên Viên Nhật mới phát hiện chỗ không ổn quát lên.
-Hỉ mạch? Ngươi xem trẫm là ngốc hả? Người trên giường rõ ràng là nam nhân làm sao lại có thai được ?
-Hạ quan cũng không rõ, thần. . . thần đã thử nhiều lần rồi kết quả vẫn thế. . . có thể do học nghệ không cao. Xin hoàng thượng mời các cao nhân khác đến xem thử.
Dù rất khó tin nhưng tốt xấu gì cũng là một người học hết sách mới được vào thái y viện không thể nào lại chẩn nhầm một chuyện quá đỗi bình thường như hoài thai được. Trong lòng Hiên Viên Nhật đang rất loạn song ngoài mặt vẫn giả bộ băng lãnh.
-Rồi, cho ngươi lui. Chuyện này không được phép tiết lộ ra ngoài, nhớ rõ.
Nhận được lệnh đặc xá, viên thái y dập đầu rối rít.
-Tạ ơn hoàng thượng. Hạ quan tuyệt không dám hé nửa lời.
Hiên Viên Nhật cho truyền thêm mấy vị thái y khác vào bắt mạch. Bất quá lần này y buông rèm xuống không cho họ thấy dung nhan người trên giường và kết quả đều là đã mang thai nhưng bị động thai khí may là không ảnh hưởng đến thai nhi.
Nếu sự việc dừng lại ở đó thì đã không có việc gì, vấn đề là đã mang thai được ba tháng.
Là ba chứ không phải hai cũng chẳng phải một.
Ba tháng vậy đứa con trong bụng Bình An là của kẻ nào?
Cảm giác tội lỗi lại thay thế bằng sự tức giận lớn hơn. Cuối cùng thì Bình An đã bị bao nhiêu kẻ chơi đùa tới nỗi mang thai. Hiên Viên Nhật chợt nhớ đến Bảo Bảo phải chăng bé cũng là nghiệt chủng của cậu với một tên nào đó mà ra.
Hiên Viên Nhật cảm thấy thật nực cười, thật đáng thương cho mình. Hai năm qua y luôn tâm niệm một người, phái hết thuộc hạ từ Bắc tới Nam không ngừng tìm kiếm. Còn người thì hết lần này tới lần khác mang đến cho y thật nhiều bất ngờ, bất ngờ đến nỗi muốn bức điên y.
-------------
Mở mắt ra là không gian yên tĩnh đến lạ thường, cảm giác lạnh lẽo bao trọn lấy cơ thể Bình An.
Thế là hết, tất cả đã bị lộ tẩy,  giờ chắc là Hiên Viên Nhật ghét cậu lắm chỉ muốn khuất mắt cho xong.
Nằm im trên giường chờ đợi một đạo thánh chỉ đến đuổi mình đi, thế mà chờ mãi cả buổi sáng mà không thấy bóng dáng một ai.
Cửa bị đẩy ra, người bước vào đi một đôi giày được thêu họa tiết hình rồng một cách tinh thế, thấy Bình An đã ngồi dậy người ấy buông một câu lạnh lẽo.
-Tỉnh ?
-Ân.
Cổ họng đau rát nhất thời không thể mở nổi miệng, Bình An chỉ có thể đáp lại như thế.
-Bây giờ trẫm hỏi ngươi một câu phải trả lời thành thật.
Là trẫm chứ không phải ta, là ngươi chứ không phải đệ, Hiên Viên Nhật đang thái đổi cách xưng hô cũng chính  là để thể hiện vị trí của hai người, Bình An nhẹ nhàng gật đầu.
-Bảo Bảo là con của ngươi với kẻ nào ?
Sắc mặt Bình An trở nên tái xanh. Không. . . không thể nào, làm sao mà y biết được, chuyện nam nhân sinh con nếu không phải chính mình sinh, cậu còn không tin huống hồ là người khác.
-Nó là cốt nhục thân sinh của ngươi phải không ? Nương của nó là kẻ nào?
Bình An thở ra một hơi, may là Hiên Viên Nhật chưa biết chứ nếu biết Bảo nhi là con của mình thì y sẽ làm gì bé? Hôm qua cậu đã chứng kiến lúc nổi giận y đáng sợ đến mức nào. Vậy thì cậu thà làm một người cha không biết vô liêm sỉ để bảo vệ bé còn hơn.
-Bảo nhi là con của tiểu nhân, nương của bé đã chết rồi.
-Giờ là lúc nào mà ngươi còn dám gạt trẫm, vậy nghiệt chủng trong bụng ngươi cũng do qua lại với nữ nhân mà có sao?
Nghiệt chủng trong bụng, khi tiêu hoá hết câu nói của Hiên Viên Nhật cũng là lúc đầu óc Bình An choáng váng. Không thể nào, sau mỗi lần phát sinh quan hệ với y cho dù mệt đến không còn sức cậu vẫn cố lết thân mình đi thanh tẩy sạch sẽ quyết không lưu lại dấu vết. Sao lại mang thai được cơ chứ?
-Sao ? Không thể chối cãi nữa chứ gì ! Nam nhân mà có thể mang thai đúng là chuyện lạ trên đời. Nếu hôm nay không phải toàn bộ người của thái y viện đều chẩn đoán như vậy chính trẫm cũng cho là hoang đường nhưng xem ra hiện tại không tin cũng phải tin rồi. Trong hai năm trẫm tốn bao nhiêu công sức đi tìm ngươi vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác qua tay bao nhiêu nam nhân đã không nói lại còn không phải một lần mà những hai lần mang thai. Ngươi có biết nhục không hả? Đã thế trẫm lại còn ngây thơ không biết gì đi chăm sóc nghiệt chủng của kẻ khác. Ngươi xem trẫm là cái gì? Là con rối để ngươi đùa giỡn hay sao?
Những câu nói xối xả trút xuống, những cái khác cứ cho là vậy đi nhưng chuyện Bảo nhi không phải như thế. Bình An lê thân xuống giường, thân mình còn đau đớn nhưng không còn quan tâm đến nó nữa, ngước mắt lên nhìn người đang tức giận, nước mắt tuôn rơi lắc đầu phủ nhận.
-Ta không có, thực sự không phải như vậy. . . Bảo Bảo không phải là nghiệt chủng, nó gần hai tuổi rồi, lúc ngài rời xa ta cũng gần ba năm, Bảo Bảo là của ngài, không. . . không phải ta lăng loàn với kẻ khác.
Bình An cầm lấy góc áo y cầu xin,  "Bảo bảo là con của mình "Hiên Viên Nhật không tin, thực không tin, cậu đã nói dối quá nhiều rồi. Làm sao mà y tin cho được cái chuyện hoang đường này.
-Ha ha ! nực cười, là con trẫm, không thể nào, vậy trước đây sao không nói giờ ngươi mới nói. Đến lúc này mà vẫn còn muốn lừa trẫm hay sao?
-Lúc đó ta sợ, tự ta hoài thai long loại là phạm tội. Nhưng Bảo Bảo vô tội, nó không đáng bị trách phạt.
-Ngươi đừng ngụy biện nữa !
Hiên Viên Nhật gắt lên cắt ngang lời Bình An.
-Không có, Bảo Bảo là con của hoàng thượng, nó chính là con đẻ của ngài.
Hiên Viên Nhật hừ lạnh, tại sao y không nhận ra bản chất của kẻ trước mắt sớm hơn, gì mà băng thanh ngọc khiết không vướng bụi trần. Hoá ra so với bất kỳ ai cũng tiện hơn. Được lắm để xem hắn còn có thể già mồm được nữa không ?
-Rồi, cứ cho là Bảo nhi là con trẫm đi, vậy đứa bé trong bụng là thế nào? Dù sao lúc gặp nhau đến giờ ngươi thị tẩm cũng không ít đi.

Bình luận

Truyện đang đọc