LONG VƯƠNG XUẤT THẾ

Nhưng Kiều Lăng luôn có một cảm giác, tác động của những bức tranh nổi tiếng này đối với cô ấy còn không mạnh mẽ bằng ngọn núi hùng vĩ mà Tê Thiên đã ngẫu nhiên vẽ vào ngày hôm đó tại trung tâm hoạt động.

Cho dù ngọn núi đó chỉ tồn tại trong tranh, cũng mang lại cho Kiều Lăng một cảm giác hùng vĩ.

Phương Hải đang xem bức tranh đột nhiên quay lại hỏi Thẩm Thu Thủy và Đường Tử Tấn: "Sếp Thẩm, sếp Đường, hai người nghĩ thế nào về bức tranh Thiên nữ đồ. này?"

Thẩm Thu Thủy vừa định nói, Đường Tử Tấn liền giành nói: “Bức tranh Thiên nữ đồ này là do Ngô đại sư ở thời nhà Đường thực hiện, nét vẽ của Ngô sư rất đặc biệt, nhìn thoáng qua đã để lại ấn tượng sâu sắc, nhìn những đường nét phác họa này, trong sự mạnh mế nhưng không mất đi vẻ đẹp mềm mại.”

Phương Hải lắc đầu: Sếp Thẩm, cô thấy thế nào?"

Thẩm Thu Thủy cẩn thận quan sát rồi nói: “Tôi luôn cảm thấy màu mực này có gì đó không ổn.”


"Đúng vậy, màu mực có vấn đề." Phương Hải gật đầu: “Hai người nhìn thử bức tranh của tôi xem."

Phương Hải mở bức tranh cuộn tròn trong tay ra, khi bức tranh cuộn tròn mở ra, lại xuất hiện một bức tranh "Thiên nữ đồ khác!

Nó giống hệt như bức tranh trên tường! Hai bức tranh Thiên nữ đồ!

Nếu lúc này người khác lấy ra một bức tranh Thiên nữ đồ khác, nhất định sẽ bị nói là giả!

Nhưng lúc này, chính Phương Hải đã lấy bức tranh này ra, ai trong nghề mà không biết Phương Hải là một người đam mê sưu tầm, người như vậy không thể sưu tầm hàng giả được, cũng không muốn thấy hàng giả xuất hiện, thì làm sao ông ấy có thể lấy ra một bức tranh giả được!

Đường Tử Tấn giật mình, buột miệng nói: “Hai bức tranh Thiên nữ đồ!”

Mọi người đều biết, bức tranh Thiên nữ đồ của Ngô đại sư thời nhà Đường chỉ có một bức, một trong hai bức tranh chắc chắn có một bức là đồ giả.

Nhưng chủ nhân của hai bức tranh này, một người là họa sĩ Figor, một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, tuy chuyên về tranh sơn dầu nhưng những bức tranh Trung Quốc này đều được họa sĩ Figor sưu tầm, nên không thể nào là giả được.

Tuy nhiên, bức tranh mà Phương Hải sưu tầm được. cũng không thể là giả!

Phương Hải nói với Thẩm Thu Thủy: “Sếp Thẩm, gần đây tôi không có tâm trạng cân nhắc về việc hợp tác mà cô vừa nói với tôi, gần đây, sau khi nghe tin có bức tranh "Thiên nữ đồ trong triển lãm tranh của họa sĩ Figor, tôi vẫn luôn suy nghĩ về việc chứng thực, tôi cũng đã đi thăm hỏi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, và đi đến kết luận rằng bức tranh trong tay tôi là hàng thật.”

Nói đến đây, Phương Hải chuyển chủ đề, lại nhìn bức tranh Thiên nữ đồ trên tường: “Nhưng bức tranh này cũng đã được rất nhiều bậc thầy về hội họa truyền thống. Trung Quốc xác nhận cũng là tác phẩm thật, trên đời này không thể có hai bức tranh Thiên nữ đồ đều là thật được, hai người đều là những người hiểu tranh, có thể nhìn ra gì không?”


Đường Tử Tấn im lặng không nói gì, anh ta cũng chỉ biết một chút, nhưng với kiến thức của anh ta thì việc. biệt thật giả vẫn còn rất khó khăn, nói trắng ra là một bức tranh giả đã có thể làm khó Đường Tử Tấn, huống chỉ là hai bức tranh sưu tầm này!

Trong lòng Thẩm Thu Thủy thở dài, hôm nay cô tới đây là muốn liên lạc với Phương Hải, thuận tiện nị chuyện hợp tác, dù sao cơ hội nói chuyện trực tiếp với Phương Hải cũng không có nhiều, lần này Phương Hải đến Thiên Ngân là một cơ hội hiếm có, nhưng ai biết được, sự chú ý của Phương Hải hoàn toàn không đặt vào công việc, trong đầu ông ấy chỉ có hai bức tranh này.

Thẩm Thu Thủy biết lân hợp tác này nhất định không thể bàn bạc được, cô chỉ có thể chờ đợi cơ hội tiếp theo, về phần đánh giá hai bức tranh này, Thẩm Thu Thủy tự biết mình còn chưa có năng lực đó.

Thẩm Thu Thủy lắc đầu, đang định trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Việc này rất đơn giản, hai bức tranh "Thiên nữ đồ này đều là thật."

Âm thanh đột ngột này khiến mấy người có mặt giật mình.

Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.


Khi Đường Tử Tấn quay người lại, nhìn thấy người nói chuyện, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười! Tên Tề Thiên này thật biết tạo thêm đất diễn cho chính mình! Tuy nhiên, lần này thực sự là vô cùng ngu ngốc!. đam mỹ hài

Phương Hải cau mày, nhìn Tê Thiên, lạnh lùng nói: "Cậu là ai?"

Tề Thiên chủ động đưa tay ra: “Hôn phu của Thẩm Thu Thủy, Tề Thiên.”

Nhìn Tề Thiên đưa tay ra, Phương Hải hừ lạnh một tiếng, không để ý tới: "Hội họa Trung Quốc là sự kế thừa của nghệ thuật và sự khéo léo, cậu có thể không hiểu, nhưng cũng đừng nói bậy!"

Phương Hải là một người yêu tranh, ông ấy đã thức trắng đêm vì không thể phân biệt được tính thật giả của hai bức tranh, điều đó cho thấy ông ấy rất tôn trọng hội họa Trung Quốc, lúc này ông ấy lại nghe thấy có người trắng trợn nói rằng cả hai bức tranh đều là thật!

Nếu không phải nghe người đàn ông này nói mình là hôn phu của Thẩm Thu Thủy, Phương Hải nhất định đã lên tiếng măng chửi!


Bình luận

Truyện đang đọc