LONG VƯƠNG XUẤT THẾ

Phương Hải đang sửng sốt ở một bên, nghe vậy thì tiến lên hai bước, đem bức “Thiên nữ đồ trên tay mình đặt lên tường đối chiếu.

Bức tranh “Thiên nữ đồ trên tường đã được đóng khung, nhưng khi Phương Hải đặt bức tranh lên đó, vẫn có thể nhìn rõ hoa văn qua ánh sáng xuyên thấu!

Càng nhìn, Phương Hải càng kinh ngạc! Hơi thở của ông ấy cũng trở nên dồn dập hơn.

Nếu để sao chép bức tranh này thì có thể mất mấy năm, hoặc là mấy chục năm để bắt chước từng chút một, để đạt đến trình độ trông giống như thật, nhưng hoa văn của giấy Tuyên Thành thì tuyệt đối không thể bắt chước được!

Nhưng khi Phương Hải đem bức tranh cuộn tròn in lên, thì lại phát hiện ra rằng hoa văn trên toàn bộ tờ giấy đầu khớp lại với nhaul

Điều đó có nghĩa là gì! Có nghĩa là tờ giấy này vốn là cùng một tờ! Thật sự đúng như lời Tê Thiên nói, nó đã bị người nào đó chia làm đôi từ giữa!


Hai bức tranh “Thiên nữ đỡ này đều là hàng thật!

Sau khi so sánh cẩn thận, Phương Hải lấy bức tranh “Thiên nữ đồ trong tay ra, quay về phía Tề Thiên, cúi đầu thật sâu: "Cậu Tê, Phương Hải đã học được một bài học! Vừa rồi cảm xúc của tôi hơi kích động, mong cậu Tê hãy tha thứ cho tôi."

Phương Hải nghiên cứu hội họa Trung Quốc nhiều biết từ cảm giác về niên đại

năm, ông ấy vẫn luôn nỊ và nét vẽ của họa sĩ, vân vân, nhưng lại bỏ qua bối cảnh thời đại, hôm nay Tê Thiên xem như đã dạy cho Phương Hải một bài học nhớ đời!

Thái độ của Phương Hải đã nói lên tất cả.

Thẩm Thu Thủy mở to mắt nhìn Tề Thiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Đường Tử Tấn muốn thốt ra mấy lời châm chọc, nhưng lại không nói ra được.

Kiều Lăng đứng ở một bên quan sát, bởi vì biết thân phận của Tê Thiên nên từ đầu đến cuối Kiều Lăng đều có niềm tin khó hiểu đối với Tê Thiên, mặc dù không hiểu Tề Thiên đang nói gì, cũng không biết anh hiểu biết đến đâu.

Tê Thiên cười: “Sếp Phương là người yêu thích tranh, vừa rồi có hơi kích động cũng là hợp lý, tôi có thể hiểu được.”


Phương Hải cất bức tranh cuộn tròn đi, thở dài một hơi: “Việc này đã khiến tôi phiền muộn rất lâu, hôm nay có thể giải quyết được vấn đề này, hòn đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, những gì cậu Tề nói hôm nay cũng mở ra một cánh cửa mới cho tôi, không biết khi nào cậu Tề có thời gian, tôi muốn mời cậu Tề và sếp Thẩm cùng nhau dùng một bữa cơm xoàng và xin cậu Tề tư vấn thêm. ”

Trên mặt Thẩm Thu Thủy lộ ra vui mừng, điều này có nghĩa là Phương Hải chấp nhận nói chuyện hợp tác với cô.

Thẩm Thu Thủy ôm lấy cánh tay của Tề Thiên, không ngừng nháy mắt với Tề Thiên.

Tề Thiên cười lớn: “Ha ha, sếp Phương từ xa đến, dù

thế nào đi nữa chúng tôi cũng phải cố gắng làm đủ lễ nghĩa của chủ nhà, nếu sếp Phương không ngại, vậy thì chúng ta hẹn gặp tối nay, sếp Phương thấy thế nào?”

"Ha ha, cậu Tề, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, chuyện đè nặng trong lòng tôi xem như được giả quyết, tôi đi xử lý chuyện bức tranh cuộn tròn trước, tối nay tôi đợi điện thoại của sếp Thẩm."


Phương Hải chủ động đưa tay, Tê Thiên cũng không keo kiệt, bắt tay với Phương Hải.

Sau khi Phương Hải rời đi, Thẩm Thu Thủy tò mò hỏi Tề Thiên: “Sao anh lại biết nhiều như vậy?”

"Tôi đã nói với cô từ lâu rồi." Tề Thiên bĩu môi: “Tôi thậm chí còn có thể nói được tiếng Anh, hiểu hội họa không phải là điều bình thường sao, tiếng Anh khó hơn hội họa nhiều!"

Vẻ mặt Đường Tử Tấn u ám đứng ở một bên, vốn tưởng rằng có thể làm Tê Thiên mất mặt, không ngờ lại làm Tề Thiên trở nên nổi bật!

Đường Tử Tấn nhìn Thẩm Thu Thủy và Tề Thiên đứng cùng nhau, không nhịn được lên tiếng nói: "Thu Thủy, anh vừa liên lạc với bạn của anh, đạt được tư cách vào phòng nghỉ, đây là cơ hội có thể chụp ảnh chung với họa sĩ Figol, điều này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cả em và cả Thẩm thị!"


Bình luận

Truyện đang đọc