“Cũng chỉ dựa vào sức mạnh nguyên tố chiến lực cao cộng với có bộ giáp tốt thôi, nếu không tôi cũng chẳng làm được như thế này đâu.”
“Nhưng như vậy cũng rất là siêu rồi...” Đột nhiên Audrey ấp úng nói tiếp; “Tôi có thể gọi ngài là chị được không? Tôi rất ngưỡng mộ ngài, liệu sau này khi ra khỏi đây chúng ta còn được gặp lại nhau không?”
Vera bật cười; “Cô gọi không tên tôi là được bỏ chữ chị đi, còn về chuyện khi ra khỏi đây chúng ta còn gặp lại nhau không thì có thể đấy.”
Audrey vui mừng nhảy quýnh lên rồi như nhớ ra gì đó vội lấy cuốn tuyệt kỹ từ rương ẩn ra hai tay dâng lên cho Vera, thấy vậy em cũng vui vẻ nhận lấy, đọc dòng chữ trên bìa mà Vera càng vui vẻ hơn; “Tuyệt kỹ kiếm pháp bậc ‘Sử thi – trung giai’ tên ‘Thất Thiên Kiếm’!”
Ngó vào nhìn Audrey cũng tặc lưỡi không thôi; “Lần này ngài thu hoạch siêu lớn rồi, tuyệt kỹ bậc này đến cả bố tôi cũng chỉ sở hữu một cái thôi đó!”
Cất cuốn tuyệt kỹ vào rương ẩn Vera quay sang nói; “Mau rời khỏi khu vực này thôi động tĩnh chiến đấu ban nãy có thể sẽ thu hút những kẻ khác tới đấy!”
Thế là Vera và Audrey cùng nhau di chuyển dần ra phía bên ngoài, từ khi vào căn phòng cấp cao nhất này hai người đã thu hoạch được rất nhiều đồ tốt nên giờ đây họ không còn ý nghĩ muốn tìm kiếm thêm nữa.
Đi một hồi lúc này bên ngoài trời đã chuyển chiều mà nhóm Vera vẫn chưa ra khỏi căn phòng này được, không còn cách nào Vera chỉ có thể tạm trốn tại một góc tối rồi đặt ngôi nhà mini ra để vào trong đó nghỉ ngơi hồi sức.
Vera ngồi xếp bằng tại giữa nhà còn Audrey thì ngồi trên sofa ngó nghiêng khắp nơi, cô ta chưa bao giờ được vào trong ngôi nhà thông minh nên giờ đây đang rất hưng phấn.
Sau một giờ Vera cũng mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy em lẩm bẩm; “Thuốc tốt có khác mới một tiếng mà mình đã nạp lại đầy chiến lực trong người rồi.”
Thấy thân ảnh được bọc trong bộ giáp nano lộ ra những đường cong gợi cảm của ân nhân đứng dậy Audrey vội đi tới nhìn ngắm rồi cười nói; “Ngài khỏe hơn nhiều rồi nhỉ, mà body của ngài chuẩn tỉ lệ vàng thật đấy trông thật hấp dẫn.”
Lắc lắc đầu Vera lên tiếng; “Có gì tốt đâu càng như vậy thì lại càng thu hút nhiều phiền phức hơn thôi.”
Nói rồi Vera chậm rãi đi ra khỏi nhà, thấy vậy Audrey liền đi theo; “Tiếp tục xuất phát thôi, phải ra được khỏi cái mê cung chết tiệt này.”
Vì trong căn phòng này có rất nhiều ngõ ngách và lối đi nên hiện tại nhóm Vera đang bị lạc và không thể tìm nổi đường ra, không chỉ có họ mà hầu hết những nhóm khác đều bị như vậy.
Vừa di chuyển đi tìm lối ra Vera vừa nhìn cô gái bên cạnh mình rồi nghĩ thầm; “Sao càng nhìn mình lại càng cảm thấy đã gặp chị ta ở đâu rồi nhỉ? Chị ấy từng nói bố của chị cũng có tuyệt kỹ ‘Sử thi – trung giai’, có thể thấy thế lực của nhà chị ấy không hề nhỏ.”
Audrey cũng vừa đi vừa nghĩ ngợi; “Ngài Hắc Tử chắc chắn là một cô gái còn rất trẻ, nhìn cách nói chuyện cùng với những đồ dùng và đồ trang trí trong nhà mini của ngài ấy là biết, khả năng lớn là chưa quá 25 tuổi.”
Càng nghĩ Audrey lại càng ngưỡng mộ vị ân nhân của mình hơn nữa, dù hiện tại người này chỉ có thực lực ‘Tinh Anh – tiền cấp(1)’ thua xa khá nhiều người trong thế lực của bố mình nhưng cô ta vẫn rất muốn bái vị Hắc Tử này làm thầy!
Đi được một lát Vera bỗng dừng lại rồi nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, thấy vậy Audrey khó hiểu hỏi; “Chuyện gì vậy ạ?”
Vera lên tiếng; “Dường như những lối đi trong căn phòng này đã bị thay đổi, có lẽ...!tất cả những người tại đây đều đang bị dẫn về một điểm!”
Audrey ngạc nhiên hỏi tiếp; “Là thật sao, căn phòng quái dị này có thể tự chuyển đổi cấu trúc bên trong nó thật à?”
Gật đầu Vera nói tiếp; “Từ khi mới vào đây rồi chứng kiến căn phòng này có khả năng dò xét và hiển thị thực lực của từng người thì tôi đã nghi ngờ rồi, đâu có chuyện lấy được đồ tốt đem đi dễ dàng như thế!”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Thấy bộ mặt hoảng loạn của Audrey, Vera bình tĩnh đáp; “Yên tâm, nếu vào được thì chắc chắn có cách ra được, hiện tại nếu tất cả các nhóm người đều đang bị dẫn đến cùng một nơi thì để xem khi tới đó chuyện gì sẽ xảy ra, sau khi biết được tường tận thì tính tiếp.”
Hai cô gái lại tiếp tục cùng nhau di chuyển theo tuyến đường trước mặt, trên đường đi họ có thấp thoáng nghe thấy vài tiếng chiến đấu vọng tới nhưng cũng chẳng có cách nào để đi sang nơi đó quan sát.
Sau vài chục phút nhóm Vera đã đi tới một khu vực rộng lớn, toàn bộ nơi này trống rỗng chỉ có tại vùng trung tâm ở trên cao cách mặt nền khoảng chục mét có một tấm thẻ màu đen đang lơ lửng.
Tấm thẻ đen ánh bạc được bao quanh bởi một luồng năng lượng màu đen nhạt, dùng lực tâm linh cảm ứng Vera có thể nhận ra luồng năng lượng đó rất nguy hiểm, có thể nói động vào là chết! Đột nhiên có tiếng cười vang lên rồi một người xuất hiện từ phía xa đang dần đi tới chỗ hai thiếu nữ.
“Hahaha không ngờ nhóm cuối cùng còn sống sót lại là hai kẻ yếu đuối này.”
Vera và Audrey đều nhìn về phía thân ảnh kẻ đang cười đắc ý kia rồi họ cũng nhận ra thân phận của hắn.
Gã chính là thủ lĩnh của nhóm người mạnh nhất trong số tất cả các nhóm người đi vào trong căn phòng này, Vera có nghe ngóng được hắn tên là Dante.
Kẻ này trạc tuổi bố Vera, thân hình hắn bình thường không hề có chút cơ bắp nào, nước da khá trắng nhưng xung quanh đôi mắt thì có đầy cuồng thâm, nhìn hắn như một kẻ đang bị mất ngủ vậy.
Vera nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi nhàn nhạt lên tiếng; “Nhóm cuối cùng sống sót, chẳng lẽ tất cả các nhóm khác đều chết hết rồi sao?”
Gã Dante nghe được câu hỏi của Vera thì lại cười đắc ý sau một hồi mới trả lời; “Phải, tất cả những kẻ khác đều đã bị tao giết, tiếp theo sẽ là hai đứa mày đấy!”
Cả Vera và Audrey đều rất căng thẳng, vì khi mới vào căn phòng này họ cũng đã biết được thực lực thật sự của tên Dante kia, Audrey hoảng sợ nói; “Chúng ta phải làm sao bây giờ, hắn ta là ‘Tinh Anh – đỉnh phong’ đó!”
Vera tiếp tục hỏi; “Chẳng lẽ chỉ khi còn một người sống sót thì mới có thể ra được khỏi căn phòng này sao?”
Audrey nghe vậy thì kinh hãi còn Dante thì ném cho Vera một tấm bìa giấy màu vàng đục rồi cười nói; “Gần như là vậy, dù sao hai người cũng sắp chết nên cho biết sự thật này cũng chẳng sao.”
Đọc những thông tin ghi trên tấm bìa Vera mới biết hết được chuyện này hoàn toàn do một tay gã tên Dante kia sắp xếp.
Căn phòng cao cấp nhất này từ lúc bị phá cửa thì nó sẽ tự thay đổi dần kết cấu bên trong và mọi đường đều dẫn về vùng trung tâm này, mục đích là để lấy được tấm thẻ màu đen ánh bạc kia.
Chỉ khi nào bên trong căn phòng có mức ‘đơn vị chiến lực’ dưới 10000 thì những năng lượng bao quanh tấm thẻ đen mới biến mất, một khi sở hữu tấm thẻ đó thì mới có thể mở đường ra khỏi căn phòng.
Tên Dante đã có được tấm bìa này và biết đường đi tới căn phòng cao cấp nhất, hơn nữa còn biết mọi thông tin trong này.
Vì một mình nhóm của hắn thì không đủ sức phá nổi cánh cửa để vào bên trong nên hắn đã sai thủ hạ giả vờ để lộ thông tin đường dẫn tới căn phòng này cho các nhóm khác biết, mục đích là để đủ sức phá được cửa vào.
Bọn chúng cũng rất khéo vì không hề để lộ thông tin này cho những nhóm người có chiến nhân bậc ‘Cao Thủ’ biết.
Khi vào được bên trong phòng nhóm tên Dante nhanh chóng thu thập các vật quý rồi đi tới vùng trung tâm này trước nhất, sau đó sẽ đi theo từng lối đi khác nhau để giế.t chết những nhóm khác.
Và rồi Dante cũng đã ra tay với chính những thủ hạ của hắn, gã không những lừa những nhóm khác mà còn lừa cả đồng bọn của mình, hiện giờ trong cả căn phòng này chỉ còn lại ba người.
Lúc này khi hiểu ra mọi chuyện Vera với Audrey mới nhận ra là tên Dante trước mắt gian xảo và tàn bạo đến mức nào.
Sắc mặt Audrey xấu đi rất nhiều, cô không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này, cô khó tin lẩm bẩm; “Chính mình sẽ hại chết ân nhân của mình sao? Nếu không phải mình trúng kế của mấy kẻ đó rồi dẫn ngài Hắc Tử tới đây thì sẽ đâu phải rơi vào hoàn cảnh như thế này!”
Vera lẩm bẩm tính toán; Thực lực của tên kia là ‘Tinh Anh – đỉnh phong’, vậy thì ‘đơn vị chiến lực’ sẽ khoảng từ 9700 đến 9999, cho nên hắn phải giết hết mọi người thì mới có thể lấy được tấm thẻ.”
Quay sang nhìn Audrey đang hoảng loạn Vera tiếp tục nói; “Tinh Anh – tiền cấp(1) thì ‘đơn vị chiến lực’ cũng chỉ từ 1999 trở xuống, còn thực lực ‘Tân Tinh – trung cấp(5)’ như cô thì cao nhất cũng đạt tới 60 là cùng, vậy nên chỉ cần giế.t chết được gã đó thì chúng ta đều sẽ sống mà ra khỏi đây!”
Audrey nghe vậy quay sang nhìn Vera khuân mặt cô như sắp khóc rồi nghẹn ngào nói; “Ngài không cần phải an ủi tôi đâu, tất cả đều là do tôi đã hại ngài, thế mà bây giờ ngài vẫn nghĩ cho tính mạng của tôi ~~~”
Vera mỉm cười; “Đâu thể trách cô được, hơn nữa vì được cô dẫn đường tới đây nên tôi mới thu hoạch được nhiều đồ tốt như bây giờ, cô đừng tự trách mình nữa mau bình tĩnh lại rồi đi tìm chỗ nào đó trốn tạm đi!”
Hai tay cầm chặt cánh tay Vera, Audrey đôi mắt rưng rưng nước mắt vội nói; “Ngài lại định chiến đấu với hắn ta sao? Thực lực chênh lệch gần như một bậc lớn rồi đó!”
“Nếu không làm vậy thì cả hai chúng ta đều sẽ chết, cứ liều hết sức mình thôi, nếu cô cảm thấy có lỗi với tôi thì bây giờ hãy nghe lời tôi đi trốn cho kĩ đi đừng để dư âm của trận chiến gây nguy hại.”
“Vâng” Tiếng nói nghẹn ngào của Audrey khe khẽ phát ra, sau đó cô ta cố nén đau buồn mà quay đầu lại lao nhanh tới một con đường tối.
Lúc này trong lòng cô ấy chỉ có những lời tự trách đối với mình, trách bản thân vô dụng, trách mình vì đã kéo ân nhân vào hoàn cảnh khó khăn như thế này.
Dante vẫn thản nhiên đứng tại chỗ với vẻ mặt đắc ý, hắn không cho rằng con ả thần bí mặc giáp bọc kín người trước mắt là đối thủ của mình.
Còn Audrey thì hắn hoàn toàn không để trong mắt, với ‘đơn vị chiến lực’ ít ỏi của cô ta thì dù có sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Thế nào, muốn liều một phen à?”
Vera thản nhiên đáp; “Phải!”.