LUẬT SƯ HẠNG NHẤT

Yên Tuy Chi và Cố Yến sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn về phía gã.

“Sao thế?” Yên Tuy Chi thấp giọng hỏi gã.

Nhưng mà Kha Cẩn giống như chỉ tìm một chỗ trống để ngây ngô vậy, không lập tức mở miệng, thậm chí gã còn không có nhìn hai người một cái mà chỉ rũ mắt xuống.

Không lâu sau, Joe đi tới.

“Cố? Các cậu có nhìn thấy —” Joe nói được một nửa liền ngậm miệng, bởi vì hắn đã nhìn thấy Kha Cẩn.

Hắn thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, “Haiz… Sao cậu lại chạy ra đây?”

Kha Cẩn vẫn không phản ứng.

Joe cũng không thèm để ý, dứt khoát ngồi xuống ở bên cạnh.

Phi cơ tư nhân của hắn được chia ra thành những chỗ ngồi khác nhau, không phải là chia theo đẳng cấp mà là có bạn thì thích yên tĩnh, có bạn lại thích náo nhiệt, cho nên mới làm theo thói quen của bọn họ.

Joe: “Không sang toa bên cạnh chơi với họ à?”

Cố Yến lắc đầu một cái: “Nghỉ một lát ở đây thôi, sau chuyện này còn có một vụ án cần xử lý một chút.”

“Cậu thì sao?” Joe lại hỏi Yên Tuy Chi, “Cậu là thực tập sinh của hắn? Có phải lúc hắn nghiêm khắc thì căn bản không phải là người không?”

Yên Tuy Chi cười.

Nếu muốn nói đến nghiêm khắc, bản thân Yên đại giáo sư còn có quyền phát biểu hơn bất cứ ai, so với Cố Yến chỉ có hơn chớ không kém.

Joe lại nói: “Hoàn toàn thừa kế điệu bộ vị viện trưởng kia của bọn họ, à, không đúng, phải nói là tiền viện trường của các cậu chứ. Tôi không phải người của học viện pháp luật, nhưng mà tôi đã từng nghe nói mỗi lần học viện nghiên cứu kiểm tra thì cứ gọi là nạn lụt khắp nơi, thây chất thành đống, vô cùng vô cùng thảm thiết.”

Yên Tuy Chi: “…”

Cố Yến: “…”

Cả hai đều tối sầm lại.

Hiển nhiên cái tên đần Joe này không để ý tới hàm nghĩa sâu xa trong ánh mắt của bạn mình và cậu “thực tập sinh” này. Hắn thấy Yên Tuy Chi không lên tiếng, còn tưởng rằng đây là lần đầu tiên đối phương được dẫn đến một buổi tụ họp toàn người xa lạ, quá mức thận trọng.

Vì vậy đại thiếu gia Joe nhiệt tình không khách khí mà sỉ vả Cố Yến, muốn mượn cớ này để cậu thực tập sinh bình tĩnh lại: “Quan trọng là ngày thường vị Yên viện trưởng của các cậu có phong độ nhẹ nhàng, còn hay cười nữa, không khiến người ta phải phản cảm. Cố thì khác, hắn là một kẻ bị đông trong tủ lạnh, chỉ để lại hung danh thôi.”

“Cậu không dẫn Kha Cẩn sang bên kia à?” Cố đại luật sư lạnh căm căm bắt đầu đuổi người.

Joe lắc đầu một cái, “Ở đây một lát nữa đi, tôi thấy cậu ấy rất thích không khí nơi này.”

Có thể nhìn ra được thích hay không thích từ một người không có biểu tình cũng không nói chuyện, không có sự hiểu biết nhất định thì sẽ không làm được.

“Không phải cậu nói bác sĩ bảo để cho cậu ta tiếp xúc với nơi náo nhiệt sao?”

“Thật ra thì cũng không phải náo nhiệt, bác sĩ nói cậu ta thích hợp ở trong không khí thoải mái.” Joe nói.

Đang nói chuyện, ánh mắt Kha Cẩn im hơi lặng tiếng đảo qua lại, rơi vào cà phê trước mặt Yên Tuy Chi, cũng không biết gã đã nhìn bao lâu.

“Muốn uống cái này?” Yên Tuy Chi hỏi gã.

Vẫn không có bất kỳ câu trả lời gì, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không có nhúc nhích một chút.

“Rất lâu cậu ta không mở miệng rồi.” Joe giải thích một câu với Yên Tuy Chi, sau đó trực tiếp nhấn chuông ở ghế sa lon, “Bác Thường, bảo người mang một cốc cà phê sang đây đi ạ, cho Kha Cẩn uống.”

Đồ cho Kha Cẩn đều là đặc biệt, ví dụ như cà phê, thật ra thì chỉ thêm rất ít vị cà phê, một cốc gần như toàn là sữa, nhạt hơn latte(*) nhiều.

(*) Cà phê latte: kiểu cà phê sữa của Ý.

Hắn nhìn Kha Cẩn một lát, thấy đối phương vẫn giống thường ngày, liền thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục nói với Yên Tuy Chi, “Bất luận là ai, nói chuyện gì, phản ứng lớn nhất mà cậu ta cho chỉ là nhìn vào mắt đối phương.”

Thật ra thì Yên Tuy Chi đã từng đi thăm Kha Cẩn, nhưng khi đó là lúc trạng thái của gã kém nhất, cả người cực kỳ tiều tụy, đêm ngủ không yên giấc, gầy như que củi, rất giống một con chim sợ cành cong.

Sau đó hắn bị Joe đón ra bệnh viện, không thể đến thăm dễ dàng như vậy nữa.

Cho nên Yên Tuy Chi cũng không biết bệnh tình của gã đã phát triển như thế nào, chỉ cảm thấy bây giờ nhìn gã đã tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi, có thể thấy là được chăm sóc cũng không tệ lắm.

“Lúc đầu bị bệnh cậu ta còn chẳng nói câu nào, không có cách để biết nguyên nhân khiến cậu ta sụp đổ là gì. Nửa năm nay mới bắt đầu tập nói một ít từ đơn giản.” Joe nói, “Bác sĩ cho rằng đây là tiến bộ. Những lúc không phát bệnh, cậu ta vẫn luôn rất yên tĩnh.”

“Nói những từ giống như hôm nay?” Yên Tuy Chi hỏi.

Joe không nói cụ thể, chỉ nói qua loa: “Không khác bao nhiêu đâu, một ít kiểu từ phủ nhận, hoặc là lặp lại lời xin lỗi, đều là vụ án lúc đó.”

Đến nay vẫn chưa tìm thấy tên đương sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia, cách giải thích phổ biến nhất là gã đã làm phẫu thuật chỉnh gen.

Điều chỉnh gen bị liên minh quản chế, chỉ có bệnh viện được trao quyền mới có thể làm giải phẫu về vấn đề này, bệnh viện Xuân Đằng chính là một trong số đó.

Việc quản lí ở phương diện giải phẫu này chính là để đề phòng tội phạm chạy trốn giấu giếm thân phận.

Nhưng hy vọng thì nhiều mà thực tế lại gầy như gà con.

Cứ chỗ nào có người thì sẽ có chợ đen. Nếu như gã đã có lòng muốn làm thì sẽ luôn có thể tìm được một ít đường dây xám.

Có một vài cách có thể kiểm tra ra dấu vết gen bị điều chỉnh, nhưng cực kì phiền phức, hơn nữa nhất định sẽ tồn tại sai số, giá lại cao, không thể thông dụng trong toàn dân được.

Điều này đã mang đến cơ hội cho những kẻ đó.

Vừa nghĩ tới người kia có thể đổi sang một thân phận khác, đổi một cái tên khác, lấy dáng vẻ đó để sống một cuộc đời tự do tự tại trên thế giới này, tâm trạng của vị nhị thế tổ cũng xấu đi, “Không nhắc đến chuyện này nữa, tôi nhất định phải tìm thấy gã.”

Bình luận

Truyện đang đọc