LUẬT SƯ HẠNG NHẤT

“Có cần xin gặp nhân chứng một chút không?”

Ngày cuối cùng trước phiên tòa, Cố Yến hỏi như vậy.

Đối với rất nhiều luật sư mà nói, câu hỏi như vậy là dư thừa. Bởi vì trước phiên tòa chỉ cần thời gian cho phép, điều kiện cho phép, nhất định bọn họ sẽ nghĩ cách gặp nhân chứng một lần. Thông qua một vài kĩ năng nói chuyện để xác định thông tin của đối phương vô hại với đương sự, nhưng lại bất lợi cho bên truy tố.

Cứ như vậy, khi bọn họ ra tòa hỏi chéo nhân chứng, sẽ biết được những vấn đề có thể hỏi, những vấn đề tốt nhất đừng nhắc tới.

Có một câu nói đã từng được lưu truyền – khi luật sư bên truy tố hoặc bên bào chữa đặt câu hỏi cho nhân chứng, họ luôn có thể đoán trước được nhân chứng sẽ trả lời cái gì. Nếu như luật sư đưa ra một vấn đề mà nhân chứng trả lời ngoài dự đoán của anh ta, như thế chắc chắn vị luật sự đó không thành công.

Nhưng Yên Tuy Chi thường không chơi theo luật, chuyện mà đa số người cho là ổn thỏa, không nhất định anh sẽ làm theo.

Mà Cố Yến biết rõ cái tính cách này của anh, cho nên mới muốn hỏi thêm một câu.

Quả nhiên, Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, “Cậu nói là đám Triệu Trạch Mộc và Joe? Không cần.”

Trên phương diện ra tòa, dĩ nhiên Cố Yến sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng vẫn hỏi một câu: “Chắc chắn?”

“Chắc chắn.” Yên Tuy Chi nghiêm túc nói, “Tôi đang đóng vai một trái hồng mềm hợp cách. Mấy ngày ngắn ngủi như vậy, trái hồng mềm hẳn sẽ giống như con ruồi không đầu đập loạn xạ vào vách tường mà, nào còn lo lắng về nhân chứng được chứ.”

“…”

Đối với loại nói bậy này, Cố Yến lựa chọn không trả lời.

Nhưng Yên Tuy Chi ngoài miệng nói không cần, cũng không phải thật sự không chú ý đến nhân chứng. Ngược lại, cả ngày nay, anh trừ lúc đến trại tạm giam gặp mặt thì vẫn luôn ngồi nhìn tài liệu vụ án, chứng cứ cảnh sát lấy được từ nhân chứng, còn có mấy đoạn video giám sát trong biệt thự ở đảo Yaba.

Thiết bị giám sát trong biệt thự chủ yếu ở hành lang và góc đại sảnh, mỗi một căn phòng cho khách đều ở trong phạm vi theo dõi, cho nên mỗi một vị khách ra vào trong đoạn thời gian đó đều vô cùng rõ ràng.

Nhưng cũng không phải là thiết bị giám sát trong biệt thự không có góc chết, một chết lớn nhất là ở bên ngoài phòng người bị hại George · Manson, nguyên nhân xuất hiện góc chết trùng hợp khiến người ta không nói nổi – chạng vạng tối hôm đó George · Manson uống rượu bên cửa sổ, vô tình làm hỏng camera giám sát kia.

Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, thời gian hình như đúng lúc anh và Cố Yến rời khỏi biệt thự, khi đó Manson vẫn ngồi ở trên bệ cửa sổ cầm ly rượu, nói mấy câu điên khùng say khướt với anh.

Nếu như anh nhớ không lầm, lúc ấy gã quả thật làm đổ thứ gì đó, nên mới cúi đầu thu dọn.

Có lẽ chính là khi đó làm hỏng camera ở một nơi quan trọng nhất, có thể nói số mạng rất thích nói đùa.

Lúc Yên Tuy Chi đang chải chuốt vào ngày cuối cùng, Trần Chương bên trại tạm giam cũng đang thương lượng với quản giáo.

“Tôi có thể truyền tin một lát được không.” Trần Chương nói.

Quản giáo cau mày.

“Tôi biết, dựa theo quy định cần phải nghe toàn bộ cuộc gọi.” Trần Chương nói, “Tôi biết, không sao, có thể nghe, thu âm cũng không sao. Tôi chỉ muốn truyền tin cho người nhà một lần.”

Ngày mai sẽ phải ra tòa, mà hắn sắp đi lên một con đường còn mơ hồ không rõ, kiện tụng thất bại hay là thắng, hắn sẽ có nhiều kết quả…

Hắn cũng không biết những điều này.

Dựa theo quy định của trại tạm giam khu thứ ba, hắn không phải hoàn toàn không thể tiến hành bất kỳ truyền tin gì, liên lạc cho bất kỳ ai. Chẳng qua là thủ tục xin vô cùng phiền toái, cũng như quản giáo không thích gây chuyện với mình, người bị tình nghi cũng không muốn gây thêm phiền toái cho quản giáo, để tránh mình bị quản giáo cho vào danh sách đen trong lòng.

Trần Chương trông mong mà nhìn quản giáo.

Thật ra thì hắn vô cùng may mắn, mặc dù quản giáo được phân đến cho hắn có vẻ hung dữ, nhưng cũng không phải là loại vô lý kiểu hung thần ác sát. Ngược lại, vị quản giáo mặt hổ kia thậm chí có chút mềm lòng.

Trần Chương cầu xin hơn nửa ngày, rốt cuộc quản giáo cũng gật đầu một cái nói: “Được rồi, được rồi, đợi tôi xin đã.”

Đơn xin kia chuyển lên bốn cấp, cuối cùng trở lại tay quản giáo vào nửa đêm.

“Được rồi, nói số truyền tin cho tôi.” Quản giáo mặt hổ nói, “Chỉ có tôi được bấm số, anh không thể tiếp xúc với máy thông minh.”

Trần Chương vô cùng cảm kích: “Được được, không thành vấn đề, tôi không tiếp xúc, như thế nào cũng được, tôi chỉ muốn nói thêm đôi câu với người nhà thôi.”

Rất nhanh, dưới sự theo dõi chuyên môn, đường truyền tin trong phòng bệnh 339 ở bệnh viện phúc lợi Tri Canh được kết nối.

“A lô? Ai vậy?” Bên đầu kia vang lên một giọng nữ có vẻ già nua, chậm chạp ôn hòa, là mẹ của Trần Chương.

Trước đó mặc dù bút thu âm Yên Tuy Chi mang tới có âm thanh rất rõ, nhưng tóm lại vẫn có biến hóa nho nhỏ. Hơn nữa dù sao thu âm và thực tế truyền tin vẫn không giống nhau.

Trần Chương vừa nghe, lời vốn định nói lại mắc ở cổ họng.

Hắn hít mũi mấy cái, mím chặt môi mỏng, cắn chặt răng.

Phía đối diện sau khi hỏi đôi câu, hình như nghe thấy bên này thở hổn hển, bà bỗng nhiên ý thức được cái gì, hỏi dò: “Văn à? Là con sao?”

Trần Chương dùng ngón tay xoa bóp một cái mi tâm, lại thở ra một hơi thật dài, làm trong giọng nói: “Vâng, là con.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi như vậy, cuối cùng còn khó khống chế thay đổi âm điệu.

Người bên kia bỗng nhiên hân hoan hẳn lên, giống như đang nói với người bên cạnh, “Con trai tôi! Con trai tôi gọi đến rồi! Cô xem là trước đó nó quá bận rộn!”

Có thể là mấy cô y tá bất bình thay các cụ, mang lòng bất mãn với Trần Chương.

Trước kia Trần Chương có chuyện gì không dám truyền tin đến phòng bệnh, mà tìm mấy cô y tá kia, vì vậy bị các cô chặn cửa không ít lần, nhưng Trần Chương cũng không ghét chút nào. Đều là mấy cô bé mềm lòng, không đành lòng nhìn các cụ bị “đứa con bất hiếu” như hắn nhét vào bệnh viện.

“Văn à, gần đây có phải con rất bận không?” Mẹ Trần lại lải nhải nói: “Có ăn cơm đúng giờ không? Không bị bệnh chứ?”

Trần Chương nhắm mắt lại, nghe bà ân cần hỏi một câu tiếp một câu, hốc mắt đã nóng. Hắn dùng ngón tay xoa mí mắt, giống như muốn ép hơi nước không ngừng xông ra vào, nhưng rất nhanh, mi mắt hắn vẫn dần ẩm ướt.

Ban đầu lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra, hắn có chút tuyệt vọng. Rõ ràng hắn vẫn còn ở độ tuổi thịnh niên, nhưng lại không mạnh khỏe được bao lâu, chỉ có bốn năm năm, chỉ còn lại bốn năm năm…

Đến khi hắn giống ông nội, cha và chị gái, eo chân khô mục héo rút, tê liệt ở giường không thể chuyển động, cả nhà nhiều tai ương của hắn nên làm sao bây giờ…

Khoảng thời gian kia, mỗi ngày mỗi giờ mỗi giây, cả ngày lẫn đêm hắn đều suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra cách gì.

Cho đến khi gặp phải hai người kia tìm đến cửa.

Dưới sự dụ dỗ cùng uy hiếp, hắn đã từng muốn bất chấp tất cả, cảm thấy thật ra thì như vậy cũng rất tốt. Dù cái giá phải trả có chút lớn, nhưng chỉ cần mình hắn trả là có thể đổi lấy cuộc sống không cần lo lắng về sau của một gia đình, rất có lời.

Thật sự rất có lời.

Tâm lý như thế không ngừng gia tăng, cho tới khi tất cả chứng cứ của vụ George · Manson đều chỉ về phía hắn, hắn đột nhiên biết dụng ý của hai kẻ uy hiếp kia. Vì vậy hắn trực tiếp từ bỏ việc phản kháng, khai theo tất cả chứng cứ.

Vào lúc ma chướng nhất, thậm chí còn từ chối người khác kéo khỏi vũng bùn.

Bởi vì một khi được kéo ra ngoài, người nhà hắn sẽ không còn bảo đảm sau này, lại phải rơi vào trong con đường mù mịt lo lắng không rõ lúc trước, không hề có lợi.

Hắn đã từng cảm thấy mình vô cùng tỉnh táo và vô cùng lý trí, thậm chí còn có chút tự cảm động, tự bội phục mình. Nhưng cho đến lúc này, cho đến khi nghe thấy tiếng phụ nữ già nua dịu dàng phía bên kia lần nữa, hắn mới hiểu được, hắn căn bản không thể đoạn tuyệt được như vậy.

Hắn còn muốn nghe những lời lải nhải ân cần, còn muốn trộm chút rảnh rỗi sau mỗi tuần bận rộn đến bệnh viện thăm họ một chút, được như bọn họ nắm tay, nói hắn mập lên hoặc là gầy đi.

Hắn còn muốn nghe rất nhiều năm nữa.

Người bên kia thay phiên nhau nói, hắn vô tri vô giác đáp lại như mộng du. Tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên những lời người nhà nói, ngược lại cũng không biết mình nói những gì.

Cho đến khi mẹ hỏi hắn: “Văn à, lúc nào bớt bận, trích chút thời gian đến để mẹ nhìn con một chút?”

Trần Chương há miệng…

Ngày mai sẽ phải ra tòa, chính hắn để cho mình đi vào đường cùng, người có thể giúp hắn chỉ là một cậu thực tập sinh trẻ tuổi không có chút kinh nghiệm nào, con đường phía trước quá mong manh.

Hắn căn bản không biết sau phiên tòa này, thân phận, tình cảnh của mình sẽ là gì. Cho nên hắn không trả lời được. 

Phía đối diện nghe hiểu sự do dự của hắn, lập tức nói: “Không sao, không sao, a. Không nhất định phải tới, con bận chuyện của con đi, chúng ta rất tốt.”

Xin được truyền tin cũng không phải là tùy ý, cũng không lâu lắm, thời gian giới hạn đã đến.

Sau khi truyền tin cắt đứt, Trần Chương sững sờ rất lâu, cả đêm cũng cực kì yên lặng, có chút hy vọng phiên tòa đến chậm một chút, chậm một chút nữa, tốt nhất vĩnh viễn đừng đến..

Cho dù hắn cầu nguyện vô số lần, phiên tòa vụ án George · Manson vẫn đến đúng ngày.

9 giờ sáng hôm nay, Yên Tuy Chi và Cố Yến đến cửa tòa án hình sự khu thứ ba, thuần thục lấy một loạt những thứ như điện toán quang, máy thông minh, bút điện tử, cặp tài liệu ra, theo thứ tự vào cửa kiểm tra an ninh.

Phiên tòa này bởi vì được nhà người bị hại Manson đưa ra yêu cầu, trừ nguyên bị cáo và nhân chứng, không được có bất kỳ người không liên quan tới vụ án đến nghe. Cho nên hôm nay bên ngoài cửa số 1 của tòa án không có bất cứ học sinh hay công dân khác tụ tập, có vẻ u ám nặng nề.

Bởi vì được yêu cầu giữ bí mật, cho nên trước khi vào phiên tòa còn phải kiểm tra an ninh hai lần, lần nói trắng ra là chính là kiểm tra thân phận.

Trợ lí phiên tòa trước mặt gật đầu một cái với Yên Tuy Chi, “Ngài là? Mời kiểm tra thân phận.”

Yên Tuy Chi đưa thẻ căn cước ra, nói: “Luật sư biện hộ.”

Trợ lí phiên tòa lại nhìn Cố Yến sau lưng anh, “Hai người đến cùng nhau?”

“Đúng, tôi nhớ luật sư biện hộ có thể dẫn theo hai người.”

Trợ lí phiên tòa chỉ Cố Yến, “Không sai, cho nên hắn là?”

“Thầy tôi.”

Yên Tuy Chi liếc Cố Yến một cái, cười cười giới thiệu một câu như vậy. Nói ra cực kì lưu loát, một chút chướng ngại tâm lý cũng không có. Trợ lí phiên tòa không nhìn ra chút manh mối nào, duy chỉ có Cố Yến nghe ra được sự trêu chọc trong đó.

Hai người đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra đi vào.

Mặc dù phiên tòa giữ bí mật với bên ngoài, nhưng điều này cũng không có nghĩa là không có nhiều người bên trong tòa án, ngược lại có không ít người ngồi trên ghế dự thính, trong đó có mấy vị nhìn một cái là biết lai lịch không nhỏ, từ vẻ phô trương đến khí chất đều có lực áp bức rất lớn.

Nếu như hai người Bunche và Hussey ở đây, nhất định nhìn một cái là nhận ra những người kia, dẫu sao bọn họ thường xuyên xuất hiện trên một vài trang web.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đắt tiền khoanh tay ngồi một góc kia có mái tóc xám tro và đôi mắt màu xanh nhạt, bắp thịt nhô lên trên cánh tay tỏ ra rất cường tráng, nghiêm khắc, sắc bén. Mặc dù ngũ quan anh ta không giống George · Manson lắm, nhưng anh ta đúng là Brewer · Manson, người anh lớn hơn George rất nhiều tuổi, một trong những nhân vật cực kì quan trọng của gia tộc Manson.

Bên cạnh anh ta là mấy tên vệ sĩ, vây anh ta ở giữa, hơi có vẻ được vạn người vây quanh.

Từ khi Yên Tuy Chi vào cửa, ánh mắt của Brewer · Manson liền liếc tới, mang theo vẻ quan sát dò xét, nếu như là người gan nhỏ một chút, bị ánh mắt như vậy liếc hai cái, sợ rằng chân cũng sẽ nhũn cả ra.

Yên Tuy Chi đi qua người anh ta đến vị trí hàng đầu tiên, đặt điện toán quang xuống.

Cố Yến đứng yên sau anh một hàng, cũng không vội ngồi xuống, mà dùng âm thanh chỉ có anh nghe thấy nói: “Brewer · Manson là một kẻ cực kì nhạy cảm và đa nghi, lát nữa thầy kìm chế chút đi.”

Yên Tuy Chi sáng một tiếng hiểu rõ, “Đương nhiên là tôi biết rồi. Chỉ diễn vai thực tập sinh mà thôi, duỗi tay là được…”

Anh vừa nói, một giây sau đã đổi vai diễn, dưới ánh mắt của Brewer · Manson, giả bộ thấp thỏm vỗ ngực một cái nhìn Cố Yến, giọng nói không cao không thấp: “Làm thế nào đây thầy ơi, sắp bắt đầu rồi, lo lắng quá, nói gì đó để an ủi tôi đi?”

Cố Yến: “… … … …”

Sao thầy không vào học viện điện ảnh luôn đi?

Bình luận

Truyện đang đọc