LUẬT SƯ HẠNG NHẤT

Cho đến khi Quan Văn Ký bị dẫn rời khỏi tòa án, ghế nhân chứng lại trống không lần nữa, Bard mới lấy lại tinh thần trong tiếng búa của thẩm phán.

Vốn là thứ có lợi nhất, có thể để cho bồi thẩm đoàn chấp nhận đứng về phía gã nhất, lại bị đánh trở lại trong sự nghi ngờ. 42 giờ không ngủ không nghỉ, đã không chỉ đơn giản là trạng thái không tỉnh táo nữa, lúc người hiềm nghi mệt rã rời sao còn ép hắn mở mắt? Lúc mệt mỏi quá độ sao còn kích thích hắn trả lời? Sao lại đánh tan phòng tuYên của hắn, đánh tan ý chí của hắn?

Nếu như là người mạnh miệng, thậm chí có thể kéo 42 giờ kia theo hướng tra tấn ép cung.

Nhưng cậu thực tập sinh kia lại không, cậu ta giống như đang so tài với bạn thân vậy, đến ranh giới thì dừng lại.

Bard nhìn ghế bào chữa thật lâu, thành thật mà nói, nếu như gã là luật sư phía đối phương, nhất định gã sẽ mượn đề tài này, không ép hết giá trị của 42 giờ kia thì không buông. Muốn thắng kiện, nhất định phải bắt lấy mỗi một cơ hội thay đổi, đóng đinh đối phương lại.

Có thể đóng được lần nào hay lần đấy, dẫu sao cái nghề này là người thắng làm vua.

Đây là kinh nghiệm gã tổng kết ra được sau mười năm hành nghề… Dĩ nhiên, đây cũng không thể gọi là kinh nghiệm, sợ rằng đây chính là thường thức trong mắt đa số người thôi.

Lúc gã thất thần thì vô ý lướt qua cả phiên tòa, kết quả là đối mặt với ánh mắt như ưng của Brewer · Manson, nhất thời lộp bộp thu hồi tầm mắt, gã chỉnh lại vẻ mặt, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đặt sự chú ý lại vụ án.

Rất nhanh, ghế nhân chứng lại có thêm một người, dưới sự nhắc nhở của thẩm phán, Bard lại đứng dậy bắt đầu phần tra hỏi.

Dưới phiên tòa vẫn còn có người nhẹ giọng nghị luận, Cố Yến không cần quay đầu lại vẫn có thể nghe được, là tới từ mấy tên cấp dưới và trợ lí của Brewer · Manson, mơ hồ có thể bắt được những từ ngữ nghi vấn giống luật sư Bard như đúc, duy chỉ có Brewer · Manson không hề đáp lại, dường như vô cùng yên lặng.

Đối với những nghi ngờ kia, bây giờ Bard sẽ thắc mắc, nhưng chưa tới mười năm sau, trải qua càng nhiều vụ án hơn, chỉ sợ gã sẽ không còn thắc mắc nữa.

Trong phiên tòa này, người có thể hiểu cách làm của Yên Tuy Chi hoàn toàn, sợ rằng ngoài Cố Yến, có lẽ chỉ có thêm vị thẩm phán lớn tuổi kia thôi.

Trước đây thật lâu Yên Tuy Chi đã từng nói, thành viên bồi thẩm đoàn không phải kẻ ngu, bọn họ là những người được chọn từ các ngành nghề khác nhau, đại diện cho những loại người khác nhau, có suy nghĩ khác nhau. Nhưng bất kể nói thế nào, có một điều có thể khẳng định, chắc chắn bọn họ có sức phán đoán nhất định, hơn nữa còn được cho rằng là người có thể chủ trì công bằng.

Bọn họ không cần giảng đạo, không cần cưỡng ép suy nghĩ, thậm chí ở trình độ nào đó mà nói, những người này có chút kiêu ngạo. Có thể ngồi ở chỗ bồi thẩm đoàn quyết định tự do và sống chết của một người nào đó, không phải là người nào cũng có tư cách, cho nên tất nhiên bọn họ rất kiêu ngạo.

Người kiêu ngạo không dễ dàng chấp nhận việc suy nghĩ bị dẫn dắt, bọn họ sẽ mâu thuẫn, sẽ bài xích, thậm chí sẽ sinh ra lòng phản nghịch.

Cho nên đến đó thì dừng là tốt, Bard có thể nghĩ tới nghĩa rộng, bồi thẩm đoàn cũng có thể nghĩ đến.

Tự bọn họ nghĩ tới, vĩnh viễn tốt hơn việc người khác nhồi nhét vào cho họ.

Trừ những điều này ra, có lẽ còn có một điểm khác…

Điểm này có thể ngay cả thẩm phán còn không hiểu được…

Yên Tuy Chi nhìn thẳng chỗ ngồi bên truy tố, nghe Bard hỏi nhân chứng, mà trong dư quang, hình như Cố Yến đang nhìn anh.

“Nhìn tôi làm gì?” Yên Tuy Chi đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Cố Yến: “…”

Có vài người lăn lộn trên tòa án nhiều năm, thật là không hề tuân theo quy củ chút nào.

Người khác đều ngồi ngay ngắn, hoặc là tỉ mỉ nắm chắc thời gian nhìn tài liệu vụ án, hoặc là dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nghe luật sư hay nhân chứng nói. Loại người lúc này mà còn có thể lải nhải với người khác đôi câu như anh, đốt đèn lồng cũng không tìm được.

Tên thực tập sinh nào dám vô liêm sỉ như vậy?

Yên Tuy Chi cảm thấy Cố Yến trầm mặc chốc lát, thu hồi tầm mắt không để ý đến anh nữa.

“???”

Giờ phút này người ngồi ở ghế nhân chứng là nhân viên an ninh bên ngoài phòng ngủ của George · Manson – Oersted · Dane.

Bard đã hỏi được hơn nửa, “Buổi tối hôm đó, đương sự của tôi là cậu George · Manson, trước khi tiến vào nhà tắm, có tắt đèn trong phòng khách và những phòng khác đúng không?”

Dane gật đầu: “Đúng vậy, toàn bộ gian ngoài đều tối, để tiện cho việc ngài Manson cần gì, chúng tôi đều có thể nghe được, cửa phòng có mở ra một kẽ hở nhỏ, nhưng đèn trên hành lang rất tối, cho nên không có ảnh hưởng gì vào bên trong, cực kì tối.”

Bard nói: “Cho đến khi ngài George · Manson xảy ra chuyện, mọi người cũng không hề nghe thấy động tĩnh khả nghi gì?”

Dane: “Dĩ nhiên, động tĩnh rất nhỏ chúng tôi còn khó nghe thấy, nhưng nếu như có người va phải cái gì trong phòng, nhất định chúng tôi có thể phát hiện ra, nhưng rất đáng tiếc, không hề có. Bản thân điều này cũng đủ để nói rõ một vài vấn đề, dẫu sao trong phòng ngài Manson… Ừm, có chút nhiều đồ.”

Bard khích lệ nói: “Có nhiều đồ là chỉ?”

“Trong phòng ngài Manson là thế này, giữa bệ cửa sổ và giường được trải thảm nhung, nhưng từ giường đến phòng tắm lại không có thảm, ở đó có rất nhiều thứ rơi vãi, chai rượu, ly rượu, quần áo, thắt lưng da, cà vạt, chìa khóa xe?”

Dane tự mình nói cũng cảm thấy không đúng, nhưng dẫu sao người nhà Manson đều ở đây, hắn ta phải khắc chế giọng một chút.

Bard để đáp lại lời hắn ta, trực tiếp cho ra mấy tấm ảnh trên màn hình, “Đây là cảnh tượng sau khi ngài Manson bị phát hiện xảy ra chuyện, lúc bật đèn mở cửa phòng ra.”

Toàn bộ tòa án, kể cả thẩm phán mặt vẫn luôn căng cứng cũng xuất hiện một vẻ trống rỗng.

Không thể không nói, sự bừa bộn khiến người ta bận tâm bày ở trên màn ảnh lớn như vậy, sức chấn động không phải chuyện đùa.

Brewer · Manson hơi động khóe miệng một chút, hiện ra vẻ khinh thường, chán ghét bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã thu về. Mà trợ lí bên cạnh anh ta cũng chỉ có một từ xúc động —— “Oh —— “

Tiếp đó liền dụi mắt một cái.

Thông tin quan trọng mà Dane cung cấp cũng chỉ trong vòng từng ấy giờ, cho nên rất nhanh Bard đã hỏi xong, đồng thời cũng để cho bồi thẩm đoàn có hiểu biết về những điều này.

Thẩm phán Luther nói: “Cậu Nguyễn Dã?”

Yên Tuy Chi cũng không gấp, nói: “Tôi không có gì cần hỏi.”

Bard: “…”

Không biết tại sao, bây giờ cậu thực tập sinh kia vừa mở miệng, bất kể nói cái gì, Bard cũng đều thấy tức giận.

Vì vậy gã ta mang cả đầu đầy tức giận, mời nhân chứng tiếp theo – Triệu Trạch Mộc.

Lúc Triệu Trạch Mộc bước lên chỗ nhân chứng, Cố Yến không để ý lắm mà nhìn về chỗ ngồi phía sau một cái. Lần này trong số những người đến dự tính, người nhà Manson nhiều nhất, người nhà của Triệu Trạch Mộc ít nhất — một người cũng không có.

Trước kia có tin đồn nói nhà họ Triệu vốn muốn dựa lưng vào cái cây to là gia tộc Manson này, nhưng hai năm qua đã xảy ra chút vấn đề, việc dựa vào cái cây to này không yên ổn. Có người suy đoán là bởi vì Triệu Trạch Mộc và George · Manson có quan hệ tốt hơn, làm Brewer · Manson không quá vui vẻ.

Loại khúc mắc bất hòa giữa những người thừa kế rất khó nói rõ thật thật giả giả.

Nhưng cũng có thể nhìn ra vài manh mối ở trên tòa án, lúc Triệu Trạch Mộc bước vào, ánh mắt của Brewer · Manson vẫn luôn rơi vào màn hình thông tin, rất lâu sau, khi Bard bắt đầu hỏi Triệu Trạch Mộc, anh ta mới không nhanh không chậm rời mắt đi.

Cho thấy nhìn Triệu Trạch Mộc không thuận mắt.

Mà sở dĩ Triệu Trạch Mộc bước lên chỗ nhân chứng cũng rất đơn giản, bởi vì hắn ta đã nhìn thấy tay của Trần Chương trên bệ cửa sổ ở trong thời gian gây án.

“Là nắm lấy ống nước ven tường như thế này sao?” Bard diễn tả một động tác tay.

Triệu Trạch Mộc lắc đầu một cái, thay đổi phương hướng, “Nắm như vậy.”

“Mất bao lâu?”

“Mấy giây, bốn năm giây.”

“Anh có thể xác định đó là tay đương sự của bên biện hộ?” Bard hỏi.

Triệu Trạch Mộc bình tĩnh nói: “Bởi vì ngón trỏ cái tay kia có đeo một chiếc máy thông minh dạng nhẫn, bên trên có một mặt cắt, có hai vết lằn rất nổi bật trên mặt cắt đó. Đương nhiên, tôi chỉ thấy được một điểm này, sau chuyện này cảnh sát có xác nhận trong biệt thự, ngoại trừ Trần Chương, không có máy thông minh của ai là như vậy cả.”

Bard lại cho ra tấm hình bên ngoài cửa sổ, theo kết cấu đó mà nói, nếu như Trần Chương muốn từ bệ cửa sổ tầng hai xuống tầng một, hơn nữa cố gắng áp sát, quả thật cần dùng chút lực nắm lấy cái ống nước kia.

Mà cái tay kia vừa lúc xuất hiện trong thời gian Trần Chương có thể gây án.

Bard rất nhanh đã hỏi xong, giao quyền được hỏi vào tay Yên Tuy Chi.

“Anh Triệu.” Yên Tuy Chi đứng dậy lên tiếng chào hắn.

Triệu Trạch Mộc ngây ra trong nháy mắt, có lẽ trước đó hắn cũng biết người biện hộ cho Trần Chương là ai, nhưng lúc thật sự nhìn thấy trên tòa án vẫn có chút ngạc nhiên, tuy sau đó hắn đã thu lại vẻ mặt rất nhanh, gật đầu một cái, “Chào cậu.”

“Anh thấy được tay đương sự Trần Chương của tôi trên bệ cửa sổ?”

“Vừa rồi đã nói qua, đúng vậy.”

“Lộ ra bao nhiêu?” Yên Tuy Chi hỏi.

Triệu Trạch Mộc sửng sốt một chút, lại khoa tay múa chân một cái, chìa ra nửa cánh tay, “Từng này, bởi vì là vòng qua bắt lấy ống nước, có thể thấy một ít tay áo và cổ tay.”

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Trước kia tôi có nghe được một câu, không biết có nhớ nhầm không. Anh Triệu bị bệnh quáng gà đúng không?”

“Ừ.” Triệu Trạch Mộc suy nghĩ một chút, còn tự giễu cười, “Thậm chí điều này còn được giám định y học.”

Lúc ấy tất cả mọi người trong biệt thự đều được yêu cầu làm loại giám định này.

“Quáng gà…” Yên Tuy Chi lặp lại một lần, lại hỏi: “Vậy làm sao anh thấy được cảnh tượng ngoài cửa sổ?”

Triệu Trạch Mộc không hoảng hốt không vội vàng trả lời: “Lúc ấy phòng của tôi vẫn còn bật đèn, ánh sáng đủ để cho tôi thấy rõ thứ gần cửa sổ, ống nước kia vừa vặn ở trong phạm vi.”

“Thấy rất rõ ràng?”

“Đúng, rất rõ ràng.”

“Hôm đó anh có tình huống cơ thể khó chịu gì không, ví dụ như choáng váng đầu?” Yên Tuy Chi nói, “Nếu tôi nhớ không lầm, hai ngày kia anh cơ bản đều dưỡng sức ở trong phòng ngủ.”

Triệu Trạch Mộc lắc đầu một cái, “Không có, thật ra lúc ấy đã không có vấn đề về sinh lý nữa, ngây ngô trong phòng ngủ không đi ra chẳng qua là sau khi lặn xuống nước xảy ra chuyện, tôi có chút nghĩ mà sợ, tâm tình không tốt lắm, sợ ảnh hưởng đến những người khác.”

Yên Tuy Chi lại hỏi, “Đêm hôm đó trong biệt thự đang có buổi tụ họp, lúc ấy anh có uống rượu không?”

“Cậu đang nói lúc tôi nhìn thấy cái tay kia?” Triệu Trạch Mộc lắc đầu một cái, “Không có, lúc tham gia buổi tiệc dưới tầng tôi không hề uống một giọt rượu nào, thực tế sau khi xuống tầng tôi cũng không uống rượu, Joe cho người mang nước trái cây cho tôi.”

“Cho nên cả đêm anh đều rất tỉnh táo, không có bất kỳ triệu chứng choáng váng đầu khó chịu ảnh hưởng đến thứ anh đã nhìn thấy?”

“Đúng.”

Triệu Trạch Mộc nói vô cùng chắc chắn.

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, sau đó phát lại video vừa nãy Bard đã dùng ra.

Đó là video mà Laura quay, vào lúc đó Cố Yến và Yên Tuy Chi đã ở trên đường về, Cố Yến nhận được video này còn cho Yên Tuy Chi xem qua. Khi đó Laura chỉ quay một phần video gửi cho bọn họ, sau đó không còn nữa. Vốn định chờ sau buổi tiệc gửi cho mọi người, kết quả ngay đêm đó lại gặp phải chuyện bất ngờ của Manson, cái video này bị cảnh sát thu, không để cho những người khác xem nữa, cho tới bây giờ mới lấy ra làm chứng cứ trên tòa.

Yên Tuy Chi trực tiếp kéo tiến độ đến một điểm ở nửa phần sau, trong video, Triệu Trạch Mộc vừa bị mấy người Glenn lừa từ trên tầng xuống, phía sau còn có Trần Chương đi theo, hai người tới phòng khách thì tìm một chỗ ngồi xuống.

Rất nhanh Trần Chương đã bị một đám người kéo sang trò chuyện về việc lặn, có thể nghe trong video mơ hồ hỏi một câu nếu xảy ra tai nạn dưới nước thì phải làm thế nào mới có thể tự cứu, cho thấy tất cả đều bị tai nạn lúc lặn dọa sợ.

Mà bên kia, Triệu Trạch Mộc từ đầu đến cuối chỉ ngồi ở đó nhìn mọi người ầm ĩ.

Một màn này xảy ra trong góc video, lại bởi vì những chỗ khác đang quần ma loạn vũ, tiếng huyên náo quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, cho nên chỗ này rất dễ bị người ta bỏ qua.

Yên Tuy Chi vô cùng dứt khoát phóng to video, để cho chuyện xảy ra trong góc này hiện ra toàn bộ màn hình.

Mọi người trên tòa án có thể thấy rõ ràng, người phục vụ mà Joe sắp xếp bê một cái khay đi vào, trên đó có mấy loại đồ uống, anh ta dừng lại trước mặt Triệu Trạch Mộc một bước, sau đó khom người mỉm cười hỏi một câu: “Ngài uống gì? Joe thiếu gia bảo tôi đừng lấy rượu, ở đây có nước lê, nước táo và…”

Giọng nói bị khung cảnh ầm ĩ lấn át hơn nửa, nhưng từ khẩu hình của Triệu Trạch Mộc cũng có thể nhìn ra, hắn muốn nước táo.

Ngay sau đó, một màn kỳ quái xuất hiện.

Lúc người phục vụ đưa ly qua, Triệu Trạch Mộc đưa tay bắt hụt ——

Hắn cầm cái ly ở chỗ cách nó khoảng hai ba cm.

Hiển nhiên người phục vụ cũng sững sờ, tiếp đó Triệu Trạch Mộc xoa trán một cái, cười nói câu gì đó với người phục vụ, tỏ ra có chút xin lỗi.

Người phục vụ lại lắc đầu, nói câu “không sao” gì đó.

Lần này, Triệu Trạch Mộc đưa tay cầm rất chậm, lúc đến gần cái ly, ngón tay hắn có chút chần chừ, giống như là sờ soạng một cái mới duỗi về phía trước.

Người phục vụ có chút không nhìn nổi, trực tiếp đặt cái ly vào trong tay hắn.

Yên Tuy Chi cực kì vô liêm sỉ tua đoạn này lại ba lần, sau đó hỏi Triệu Trạch Mộc, “Vừa rồi anh nói rất chắc chắn, trạng thái cả đêm đều rất tốt, không uống rượu, không choáng váng đầu, không có bất kỳ triệu chứng khó chịu ảnh hưởng đến thứ nhìn thấy…”

“Như vậy, nên giải thích đoạn này thế nào đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc