LUẬT SƯ HẠNG NHẤT

Ngay lúc giáo sư Yên nửa thật nửa giả oán trách, trong phòng vang lên mấy tiếng tích tích nhắc nhở liên tiếp.

Máy làm ấm trên tường đột nhiên tắt, máy điện đang chạy cũng bỗng nhiên ngừng, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Bị cúp điện?” Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, quay đầu quét mắt nhìn các thứ đồ trong phòng.

Đoán không lầm hẳn là bị cúp điện.

Cuối cùng ánh mắt của anh rơi vào trên người Cố Yến, chỉ thấy Cố đại luật sư vẫn bám vào màn hình, không nhịn được trêu chọc hắn một câu: “Trên màn hình có chữ sao?”

Cố Yến: “…”

Nhìn vẻ mặt hắn, hẳn là không có.

Yên Tuy Chi lại nói: “Màn hình đen có đẹp không?”

Cố Yến: “…”

Rốt cuộc hắn cũng nhấc mắt nhìn sang.

Trên bàn làm việc bên cái máy có một bức tranh nhắc nhở liên quan đến việc bị cúp điện. Yên Tuy Chi nhìn thấy từ quan trọng, định liếc mắt xem cụ thể nên xử lý như thế nào. Anh nghiêng người sang bên kia, đám ống dưới áo sơ mi kéo dài đến vạt áo không tránh khỏi bị kéo theo, vén lên một góc áo, lộ ra vòng eo căng chặt.

“Thầy ngồi về.” Cố Yến đột nhiên lên tiếng nói, “Muốn xem gì thì bảo tôi.”

“Hở?” Yên Tuy Chi đang xem nội dung, cũng không quay đầu lại nói: “Không, tôi đang xem rồi. Nói nếu như bị cúp điện thì không nên hoảng sợ, bệnh viện có hệ thống dự phòng nguồn nhiên liệu độc lập, một phút đồng hồ nội là có thể khôi phục. Máy có chương trình tự bảo vệ khẩn cấp để đối phó với việc cúp điện, sau khi điện vào sẽ tự khởi động lại, số liệu cũ cũng không mất, tự động chạy tiếp tiến độ lúc trước.”

Anh đang nói, liền nghe trong phòng vang lên mấy tiếng tích tích, âm thanh máy chạy vang lên lần nữa, màn hình máy làm ấm cũng sáng lên.

Lúc này Yên Tuy Chi mới ngồi thẳng lại, “Tốc độ còn rất nhanh, số liệu có trở lại không?”

Cố Yến “ừ” một tiếng, một lát sau, hắn mới bổ sung nói: “Khôi phục, đang xuôi theo độ tiến triển lúc trước.”

Trên màn hình tràn đầy thuật ngữ phức tạp chuyên nghiệp, về phương diện điều trị, về phương diện kiểm tra gen, những đoạn chữ lớn không ngừng hiện ra kia thể hiện độ tiến triển của máy, không phải chuyên gia căn bản không nhìn ra cái gì, rất khô khan nhàm chán, tuyệt đối là thượng phẩm để xúc tiến giấc ngủ của con người.

Nhưng luật sư Cố lại nhìn rất nghiêm túc.

Mặc kệ hắn có hiểu hay không, dù sao trông rất nghiêm túc. Yên Tuy Chi tựa vào chỗ ngồi trong máy, vốn đang nhìn về phía màn hình chờ số liệu, không bao lâu đã thản nhiên biến thành nhìn hắn.

Ánh mắt của con người có lúc rất kỳ quái, bình thường nhìn cái gì cũng cảm thấy quá quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể phác họa lại được, nhưng khi thật sự nhắm mắt lại không thể khắc ra bao nhiêu chi tiết. Nhìn chằm chằm một chữ một người hợp ý nào đó chốc lát, sẽ bỗng nhiên sinh ra cảm giác xa lạ kỳ diệu…

Thật ra đó là khi bạn nhìn thấy một vài chi tiết mà trước đó không hề chú ý.

Cũng không phải là xa lạ, mà là quen thuộc hơn.

Yên Tuy Chi nhìn Cố Yến một lát, qua lại nhiều lần giữa sự xa lạ và quen thuộc này, đúng là nhanh chóng nhìn ra hứng thú.

Chỉ chốc lát sau, Cố Yến từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn màn hình rốt cuộc cũng mở miệng vàng: “Đừng nhìn nữa.” 

Cho dù ai bị nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ phát hiện ra, huống chi từ góc độ của Cố Yến, cho dù không giương mắt, dư quang cũng có thể bao trùm sang bên Yên Tuy Chi. Cho nên thật ra thì hắn đã sớm chú ý tới tầm mắt của Yên Tuy Chi, nhưng vẫn cứng rắn nghiêm túc nhịn tới bây giờ.

“Kết quả ra rồi, trên màn hình nhắc có thể thu đống dây về.” Cố Yến rốt cuộc nhìn về phía Yên Tuy Chi, ánh mắt lướt qua mười mấy ống dây được che dưới áo sơ mi của anh, giống như chuồn chuồn điểm nước.

“Cuối cùng cũng xong rồi, chỗ ngồi này thiết kế thật không thoải mái.” Yên Tuy Chi đổi một tư thế, xoa cổ thả lỏng gân cốt một chút.

Tháo đống dây ra không cần chú trọng như vậy, cũng không cần để ý đến vị trí và cách tháo, đương nhiên không cần nhờ Cố Yến giúp nữa.

Anh làm chuyện gì cũng không vội vàng, mà đều ung dung, mặc dù nhiều lần oán giận đống dây này không thoải mái, nhưng lúc tháo ra cũng không giật toàn bộ, mà tháo từng cái một. Giống như thứ anh tháo không phải là một miếng kim loại, mà là lá cây vô tình rơi xuống người.

“Kết quả như thế nào?” Anh vừa cài nút áo vừa đi đến bên cạnh Cố Yến, nhìn màn hình.

Trên màn hình đang hiện ra một cái nút nhắc nhở — “Hiện kết quả”.

Hiển nhiên, Cố Yến đang đợi anh đến để nhìn cùng nhau.

Tổng cộng có hai trang kết quả, trang thứ nhất toàn là thuật ngữ chuyên nghiệp.

“Thuật ngữ chuyên nghiệp, bỏ qua.” Giáo sư Yên còn bận cài ống tay áo, toàn dựa vào việc há miệng sai sử người ta.

Trang thứ hai đã chuyển thành tiếng người.

Hạng mục hiện ra rất mạch lạc rõ ràng, ngôn từ thông thường, còn kèm theo chú thích. Hai người đọc nhanh như gió mà quét xuống dưới, trực tiếp tìm được kỳ hạn sửa đổi gen, bên cạnh có một dấu ngoặc, chú thích kỳ hạn này là từ lúc bắt đầu kiểm tra, còn có thể duy trì bao lâu.

Rất kỳ quái, lại có hai hàng kết quả…

Lần A: 40-45 năm.

Lần B: 25-30 ngày.

Nội dung hai hàng này vô cùng đơn giản, nhưng Cố Yến nhìn vậy lại nhíu mày.

“Hai lần?” Hắn nhìn về phía Yên Tuy Chi.

Sửa đổi gen cũng không phải là việc nhỏ như dùng đường hay là muối, dẫu sao cơ thể con người có một hệ thống tự bảo vệ mình, luôn có tính đề kháng với sự xâm nhập từ bên ngoài, sửa đổi gen xlà việc rất nguy hiểm và có nhiều trở ngại, có thể thành công đã phải cảm ơn trời đất rồi, cho nên nếu cần đều phải giải quyết trong một lần duy nhất, sẽ không có bác sĩ nào muốn chia một lần sửa đổi thành hai lần cả. 

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ trong hai lần này, chỉ có một lần là người cứu Yên Tuy Chi làm, một lần khác không liên quan đến hắn.

Yên Tuy Chi nhìn vậy thì không ngạc nhiên chút nào, điều này nói rõ anh có biết về một lần khác. Có thể nói… trước án nổ anh đã từng sửa đổi gen một lần.

Nhưng cho tới bây giờ không có ai nhắc tới Yên Tuy Chi từng sửa đổi gen, cho dù là bất kì tài liệu nào liên quan đến anh, hay là những cuộc tán gẫu giữa người quen, đến nay không hề có ai nói đến việc này. Cho nên chỉ còn lại một cách giải thích – căn bản không có ai biết được chuyện này.

Cố Yến nhìn ra phía cửa một cái, trầm giọng nói: “Nếu cần tôi có thể tránh đi.”

Yên Tuy Chi lại khoát tay, không quan tâm nói: “Không cần, nếu thật sự muốn cậu tránh đi thì vừa nãy đã đuổi cậu ra ngoài rồi, còn cần chờ đến bây giờ sao?”

Anh đưa tay ấn vào một mục trước mặt, bên trên đánh dấu thời gian hai lần sửa đổi gen.

Cố Yến nhìn sang theo ngón tay anh, phát hiện lần sửa đổi A đã là rất lâu rồi, lâu đến mức… lúc đó Yên Tuy Chi hẳn còn rất nhỏ, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.

Yên Tuy Chi nhìn thời gian như vậy, hơi thất thần.

Loại chuyện cũ riêng tư này không phải thứ mà Yên Tuy Chi sẽ lấy ra để bàn luận, Cố Yến biết rõ điểm này, cho nên căn bản không định nghe câu trả lời gì. Ai ngờ sau khi Yên Tuy Chi tỉnh hồn, lại giải thích với hắn một câu: “Cơ thể mẹ tôi không được tốt, di truyền điểm này cho tôi, sửa đổi gen là cách làm duy nhất.”

Vẻ mặt Cố Yến có chút bất ngờ, vừa là bởi vì Yên Tuy Chi lại nhắc đến chuyện này, cũng là bởi vì việc sửa đổi gen ở mấy chục năm trước còn chưa phát triển, là một cách chữa trị có độ nguy hiểm rất cao.

Bởi vì Yên Tuy Chi không thích bàn luận chuyện riêng gia đình, thông tin về cha mẹ anh lại càng ít, đa số người ta chỉ biết vài câu lẻ tẻ — chắc là rất đẹp, qua đời rất sớm.

Chỉ có hai điểm này, còn lại đều được nhìn ra từ bản thân Yên Tuy Chi.

Hoàn cảnh ở Decama không nói cái khác, nhưng có hai điểm rất nổi tiếng — không hỏi xuất thân, riêng tư là trên hết.

Điều kiện đầu tiên là bảo đảm an toàn, bạn không muốn nhắc đến thông tin cá nhân thì người ta sẽ rất khó mà biết được, trình độ bảo mật cực cao, từ lâu đến nay đã hình thành một loại ý thức công dân — thứ mà người khác không muốn nói nhiều, rất ít người sẽ phí công đi thăm dò, nhất là mấy chuyện như xuất thân, cha mẹ tổ tiên, quan hệ thân thích vân vân.

Nhiều năm qua, trong đại học Metz, bao gồm người trong nghề biết rất ít chuyện về cha mẹ Yên Tuy Chi, cũng biết rất ít chuyện liên quan đến cha mẹ Cố Yến.

Loại hiện tượng này quá thường gặp ở Decama, cho nên không có gì nổi bật cả.

Vậy nên cho dù biết rất ít, bây giờ cũng có thể suy diễn ra một hai…

Thân thể mẹ Yên Tuy Chi không tốt, sửa đổi gen là cách trị chữa duy nhất.

Sửa đổi gen là một cách chữa bệnh có độ nguy hiểm rất cao vào năm đó, mà cha mẹ anh lại mất từ sớm.

Như vậy có thể thấy được, có lẽ sửa đổi gen đã chữa được cơ thể Yên Tuy Chi, nhưng mẹ anh thì rất khó nói… Cho nên đây cũng không phải là một đề tài tán gẫu tốt.

Cố Yến có thể cảm giác được rõ ràng, mặc dù Yên Tuy Chi nói tùy ý, nhưng sau khi nhắc tới chuyện này, tâm trạng anh cũng không khá lắm, vẻ mặt anh trong nháy mắt vô cùng phức tạp, giống như nhớ lại quá nhiều thứ, nhưng cũng đã khôi phục lại như thường rất nhanh.



Đã biết được kết quả muốn biết, hai người không trì hoãn nhiều ở đây.

Yên Tuy Chi giữ lại số liệu, sau đó làm theo hướng dẫn của bác sĩ Lâm Nguyên trước đó, đóng máy lại rồi tăng thêm một lần khóa.

Trùng hợp là, mặc dù hai người không định quấy rầy bác sĩ Lâm Nguyên, nhưng vẫn gặp được anh ta trong thang máy. Đi cùng anh ta còn có hai bác sĩ khác, một nam một nữ.

Lúc này bọn họ chỉ đeo khẩu trang, không đeo kính bảo hộ thí nghiệm, vẻ mặt nôn nóng, giống như không có nhiều thời gian.

“Sao thế?” Yên Tuy Chi chào hỏi xong thì hỏi Lâm Nguyên một câu.

“Có vài bệnh nhân bị lây nhiễm.” Lâm Nguyên trả lời đơn giản, “Cơ sở nhỏ hại người, là tai nạn tôi nói với các cậu đấy, còn nhớ không? Chuyện của tóc xoăn ấy. Cơ sở nhỏ kia sửa đổi gen còn gây ra vài rắc rối, kết quả tạo ra một loại vi khuẩn, mấy người tiếp xúc với người bị hại mấy ngày nay liên tục sốt cao, có chuyện lớn hay không cũng khó mà nói, dù sao tính lây lan rất mạnh. Hôm nay không có nhiều thời gian, tôi cũng không giữ các cậu lâu, lát nữa đi ra nhớ tránh mấy cái cáng cứu thương.”

Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến ra cửa bệnh viện, quả nhiên thấy mấy cái cáng cứu thương.

Người nằm trên cái cáng gần nhất hai má đỏ rực, bên cổ còn nổi mần.

Yên Tuy Chi nhìn chốc lát, bị Cố Yến kéo một cái mới nhớ ra cần né tránh.

Hai người trở lại luật sở Nam Thập Tự đã là hơn 10 giờ sáng.

Cố Yến vừa vào phòng làm việc đã nhận được một chồng tài liệu cao nửa người từ quang não, bận rộn đến 12 giờ còn chưa ngẩng đầu lên.

Giờ cơm trưa, mấy thực tập sinh bọn Locke hứng thú bừng bừng tới gọi Yên Tuy Chi cùng đi, kết quả nhìn thấy Cố Yến thì rụt về như chuột, đổi thành lên nhóm chat gọi anh.

Yên Tuy Chi đọc tin xong, theo bản năng nhìn Cố Yến một cái, “Buổi trưa tôi đi ra ngoài một chuyến, lúc về mang cho anh ít đồ ăn nhé?”

Cố Yến trả lời một câu, “Có thể buổi chiều còn phải ra ngoài một chuyến, lên tàu bay rồi nói sau.”

“Đi đâu?”

“Bên cạnh, hành tinh Hách Lan.”

“Tôi đi cùng?”

Cố Yến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, “Sau đó sẽ bị thương để kiếm thêm tiền thưởng cho mình?”

Hỏi xong hắn ném cho Yên Tuy Chi một đáp án như chém đi chặt sắt, “Biết điều thì chờ ở đây đi.”

Yên Tuy Chi: “…”

Giáo sư Yên bỏ lỡ một khoản phí đi công tác cảm thấy cực kì tiếc nuối, định đi tìm bọn Locke ăn cơm. Lúc anh ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu hỏi một câu, “Hôm nào về?”

Ngón tay lật trang tài liệu của Cố Yến tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang: “Trễ nhất là chiều mai.”

“Được.”

Locke đã không nhìn thấy Yên Tuy Chi mấy ngày rồi, nghẹn một thế kỷ lời muốn nói, dẫu sao những ngày qua trong luật sở không thiếu đề tài về anh. Nhưng khi thật sự đứng trước mặt Yên Tuy Chi, lại đột nhiên không thốt ra được.

“Sao thế?” Yên Tuy Chi hỏi.

“Hở, hở? À…” Locke lắp bắp một chút, mới tìm được đầu lưỡi, “Không có gì, chỉ là hành lang không có ánh sáng, vừa rồi bất thình lình nhìn một cái, tôi cảm thấy… Mới một tuần không gặp, cậu lại càng giống viện trưởng hơn.”

Nói xong, cậu ta lại cảm thấy may mắn mà vỗ ngực nói, “May mà ánh mặt trời kịp thời cứu vớt tôi, có ánh sáng lại cảm thấy không có gì biến hóa, nhưng có phải cậu cao hơn một chút không? Tôi cứ có cảm giác cậu cao hơn đấy.”

Yên Tuy Chi sờ mặt, nghiêm túc nói: “Ồ? Thật sao? Vậy tôi nên ở hành tinh Thiên Cầm hai năm rồi mới về.”

Locke khoát tay nói: “Đừng làm rộn, cậu đã cao thế rồi còn muốn thế nào nữa? Đúng rồi, sáng sớm hôm nay chủ nhà gọi điện thoại cho tôi.”

“Chủ nhà nào?”

Locke: “…”

Vị thiên sứ tóc vàng này tự trấn an mình một chút, rất tốt bụng giải thích: “Chủ nhà phòng cậu trọ ấy, cậu còn nhớ mình muốn thuê căn hộ không hả anh bạn?”

Lúc này Yên Tuy Chi mới nhớ tới, “À, đúng, tôi muốn thuê một phòng.”

“…Chủ nhà hỏi hôm nay có thể dẫn cậu đi xem một chút không, một tuần sau ông ta không còn ở Decama nữa. Tôi thấy thời gian nghỉ trưa kịp để đi một chuyến đấy, cậu thấy thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc