LUẬT SƯ HẠNG NHẤT

Trần Chương nói được là làm được, kể xong về đường dây xám điều chỉnh gen thì không hề mở miệng nữa. Không biết tại sao, hắn cảm thấy vị thực tập sinh trước mặt có vẻ ôn hòa lễ độ, nhưng trên thực tế há mồm là có thể ăn thịt người.

Hắn luôn cảm giác mình không cẩn thận sẽ bị đối phương nuốt mất, cho nên dứt khoát không nói một lời, lấy điều này để cho thấy hắn quyết tâm không muốn nhắc lại chuyện đêm đó ở đảo Yaba, hoặc có thể nói là hắn quyết tâm muốn nhận cái tội đó.

Vì vậy trong ba phút cuối cùng, toàn bộ phòng gặp mặt cực kỳ yên tĩnh.

Hắn không nói lời nào, thực tập sinh kia cũng không gấp, càng không có ý muốn hỏi, mà chỉ ngồi uống nước, yên tĩnh dửng dưng nhìn ngón tay mình.

“...”

Điều này lại khiến Trần Chương cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên.

Hắn không hề nghĩ tới, cuối cùng lại là hắn trầm mặc khó yên, mà vị thực tập sinh đối diện kia dù bận vẫn nhàn, lại cứ bình tĩnh thưởng thức sự khó yên của hắn như vậy.

Cuối cùng người giải cứu hắn là quản giáo mở cửa đi vào.

Vị quản giáo kia cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt hung dữ, đi vào thì nói ồm ồm: “Ê! Thời gian hết rồi, không được nói chuyện nữa…”

Vừa nói xong, gã đã kịp phản ứng, trong phòng gặp mặt chẳng có ma nào đang nói chuyện cả…

Mà quỷ dị nhất là, mặt kẻ hiềm nghi Trần Chương đầy vẻ “Má nó cuối cùng ông cũng đến” mà nhìn gã như chúa cứu thế, chỉ hận không thể nhanh chóng trở về phòng giam.

Quản giáo: “…Hai người vừa nói cái gì?”

Gã hỏi “hai người”, nhưng ánh mắt chỉ rơi vào trên người Yên Tuy Chi.

Yên Tuy Chi đứng lên, đẩy cốc nước về phía trước một cái, “Nói một chuyện khá thú vị, nhưng mà ngài quản giáo, hỏi nữa là phạm quy đấy.”

Ở chỗ này, không được nghe lén cuộc trò chuyện của luật sư và đương sự, đương nhiên cũng không cần nói nội dung cho quản giáo. Ngược lại, nếu như quản giáo cố ý hỏi quá nhiều, sẽ đến lượt bị đưa vào phỏng thẩm tra uống trà.

Mặt gã quản giáo càng hung dữ, “Oh, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu cũng ngàn vạn lần đừng nói cho tôi, tôi không muốn nghe đâu.”

Gã nói xong, vỗ vai Trần Chương một cái, “Đi.”

Trần Chương ngẩng đầu, nhìn gã một cái như cha mẹ chết.

Quản giáo: “...”

“Tôi còn chưa chết đâu, viếng mồ mả cho ai xem?” Giọng điệu của gã cũng không còn dữ lắm, có lẽ là cảm thấy người bị tình nghi này lộ vẻ quá đáng thương.

Trần Chương để lộ ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng thích mắng thì mắng, không đáp lại, cũng không có vẻ mặt nên có gì cả. Hắn đàng hoàng đứng lên, động tác có chút chậm chạp, cứng ngắc giống như ở trong phòng giam trước đó vậy.

Trước khi đi lại theo bản năng xoa eo một cái, lúc này mới đi theo quản giáo ra cửa.

Yên Tuy Chi đang thu dọn tài liệu bằng giấy mà anh mang tới, đây là thứ duy nhất có thể đem vào trong phòng gặp mặt.

Anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, sự chú ý cũng không ở trên người Trần Chương, nhưng trước khi ra cửa đột nhiên anh lại giương mắt hỏi một câu: “Bệnh cũ lại phát? Bệnh di truyền?”

Cũng bởi vì những lời này mà Trần Chương suýt nữa vướng phải bậc cửa ngã nhào, hắn va đầu vào trên người quản giáo, sức va cũng không nhẹ, khiến tên quản giáo lảo đảo hai bước, bốp một cái — dán lên tường.

Yên Tuy Chi cười đi ra, trước khi đi còn nói với Trần Chương, “Ngày mai vào khoảng giờ này, tôi vẫn sẽ chờ anh ở phòng gặp mặt, tôi không ngại mắt lớn trừng mắt nhỏ với anh một giờ, anh có thể chuẩn bị tâm lí trước.”

Trần Chương: “...”

Tên quản giáo đứng thẳng bên tường cảm thấy cậu thực tập sinh này còn nguy hiểm hơn nghi phạm, nụ cười rất khéo, khiến gã muốn mắng cũng không mắng được.

Ra khỏi trại tạm giam, Yên Tuy Chi lấy nhẫn thông minh từ trong túi ra, mở ra xem có tin nhắn mới hay không, lại mở bản đồ liên minh chọn Decama, đánh một kí hiệu ở chỗ Trần Chương vừa nói.

Lúc anh đeo máy thông minh lên ngón tay lần nữa, đột nhiên có hai bóng người một trước một sau nhảy ra trong ngõ hẻm bên đường, lao thẳng tới bên này.

“...”

Yên Tuy Chi thầm nói ở cửa trại tạm giam mà cũng dám tới? To gan thật?

Có kinh nghiệm vừa nãy, anh chuyển mũi chân một cái, kịp thời né người nhường đường. Vì vậy hai bóng người kia nhào hụt, lao thẳng qua người anh, khó khăn lắm mới dừng lại được, quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi.

“Ế! Đừng đi đừng đi, hiểu lầm…” Người đàn ông có khuôn mặt tròn và dáng người nhỏ đi đầu biến ba thành hai bước chạy tới, la lên.

Yên Tuy Chi nói thầm, hiểu lầm cái gì, ông nói như vậy tôi sẽ tin sao?

Anh xoay người muốn đi, người mặt tròn kia lập tức quẹo thật nhanh, cản ở trước mặt anh, vội vã lấy ra một tờ giấy chứng nhận.

“Không có ác ý, yên tâm chúng tôi không có ác ý!” Mặt tròn chỉ hình trên giấy chứng nhận, so sánh với mặt mình, “Phóng viên, chúng tôi là phóng viên. Jim · Bunche.” Ông ta  lại chỉ một người trẻ tuổi có tàn nhang trên chóp mũi đi theo phía sau, “Norman· Hussey, phóng viên trợ lí của tôi, chúng tôi đến từ mạng Tổ Ong, cậu nhìn xem, có giấy chứng nhận nhé.”

Mạng Ổ Chó cũng chẳng liên quan đến tôi, giáo sư Yên nghĩ vậy, nhưng vẫn gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Hân hạnh, xin cho qua.”

Đúng là không hề nể mặt.

Hai vị phóng viên: “...”

Người mặt tròn tên Bunche lại ê ê mấy tiếng, “Chỉ xin cậu chút xíu thời gian thôi, nói chuyện một lát được không?” Ông ta lại cố gắng chìa giấy chứng nhận ra trước mặt Yên Tuy Chi để mời, cứ như làm vậy thì sẽ có tác dụng vậy.

Kết quả đúng là có tác dụng.

Bởi vì Yên Tuy Chi nhìn thấy logo trang web trên giấy chứng nhận, thấy hơi quen quen.

Anh nhớ lại một chút, một hình ảnh hiện ra trong đầu. Lúc ấy trong phòng làm việc ở Nam Thập Tự, Cố Yến vừa nhận được tin tức nói George · Manson xảy ra chuyện, anh dùng quang não tìm kiếm thông tin, chỉ có một trang mạng nhỏ đứng ra viết báo, nhưng đảo mắt đã bị xóa đi rồi.

Nếu như nhớ không nhầm thì logo của trang mạng nhỏ đó giống logo trên giấy chứng nhận của phóng viên này như đúc.

Nhìn một cái cũng biết hai phóng viên này ngăn anh lại làm gì.

Bunche mặt tròn nhìn thấy anh không muốn đi nữa thì lập tức lấy lại tinh thần, nhiệt tình chỉ một quán cà phê phía đối diện, “Bên kia có chỗ ngồi ngoài trời, chúng tôi rất đàng hoàng, chỉ muốn trò chuyện mấy câu đơn giản với cậu thôi, nếu cậu thật sự không yên tâm, chúng ta ngồi ở chỗ ngoài trời kia, nếu cậu không thích có thể rời đi bất cứ lúc nào, được không?” 

Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên anh đồng ý không phải đi đưa tin tức cho người ta, viện trưởng chó sói đuôi to không có lòng tốt như vậy, anh muốn moi ít thứ từ miệng phóng viên hơn.

Nếu như trang web này có thể lấy được thông tin viết bài đầu tiên, chắc chắn phải có ít hàng, chỉ ngồi mấy phút cũng không lỗ. Quan trọng nhất là người trẻ tuổi có tàn nhang trên mặt phía sau khá tốt, nhìn một cái là biết Bunche mặt tròn này là một người lằng nhằng, nếu muốn thoát đi cũng có chút phiền toái.

Ba người gọi cà phê, Yên Tuy Chi còn gọi thêm một phần bánh ngọt, anh cảm thấy như bị tụt huyết áp, phải ăn chút gì đó ngòn ngọt.

“Không ngại chứ?” Lúc anh nhận bánh còn rất tử tế hỏi một câu.

“Cậu cứ ăn bình thường, đương nhiên không sao hết!” Giọng của Bunche rất lớn, hơn nữa còn nhiệt tình cười ha ha hai cái. Có chút khoa trương, nhưng miễn cưỡng có thể tỏ ra thân quen một chút.

Nhưng cùng với lúc ông ta cười, bàn tay để dưới bàn đã gửi đi một tin nhắn thật nhanh.

Trong nháy mắt, máy thông minh của người trẻ tuổi có tàn nhang ngồi ở bên cạnh – Norman · Hussey rung lên, hắn có vẻ hơi xấu hổ, từ đầu tới cuối trừ việc đi theo cười trừ thì vẫn chưa hề mở miệng.

Cho nên lúc này hắn vẫn xấu hổ cười khan hai cái với Yên Tuy Chi, nâng tay lên một chút, sau đó xoay người đọc tin nhắn. 

Kết quả là nhìn thấy tin nhắn của người bên cạnh mình — Jim · Bunche.

Ngồi bên cạnh không cách hắn đến 30 cm.

Hussey: “...”

Bunche: [Luật sư thực tập trong truyền thuyết này rất dễ đối phó! Cậu nhìn cậu ta đi, ăn bánh ngọt còn quan tâm đến lễ nghi như thế, nhìn một cái cũng biết là có gia giáo, người như vậy sẽ không hay từ chối người ta, hơn nữa còn là học sinh, nhất định sẽ rất thành thật!]

Hussey: “...”

Kết hợp cả câu, cái tin này cứ như đang trào phúng Bunche nói mình không có lễ nghi không biết xấu hổ.

Hussey trừng mắt nhìn, mím môi nghiêm túc cất tin nhắn đi, ngồi thẳng lưng không dám nhắn lại.

Yên Tuy Chi không nhanh không chậm ăn hai miếng bánh ngọt, đè lại cảm giác choáng váng đến mơ hồ kia.

Anh không gấp chút nào, đổi lại là Bunche cảm thấy nóng nảy.

Ánh mắt Bunche đảo quanh cái dĩa và miếng bánh của anh chốc lát, sau đó toét miệng cười.

Yên Tuy Chi: “...” Đúng là anh không gấp, nhưng vị phóng viên này sấn đến cười như thế rất ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.

Nếu là người có khuôn mặt như Cố Yến, đến gần còn có thể nhịn được. Nhưng ông này trông kiểu gì thế kia, hở?

Từ trước đến nay giáo sư Yên hoạt động trong lòng còn nhiều hơn nói ngoài miệng, chỉ là Yên rất ít biểu đạt ra ngoài, hoặc cho dù có biểu đạt ra ngoài, cũng sẽ dùng đủ từ ngữ lễ phép ôn hòa để giả bộ một chút.

Đương nhiên là Bunche không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, chỉ lo đắn đo nói: “Là như vầy, chúng tôi là phóng viên của mạng Tổ Ong, vẫn luôn chú ý đến chuyện bất ngờ của ngài George · Manson. Đương nhiên, trước tiên chúng tôi khá tiếc nuối…”

Ông ta nói xong thì rũ mắt xuống, Hussey bên cạnh căn bản không theo kịp tiết tấu của ông ta, lơ mơ nhìn ông ta diễn.

“Nhưng tiếc nuối không có nghĩa là từ bỏ việc theo đuổi sự thật.” Bunche lại ngẩng đầu nói, “Chúng tôi biết, ngài…”

“Không cần khách khí như vậy.” Yên Tuy Chi nói.

“Được rồi, cậu…” Bunche cười ha ha đổi từ, cảm thấy cậu thực tập sinh này khá dễ dụ, “Lần này cậu là luật sư biện hộ. Thành thật mà nói, tôi ít khi thấy thực tập sinh bị phân cho vụ án quan trọng thế này, bình thường biểu hiện của cậu khá xuất sắc, tuổi trẻ thành công.”

Yên Tuy Chi bình tĩnh nghe ông ta khen, cuối cùng cười một cái tỏ vẻ ông quá khen rồi.

Hussey ở bên cạnh yên lặng uống cà phê, hắn đã thuộc nằm lòng dáng vẻ này của thầy Bunche rồi. Trước tiên đút cho đối phương một miếng đường, đến khi đối phương chóng mặt lâng lâng thì quay ngoắt một cái, tỏ ý đối phương cái gì cũng có chỉ thiếu mỗi sự giúp đỡ, sau đó bày tỏ bên mình đúng lúc có vài thứ có thể giúp được…

Đúng như dự đoán, sau khi ông ta ba hoa chích choè một lát thì chuyển đề tài, nói: “Trên thực tế tôi có biết chút ít, nhưng mà…”

Ông ta liếc mắt bốn phía, hạ thấp giọng, “Haiz, kệ đi, dù sao tôi có thể bảo đảm với cậu, chắc chắn không phải do huấn luyện viên lặn Trần Chương kia làm. Mấy ngày nay chúng tôi vẫn canh ở bệnh viện, mặc dù không vào được phòng bệnh, nhưng cũng thu hoạch không ít.”

Ông ta vừa nói, vừa mở toàn bộ thông tin trong máy thông minh ra, tắt bảo mật đi, như vậy Yên Tuy Chi bên cạnh cũng có thể nhìn thấy nội dung trên màn hình.

“Cậu nhìn mấy tấm ảnh này chút đi, nhìn xem, nhiều như vậy!” Bunche nói, “Tất cả đều được chúng tôi chụp gần đây. Còn có một vài video, trong đó có nhiều chứng cứ quan trọng, có thể giúp cậu rất nhiều.”

Ông ta nhìn Yên Tuy Chi một cái, xác nhận ánh mắt của đối phương bị mấy tấm hình này hấp dẫn, trong lòng có chút đắc ý, nói: ‘Thậm chí chúng tôi đã có thể suy ra hung thủ rồi. Tôi biết phiên tòa này rất quan trọng với cậu, nói chính xác, lần đầu tiên ra tòa đối với bất kỳ một luật sư nào cũng rất quan trọng, chắc chắn cậu sẽ muốn biểu hiện thật tốt. Cho nên… Như thế nào? Tôi đưa ảnh và video cho cậu.”

Yên Tuy Chi không vội trả lời, mà chỉ nói, “Ông lướt nhanh như vậy, tôi rất khó đoán được nội dung bức ảnh. Mặc dù nói như vậy có chút mạo phạm, nhưng mà…”

Bunche lập tức biết ý anh, “Tôi biết, đương nhiên là tôi biết. Cậu sợ tôi chụp bừa ảnh ở đâu đó để lừa cậu! Được rồi, cậu có thể nhìn qua một lần.” 

Ông ta vừa nói vừa chìa cổ tay ra trước mặt Yên Tuy Chi, trực tiếp phóng to hình ảnh để cho đối phương có thể thấy rõ ràng.

Yên Tuy Chi nhìn ảnh, tốc độ rất nhanh, có khoảng trăm tấm, anh chỉ tốn năm phút để nhìn một lần. Đúng như Bunche nói, ông ta chụp được không ít người, thậm chí còn có không ít thứ, có Joe, có Triệu Trạch Mộc, có đám luật sư bọn Laura, đều là đến bệnh viện thăm lúc được bỏ lệnh cấm.

Bên trong có mấy bức khá thú vị, một bức là hai người Joe và Triệu Trạch Mộc từ bệnh viện đi ra, mỗi người đều lạnh mặt, có vẻ không được vui lắm, hoặc là vì xảy ra tranh chấp.

Còn có mấy tấm là hai người đối lập với nhà Manson.

Gần trăm bức ảnh chụp đủ kiểu người, người nhìn có tâm trạng nhất vẫn là Joe và Triệu Trạch Mộc, lạnh nhạt nhất vẫn là đám người nhà Manson. Nhưng điều này vẫn ở trong dự đoán của Yên Tuy Chi, không có gì để bất ngờ cả.

Còn có mấy bức không chụp trong bệnh viện, mà ở trong một dãy nhà xám xịt, có vẻ giống như nhà trọ, rất không bắt mắt.

“Đây là đâu?” Yên Tuy Chi hỏi một câu.

Bunche nhìn lướt qua nói: “À, đây là nhà của huấn luyện viên Trần Chương kia, nhưng cũng không có gì đáng kể cả, chụp mấy ngày mà không thấy có ai đến.”

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, anh lướt qua đám hình kia một lần, cũng không đến năm phút, gật đầu nói: “Được rồi, tôi lướt qua một lần rồi. Cảm ơn. Đúng rồi, ông nói đã biết hung thủ?”

Bunche cất máy thông minh đi, giảm thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: ” Đúng.”

“Ai?”

Bunche: “Joe.”

Yên Tuy Chi: “...”

Nếu để Cố Yến nghe được lời này, chắc chắn sắc mặt hắn sẽ rất đẹp.

Đương nhiên cũng không phải có thể loại Joe ra khỏi diện tình nghi, mà vẻ mặt và chất giọng của ông phóng viên này rất có triển vọng. Nếu để Joe thiếu gia thấy được, chắn chắn có thể úp mặt ông ta vào trong ổ chó.

“Trước kia Joe từng có mâu thuẫn với Manson, đến mức đánh nhau gẫy răng cơ mà.” Bunche nói, “Mà Triệu thiếu gia quá yếu đuối, chỉ biết ôm đùi Manson mà không làm được gì. Còn mấy vị luật sư này cũng không có liên quan mấy, quan trọng là không tìm được động cơ gì, gần đây cũng không có hành động gì khả nghi. Chỉ có Joe, cảm xúc của hắn mấy ngày nay rất rõ thấy.”

Bunche nói: “Có chút… bất thường. Nói thế nào nhỉ, không biết cậu có thể tưởng tượng trong lòng được không… Tôi làm một chuyện sai trái, nhưng tôi tin mình có thể thoát được, cho nên tôi không sợ. Nhưng đến khi cảnh sát thật sự vào cuộc, tôi lại thấy hơi khẩn trương.”

Ông phóng viên này kể chuyện còn cần minh họa, vừa nói vừa mở mấy bức ảnh ra: “Cậu nhìn xem, bức này chụp ở chỗ cảnh sát, có phải có cảm giác đặc biệt căng thẳng không, nhưng cậu nhìn biểu hiện của hắn kìa.”

“Sau đó quả nhiên cảnh sát không tra được gì hết.” Phóng viên lại chỉ vào mấy bức ảnh khác, “Có thể thấy hắn thả lỏng lại, không còn vẻ gà trống dựng lông như vừa rồi đúng không?”

“Ngay sau đó, chính là tâm lí quan trọng nhất, có chút đắc ý, có chút điên cuồng.” Phóng viên nói, “Cậu xem ánh mắt của hắn ở sau lưng cảnh sát này, có phải có chút khiêu khích không.”

Yên Tuy Chi: “...”

Đừng nói, được ông Bunche mặt tròn này nhìn ảnh mà bắt hình dong một lát, đúng là thấy giống thật.

Anh suy nghĩ một chút, nói với Bunche: “Nói về điều kiện của ông chút đi, ông sẽ không tự nhiên giúp tôi nhỉ.”

Bunche cười, ông ta nói: “Tôi chỉ thích nói chuyện với người thông minh, nhưng thật ra yêu cầu của chúng tôi rất nhỏ. Trong phiên tòa lần này, bởi vì nhà Manson nhúng tay, yêu cầu không công khai ra bên ngoài, cho nên không thể vào nghe được. Ngoại lệ duy nhất là luật sư có thể dẫn theo trợ lí.”

Thật ra nói là trợ lí, nhưng không nhấn mạnh là “trợ lí nào”, mà chỉ là luật sư cũng cần có người ra tòa cùng. Nhiều nhất là hai người.

Bunche nói đến đây, Yên Tuy Chi đã sáng tỏ.

“Hiểu chưa!”

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Hy vọng tôi lấy danh nghĩa ra tòa cùng để dẫn hai người theo?”

Bunche nói: “Đúng, chúng tôi bảo đảm không mang theo bất kỳ dụng cụ quay phim nào, đàng hoàng dựa theo yêu cầu của phiên tòa, sau khi vào cũng chỉ ngồi trong góc thôi.”

Có quỷ mới tin được ông.

Nếu như là Hussey hay xấu hổ ngồi bên cạnh nói như vậy, Yên Tuy Chi có thể sẽ còn tin đôi câu, nhìn một cái cũng biết ông Bunche này không phải là người đàng hoàng. Nhất là lúc ông ta nói chuyện, Hussey vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt liếc sang một bên, hiển nhiên cũng không đồng ý với cách làm của Bunche lắm.

Yên Tuy Chi “à” một tiếng, ung dung thong thả uống xong một hớp cà phê cuối cùng.

Bunche cảm thấy có nhiều hình ảnh trong tay như vậy, thực tập sinh này không thể nào không động tâm, cho nên trong lòng đã nắm chắc phần thắng.

Nhưng mà…

Yên Tuy Chi đặt cốc cà phê xuống, đứng lên nói, “Cám ơn, gặp lại sau.”

Bunche: “????”

Cậu xem xong liền đi, có biết xấu hổ hay không?!

Ba phút sau, Hussey kéo Bunche một cái, “Ngài Bunche, cậu ta đã đi rồi, chúng ta vẫn nên về thôi. Tôi cảm thấy thật ra thì vụ án này không thích hợp để nhúng tay, không bằng…”

“Không bằng không bằng không bằng!” Bunche liếc hắn một cái, “Cậu lại nói về vụ án nổ kia phải không? CMN đấy là chuyện bao lâu trước rồi, chẳng còn tí độ hot nào, có sức không bằng tìm một trang bìa làm tí kỉ niệm cho viện trưởng kia đi, còn có thể thu hút sự chú ý một chút.”

Ông ta khiển trách xong, càng nghĩ càng khó chịu, lầu bầu nói: “Không được, bị một thực tập sinh chặn miệng thế này, tôi không thở được.”

Hussey nhíu mày một cái, “Còn muốn làm gì nữa?”

“Đi, đi theo cậu ta.” Bunche nói.

Bình luận

Truyện đang đọc