LỤC HÀO

Lời Nghiêm Tranh Minh vừa nói ra, Lý Quân và Trình Tiềm đều ngơ ngẩn. Lý Quân bật thốt một câu thiếu đầu óc: “… Đó không phải là sư bá sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, gã liền cảm giác mình bị Hàn Uyên nhập rồi, vội vã thoái chí bóp bóp ấn đường.

Nghiêm Tranh Minh nghiêm mặt nói: “Dĩ nhiên không phải, cả môn quy mà đệ cũng nuốt luôn rồi à? Theo lẽ thường, loại tà ma ngoại đạo như quỷ đạo, giết chóc thương thiên hại lý này, một khi bước vào, sẽ bị trục xuất sư môn, vĩnh viễn không thể trở về.”

Cả phòng yên tĩnh.

Lát sau, Trình Tiềm phục hồi tinh thần lại, nói: “Nói cách khác… Người mà ông chủ Ôn nói, có thể chính là…”

Nó nói đến đây, không tự chủ ngừng một chút, dường như không biết nên xưng hô thế nào với người này. Một hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: “Khụ… Tiền sư bá.”

“Trừ gã ra còn có ai,” Nghiêm Tranh Minh cáu kỉnh nói, “Núi Phù Dao cũng không phải đại bản doanh của ma tu.”

Lý Quân thử dò xét: “Đại sư huynh, vậy huynh nghĩ sao? Hay là ngài mai chúng ta đi hỏi sư phụ một chút?”

Nghiêm Tranh Minh lắc đầu bác bỏ. Tuy sư phụ nói không ít, phần lớn đều là nhảm nhí, chỉ cần vừa đụng phải chuyện chính, ông lập tức biến thành một cái hồ lô chưa cưa miệng, con rùa cũng không kín miệng bằng ông. Nghiêm Tranh Minh tuyệt đối không tin với năng lực của ba người bọn họ có thể cạy được gì từ sư phụ. Y trầm ngâm trong chốc lát, ôm chút hy vọng nói: “Có biện pháp gì… Có thể lần tìm hành tung của ổng khi ổng ra ngoài không?”

Trình Tiềm lăn lộn suốt ngày trong chín tầng Kinh lâu, nghe vậy trong đầu liền nhảy ra một đống đối sách tương ứng, nhưng rất nhanh nó phải tự lược bỏ đi bớt, cuối cùng mới phát hiện ra mong muốn vô cùng xa vời —— bởi vì muốn truy tung sư phụ, việc đầu tiên, trong bọn họ phải có người thần thông quảng đại hơn sư phụ mới được.

“Đệ có một ý,” Trình Tiềm nói, “Trừ phi nhị sư huynh lại biến cóc, chà xát một đống mùi Kim Cáp thần thuỷ lên người sư phụ —— nhưng đệ sợ vạn nhất gặp phải đại ma, cóc chỉ đường của nhị sư huynh có khả năng lại muốn giả chết.”

“Đừng nhìn ta, ta không có biện pháp,” Lý Quân khoanh tay, “Vật có linh trí gặp phải kẻ địch mạch đều sẽ sợ hãi, loại không sợ thì sẽ ngốc, không tìm người được.”

“Phải có linh trí, còn phải không sợ…” Nghiêm Tranh Minh tự suy nghĩ theo lời gã trong chốc lát, “Úi, các đệ nói xem Thuỷ Khanh thế nào?”

Trình Tiềm đảo mắt —— nó không nhìn ra tiểu sư muội “có linh trí”, cũng không nhìn ra “không sợ” của nhỏ đâu. Sau một khắc nó mới nảy ra ý, bọn nó không có bản lĩnh truy tung sư phụ, chẳng lẽ không nghĩ đến biện pháp hạ lên người tiểu sư muội sao?

Dù sao sư phụ vẫn mang theo một đứa trẻ ngu ngốc nghe không hiểu tiếng người bên cạnh, nhất định sẽ không phát hiện.

Ba người bàn bạc một lát, tìm một mảnh gỗ, chẻ thành những lát nhỏ, Trình Tiềm kiến thức uyên bác cung cấp phương pháp, Nghiêm Tranh Minh ra tay cầm dao, trúc trắc khắc phù chú truy tung.

Cái phù chú truy tung này vô cùng thô sơ, Trình Tiềm chưa thấy loại cao cấp, nhưng với tay nghề kém cỏi của đại sư huynh, cứ thất bại hết lần này đến lần khác.

Nghiêm Tranh Minh vẫy cánh tay đau nhức, cảm thấy mình học phù chú cũng không nghiêm chỉnh đến mức này, không nhịn được giận chó đánh mèo trừng mắt Trình Tiềm: “Đây là cái thứ tồi tàn gì vậy, tóm lại đệ có nhớ chắc không?”

Thật là rặn không ra lại trách nhà xí —— Trình Tiềm nuốt câu nói bất nhã này từ trong miệng xuống, sau đó nhét vào trong ánh mắt, dùng tất cả ánh nhìn khinh bỉ quét từ đầu đến chân đại sư huynh một lần.

Lại ầm ĩ một trận, thêm Lý Quân lao tâm lao lực quá độ mà ba phải, ba bọn họ làm đi làm lại đến tận khuya khoắt, mới miễn cưỡng khắc xong mảnh gỗ.

Nghiêm Tranh Minh giao mảnh gỗ cho Lý Quân đang ngáp liên phanh: “Ta mặc kệ, đệ nghĩ biện pháp cho nhỏ mang theo đi, vì cái thứ khỉ gió này, mà ta phải làm khổ mình đến tận nửa đêm.”

Suy cho cùng là vì ai?

Trình Tiềm mệt đến mức đầu nặng người nhẹ, bỏ lại Nghiêm “nương nương” kẻ xấu giành nói trước, loạng choạng đi về nhà tranh của mình. Ngay khi nó đi tới cửa, đang định đi vào, bỗng nhiên Nghiêm Tranh Minh gọi giựt ngược nó.

“Đợi đã, tiểu Tiềm, ta có lời muốn nói với đệ.”

Chẳng biết Nghiêm Tranh Minh ăn cái gì mà một năm nay bỗng cao vọt lên, giọng nói của y cũng trầm dần đi, không còn sự trong veo của thiếu niên, chỉ cần y không kêu gào càn rỡ, nhất định sẽ giống một nam nhân trưởng thành.

Hiếm khi Trình Tiềm nghe y nghiêm túc như vậy, quay đầu nghi ngờ nhìn.

Sau lưng là người thiếu niên thân ngọc đứng dưới ánh trăng, kiêu căng và tuỳ hứng thường ngày đều bị bóng đen trầm lắng đè ép xuống, nhất thời có chút không giống y.

Nghiêm Tranh Minh ngập ngừng một lúc, mới mở miệng nói: “Vừa rồi ta nói thiếu một việc, thật ra… Ta còn nghe gã họ Ôn kia nói một câu nữa.”

Trình Tiềm cau mày.

“Gã nói phái Phù Dao ‘đất lành sinh hiền tài’, mỗi đời đều có yêu tà…” Nghiêm Tranh Minh nói đến chỗ này, nhìn chằm chằm Trình Tiềm một lát, cảm thấy sư đệ gầy yếu tựa như cây tre, thoạt nhìn bẽ một cái liền gãy, thực tế vừa lãnh lại vừa cứng, ai cũng không biết trong lòng nó ẩn chứa bao nhiêu khó chịu vặn vẹo. Nghiêm Tranh Minh hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Đệ tự có chừng mực, đúng không?”

Trình Tiềm nghe xong, không bắt bẻ y, cũng không cãi lại, nó nghe ra sự cẩn trọng thật lòng trong lời của Nghiêm Tranh Minh. Mặc kệ sư huynh có phải lo bò trắng răng hay không, nó đều cảm giác được, lời nói này là vì tốt cho nó. Bởi vì bình thường đại sư huynh lười nhác lại kiêu căng, phần lớn thời gian là các sư đệ nhường nhịn y, rất ít khi Trình Tiềm tìm được cảm giác huynh trưởng nơi y.

Cho đến giờ phút này.

Vì vậy Trình Tiềm không nói gì, chỉ trầm mặc gật đầu.

Nghiêm Tranh Minh khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt phần tóc rối bù sau ót Trình Tiềm, nhẹ nhàng giục nó vào nhà tranh.

“Vậy là tốt rồi,” Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói, lập tức hồi phục tinh thần, lại giở thói cũ, nghiêm nghị chỉ vào một thân y phục nhăn nhúm của Trình Tiềm nói, “Ngày mai đổi bộ mới đi, đệ không cảm thấy mình giống giẻ lau sao?”

Trình Tiềm chắc hẳn không bằng lòng —— câu trả lời của nó là đóng cửa nhà tranh cái rầm để mặc đại sư huynh ở bên ngoài.

Đây đúng là một đêm rối ren, Trình Tiềm đuổi Nghiêm Tranh Minh rồi, nó ngã người xuống giường, vừa chợp mắt lại bị đánh thức.

So với đại sư huynh trực tiếp dùng một cước đá văng cửa, lôi nó từ trong chăn ra, Hàn Uyên còn đáng ghét hơn —— gã như hoá thân thành một con chim gõ kiến đầy nhiệt huyết, lén lút gõ tới gõ lui trên song cửa, gõ đến mức Trình Tiềm vừa tỉnh đã thấy bực bội.

Ngay cả ở trên lưng ngựa, Trình Tiềm cũng không buông phù chú xuống lần nào, gần đây kinh mạch còn bị cưỡng chế mở rộng và nó cũng bắt đầu cao lên nên kéo theo các khớp xương cũng đều đau, khiến nó khó ngủ ngon vào ban đêm, lại còn bị đánh thức hai lần liên tiếp, nó hận không thể cầm binh khi giết chết mấy cái tiếng ồn này.

Hàn Uyên không đi cửa chính, nhìn Trình Tiềm đăm đăm, từ ngoài cửa sổ bò vào, chẳng khách khí mà đặt mông ngồi xuống giường nó, nhỏ giọng nói: “Ôi, huynh đoán xem đệ vừa nhìn thấy gì?”

Trình Tiềm không đoán, lăn lên giường nằm ngửa, không nói tiếng nào lấy chăn che đầu.

“Ý, đừng ngủ, mau dậy đi, đệ dẫn huynh đi xem cái này hay lắm.” Hàn Uyên nhào tới người Trình Tiềm, dùng hai tay giựt chăn mền của nó, “Chắc chắn huynh chưa từng thấy, tiểu Tiềm? Tiểu Tiềm!”

Trình Tiềm kiên quyết không chịu thò đầu ra nhìn gã, cách một tấm chăn gào lên: “Tìm nương nương đi!”

Hàn Uyên sợ hãi: “Đừng có giỡn, đệ không dám. Y sẽ nhét đệ vào lư hương đốt mất.”

Trình Tiềm lăn một vòng trên giường: “Vậy tìm Lý Quân đi!”

“Tìm rồi,” Hàn Uyên ủ rũ nói, “Đệ còn hét vào tai y, gọi không tỉnh.”

Trình Tiềm: “…”

Té ra do nó dễ đánh thức nhất, vả lại khi giận cũng kìm nén.

Hàn Uyên thành công xốc chăn mền nó lên, không nhìn Trình Tiềm thầm căm phẫn, nằm úp sấp nói nhỏ vào trong tai nó: “Huynh gặp quỷ chưa?”

Trình Tiềm vừa định phát cáu, nghe xong những lời này, giật mình nhíu mày: “Cái gì?”

Khoảng một nén nhang sau, Trình Tiềm theo Hàn Uyên từ trong khách điếm Rách mò mẫm ra ngoài.

“Mấy hôm nay trấn trên có họp chợ, đệ đi chơi hơi trễ chút,” Hàn Uyên vừa đi vừa nói, “Bởi vậy lúc trở lại tạt qua một đường tắt —— bên này, huynh coi chừng dưới chân.”

Trình Tiềm đầu óc rối mù theo sau Hàn Uyên, cẩn thận tránh né mấy vũng bùn trên đất, không nghĩ ra gã mới ở đây một thời gian đã thăm dò chung quanh hết, chẳng lẽ đây là bản lĩnh của mấy nhóc ăn mày đi đây đi đó? Hàn Uyên dẫn nó đi tới một chỗ hẻo lánh, một tay Trình Tiềm cầm theo mộc kiếm, tay kia nắm chặt con dao nhỏ để luyện phù chú của nó, hoàn toàn không tin cậy Hàn Uyên chút nào, đi tới chỗ nào sẽ dùng một hai hòn đá nhỏ làm ký hiệu.

Gió lạnh quét qua, đầu óc vốn còn mụ mị của Trình Tiềm bắt đầu tỉnh táo lại. Lúc này nó mới ý thức được trước khi ngủ mình bị đại sư huynh nói chuyện quỷ tu ảnh hưởng, vừa mới nghe thấy chữ “quỷ” đã mơ mơ màng màng đi theo.

Hơn nửa đêm theo một nhóc ăn mày đi gặp quỷ, thực sự là…

Nhất định là do bệnh ngu ngốc của Hàn Uyên lây.

Đột nhiên, Trình Tiềm rùng mình.

Hàn Uyên dẫn nó tới một bờ sông nhỏ, gã chưa cảm được khí, chỉ cho rằng nơi đây nửa đêm sương nhiều, chỗ gần nước thì lạnh hơn.

Trình Tiềm cũng đã cảm giác được luồng khí lạnh này không phải tầm thường, đồng thời mơ hồ ngửi thấy một mùi tanh hôi chẳng lành.

Trình Tiềm giật mình một cái, chút buồn ngủ cuối cùng đã bay sạch sẽ.

“Không sao đâu, chắc không có nguy hiểm gì,” nó gỡ một cái lá rơi trên đầu vai xuống rồi bóp vụn trong tay, bình tĩnh thầm nghĩ, “Nếu có, vừa rồi sao có thể mặc cho Hàn Uyên chạy về?”

Hàn Uyên bụm tay lại, gọi: “Ê, ngươi ở đâu rồi? Ta dẫn tiểu sư huynh của ta tới rồi, ngươi ra đi.”

Trình Tiềm rón rén bước tới, dùng một tay bịt miệng Hàn Uyên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi chọc thứ gì vậy?”

Hàn Uyên: “Ưm… Ưm ưm a…”

Gã bị bịt miệng, nháy nháy mắt bảo Trình Tiềm nhìn đằng sau, Trình Tiềm vừa theo tầm mắt gã quay đầu lại, suýt nữa thở không nổi.

Chỉ thấy phía sau nó không biết từ lúc nào xuất hiện một con ma trơi lơ lửng, một nam quỷ vẻ mặt tái xanh đứng ngay khoảng không đó.

Trình Tiềm đẩy Hàn Uyên ra sau người: “Ai đó?”

Cuối cùng Hàn Uyên cũng thoát khỏi tay Trình Tiềm, cẩu thả vỗ vỗ vai nó, nói rằng: “Không sao, đừng sợ hắn, lúc đầu đệ cũng bị hắn doạ cho sợ, sau khi phát hiện hắn bị ngốc, chơi rất vui.”

Sau đó, gã khom người nhặt một cục đá, trước khi Trình Tiềm kịp cản đã giơ tay ném ra ngoài, cục đá trực tiếp xuyên qua thân thể gã quỷ kia, còn nảy hai cái trên đất. Nam quỷ mờ mịt cúi đầu nhìn cục đá nhỏ, vẻ mặt chẳng rõ đang chiêm bao điều gì.

Hàn Uyên cười hì hì nói với Trình Tiềm: “Huynh thấy chưa.”

Trình Tiềm thầm nghĩ muốn đập mặt gã —— lúc cục đá xuyên qua người nam quỷ, rõ ràng nó ngửi thấy một mùi giống như mùi thối, lại pha lẫn mùi tanh gì đó khiến người buồn nôn.

Mỡ người cộng với máu đồng nam…

Bấy giờ Trình Tiềm chẳng còn rảnh để tự hỏi vì sao đối phương lại mặc cho Hàn Uyên chạy, trong lòng nó chỉ có một nghi vấn, tên ăn mày này có còn là người không?

Gã vào Yêu cốc một lần gặp phải bầy yêu bất ngờ tạo phản, nửa đêm ra ngoài đi bộ một vòng, còn có thể nhặt được một ma tu quỷ đạo?

Bình luận

Truyện đang đọc