LỤC HÀO

Biển Bắc Minh khởi động thay vì nói là nước, chi bằng nói một thế giới phân rõ thanh trọc.

Thuyền đi trên mặt nước còn có thể đến, người ở trong đó một ngày, đỉnh đầu giống như bị một cánh tay đè ép không thể tránh thoát.

Đại năng tu sĩ chứ không phải rùa thành tinh, mười ngày nửa tháng cũng chịu được. Nếu thật ở trong nước bị đè ép đôi ba năm, đừng nói thân thể máu thịt, cho dù là nạm vàng khảm ngọc, cũng ngâm nở ra.

Tiếng nước yên tĩnh quanh mình như chết, giống như không chuyển động, chỉ có người ở trong đó không biết lượng sức mà nỗ lực khiêu khích tôn nghiêm Bắc Minh, sẽ gặp phải một trận giáo huấn thái sơn áp đỉnh.

Ba lần bốn lượt Nghiêm Tranh Minh nỗ lực sử dụng kiếm mạnh mẽ phá vỡ trọng áp trên đỉnh đầu, lại cảm thấy mình giống như kiến càng leo cây.

Một người phàm tục —— cho dù thân đã vào Kiếm Thần vực, trước biển Bắc Minh ngoài khơi, hắn vẫn là một con kiến hôi.

Trình Tiềm mới đối chọi gay gắt cùng Đường Chẩn như rút sạch tinh thần, lúc này, trong ánh mắt hắn mang theo một chút mờ mịt, tuy rằng muốn làm gì thì làm, kéo đi đâu thì đi đó, nhưng Nghiêm Tranh Minh luôn luôn có loại cảm giác —— Chỉ cần mình buông lỏng tay, có thể Trình Tiềm sẽ hoà vào trong nước biển vô tận, dù cho có bị ngâm thành một cái xác chết trôi, hắn cũng không ý kiến gì.

Trước khi Nghiêm Tranh Minh bị hắn doạ gần chết, cũng chưa biết Hoạ Hồn kia đã tiêu sạch hay chưa, trăm triệu không dám lại kích động hắn, cũng không dám trông mong hắn có thể đưa ra đề nghị hữu dụng nào. Nhưng xung quanh quá mức yên tĩnh, chịu không nổi nên y mở miệng đánh vỡ yên lặng, cẩn thận đùa Trình Tiềm một câu: “Tuy rằng chuyện chết vì tình này nghe có vẻ rất oai, đối với đệ một đời anh minh thần võ, cũng không thể chết lặng lẽ không một tiếng động vậy chứ!”

Trình Tiềm nghe xong lời của y, hơi phản ứng, con ngươi hơi di chuyển, khoé miệng cứng đờ hơi cong lên.

Nghiêm Tranh Minh bắt được phản ứng nhỏ này của hắn, vội vã cố gắng nói tiếp: “Uầy, đệ nói xem nếu Đường Chẩn chính là Phệ Hồn đăng, quỷ ảnh khắp thiên hạ này chẳng phải để một mình gã sai phái, gã muốn bám vào người ai thì bám, nháy mắt lại có thể qua lại ngàn dặm?”

Vốn Nghiêm Tranh Minh chỉ thuận miệng cảm thán, nói đến đây, lại đột nhiên ý thức được việc này nghiêm trọng.

Y nhíu mày, không đợi Trình Tiềm trả lời, nói luôn: “Ta nhớ ra rồi, nên lúc ở trước Thập Phương trận, gã vẫn khuyến khích phải nhốt Hàn Uyên ở núi Phù Dao, tuyệt đối không phải bán mặt mũi cho ta, mà là gã lo lắng Hàn Uyên thật sự quay đầu là bờ, ra tay thu thập loạn cục Yểm Hành nhân ở Nam Cương, phải không? Mới vừa nãy gã còn nói trăm vạn oan hồn, có loạn cục mới có người chết, gã sợ thiên hạ này không loạn.”

Theo lời y, ánh mắt tán loạn của Trình Tiềm hơi ngưng tụ một ít.

Nghiêm Tranh Minh: “Đệ nghĩ xem có khi nào gã lấy lá Kim Liên từ nơi này, sau đó sẽ đi tìm bọn Hàn Uyên gây phiền phức? Đồng Tiền, đệ bị gì vậy, để ý ta một chút không được sao? Ta nhìn đệ mà sợ đây!”

Trình Tiềm khép hờ mắt, cúi đầu tựa trán trên bả vai y, hai tay ôm y thật chặt, như một con dã thú tê cóng, muốn hấp thụ chút nhiệt độ cơ thể từ trên người y.

Trời sinh Trình Tiềm tính tình lãnh đạm, không muốn dính người, thỉnh thoảng Nghiêm Tranh Minh muốn thử xem “Vành tai với tóc mai chạm nhau”, cọ không được ba bốn cái, hắn đã thấy chán, rất ít khi sẽ như vậy.

Nghiêm Tranh Minh được thương mà sợ, lập tức dè dặt nói nhẹ giọng: “Sao vậy? Đệ… Bởi vì Đường Chẩn mà thấy khó chịu sao? Hay là di chứng của Hoạ Hồn…”

“Không phải vì gã —— Sư huynh, huynh có biết Thính Càn Khôn không?” Trình Tiềm tựa đầu vào vai y, cất giọng buồn buồn, “Tam vương gia ở trước Thập Phương trận từng nói một câu ‘Các ngươi đều bị Thính Càn Khôn lừa’, thứ lão nói… Bây giờ ở trên người đệ.”

Cái ấn ký hình lỗ tai kia?

Nghiêm Tranh Minh ngẩn người, hỏi: “Thính Càn Khôn là cái gì?”

“Là một truyền thừa, một…” Câu kế tiếp của Trình Tiềm tự động tắt tiếng, ba lần bốn lượt hắn cố dùng cách giải thích khác nhau để nói ra chút manh mối, nhưng nỗ lực thế nào trong U Minh như có lực lượng trói buộc nào đó, khiến hắn chẳng nói nên lời nào. Ngón tay Trình Tiềm mạnh mẽ bấu vào quần áo Nghiêm Tranh Minh, cảm thấy những lời này muốn nổ tung ngực hắn.

Đợi nguyên thần mình chữa trị xong, tiếp nhận phong tồn truyền thừa thì sẽ rõ, trong truyền thừa có cấm chế, bất luận kẻ nào cũng không thể nói ra bí mật của Thính Càn Khôn —— bao gồm cả người chết.

Trình Tiềm hận không thể hét lớn một tiếng, rốt cục hắn biết rõ các đại môn phái bị Trừ Ma ấn của Thiên Diễn Xử quản chế là thế nào, biết cái gì gọi là ‘Thập Phương thề ước’, hiểu rõ vì sao Thượng Vạn Niên nhất định phải đợi nguyên thần của hắn được chữa trị hoàn toàn mới tiếp thu truyền thừa, cũng đã hiểu đường đường là trang chủ sơn trang Bạch Hổ mà luôn tị thế không gặp người, sống thành một lão điên…

Thế nhưng những bí mật này theo cấm chế của Thính Càn Khôn, toàn bộ vây trong lòng hắn, hắn phải cô độc mà sợ hãi trông chừng bí mật này.

Lúc đầu Nghiêm Tranh Minh ngờ vực, bỗng nhiên y cảm giác được cái gì, vươn một tay để trên ngực Trình Tiềm, sau đó nhíu mày lại, nhẹ giọng hỏi: “Đây là… Đây là cấm chế cấm ngôn?”

Ấn ký hình dạng lỗ tai kia thật ra là cái gì? Vì sao có thể giải Hoạ Hồn? Tại sao có thể để Trình Tiềm hái lá Kim Liên không chút hạn chế?

Thâm tâm Nghiêm Tranh Minh dâng lên vô số nghi hoặc, nhưng mắt thấy Trình Tiềm nói không nên lời, y đành nuốt tất cả vấn đề vào trong bụng, khe khẽ vỗ sau lưng hắn, sợ hắn chịu thêm ấm ức.

Trình Tiềm hít sâu một hơi, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, giả vờ buông lỏng nói: “Nếu không cho đệ nói, vậy trước đừng đề cập tới —— Đường Chẩn.. Đệ đoán gã sẽ không bỏ qua. Gã đã nói ‘Trăm vạn oan hồn ứng trên người ta’, nhất định có bố trí. Tuy Hàn Uyên chưa chắc thua gã, nhưng cũng không chắc thắng.”

Nghiêm Tranh Minh: “Mặc kệ thế nào chúng ta cứ ra khỏi đây trước đã, Bắc Minh này như biển chết vậy, nếu cứ chìm xuống thế này, có khi hai ta chìm xuống cả tầng mười tám dưới địa ngục luôn.”

“Biển chết…” Trình Tiềm cúi đầu lặp lại lần nữa, như nghĩ ra điều gì, hắn lấy Sương Nhẫn giắc bên hông ra, nhắm mắt trầm tư chỉ chốc lát, buông Nghiêm Tranh Minh ra, phất tay đánh ra một đạo kiếm ý.

Ánh mắt Nghiêm Tranh Minh sáng lên,, đây chính là một chiêu trong phản phác quy chân của Phù Dao mộc kiếm, “Khô Mộc Phùng Xuân”.

Khô Mộc Phùng Xuân là sinh cơ trong đường cùng, dùng ở chỗ này cực kỳ chính xác, nhưng Nghiêm Tranh Minh còn chưa kịp khen một câu “Ứng đối này rất có ngộ tính”, liền thấy một đạo kiếm khí như ẩn như hiện từ trong Sương Nhẫn tản ra, nhẹ nhàng trơn mềm, đáng tiếc tâm cảnh người cầm kiếm bất ổn, kiếm ý này không thể vẹn toàn, rất nhanh đã hoà vào trong nước biển, hấp hối rồi mất hút.

Trình Tiềm “Hừ” một tiếng, khẽ chau mày, định làm lại, bị Nghiêm Tranh Minh đè cổ tay xuống.

Nghiêm Tranh Minh: “Chiêu Khô Mộc Phùng Xuân, nói là thiên đạo vì vạn vật để lại một đường sinh cơ, có một, thì có thể sinh hai, hai sẽ sinh ba, sau ba là sinh vạn vật.”

Cho dù Trình Tiềm nói không nên lời, nhưng tích tụ và ngưng trệ trong kiếm ý không lừa được người, nhất là không lừa được kiếm tu.

Nghiêm Tranh Minh nhìn hắn hơi nghiêm nghị: “Vì lẽ gì trong kiếm kia của đệ chỉ có ý tiêu điều tuyệt địa, mới vừa rồi đệ nghĩ gì?”

Trình Tiềm sững sờ nói không ra lời.

Vẻ mặt Nghiêm Tranh Minh ngưng trọng, y nắm chặt tay cầm Sương Nhẫn của Trình Tiềm, thấp giọng nói: “Nhìn.”

Kiếm khí xa lạ xuyên thấu qua tay hai người tràn vào trong Sương Nhẫn, chân nguyên khác lạ của Nghiêm Tranh Minh trong nháy mắt đã làm tiêu hết sương mỏng trên thân hung kiếm, lộ ra thân kiếm sáng loáng như từng có.

Sau đó, kiếm khí chạy dài theo Sương Nhẫn cuồn cuộn ra, xoay vòng khuấy trộn nước biển trước mặt hai người. Sương Nhẫn rung mạnh một cái, nước Bắc Minh vốn đang ngưng trệ nháy mắt tuôn ra một đám bọt nước lớn. Lúc đầu là một đường, sau đó nổ tung tại chỗ, phóng đi bốn phương tám hướng.

Nước biển quanh mình không ngừng bị khuấy động, một truyền mười mười truyền một trăm theo sát sôi trào. Một đám cây khô như từ trong kẽ hở hư không sinh ra, sức sống mãnh liệt, đảo mắt đã tràn ngập một trời hải vực.

Toàn bộ biển Bắc Minh mất đi sức nâng ngưng tụ lại lần nữa, hai người ngừng chìm xuống.

Nhưng Nghiêm Tranh Minh không buông tay cầm kiếm của Trình Tiềm, nhìn thẳng ánh mắt hắn nói: “Đây mới là Khô mộc phùng xuân, còn muốn ta thay sư phụ dạy đệ một lần sao? Đợi lúc ta xuống tinh thần mà để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, rồi đệ sẽ chờ bắt bẻ!”

Trình Tiềm chưa kịp thừa nhận lỗi lầm, kêu lên: “Cẩn thận!”

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, nước biển bị khuấy kinh thiên động địa dâng đến, như muốn đè chết hai người trong đó. Dưới nguy cơ này, chút vô lực giữa hai hàng lông mày Trình Tiềm tản đi chút ít, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng chân nguyên hộ thể ra. Dù như vậy, hai người vẫn bị đụng đến thất điên bát đảo.

Hai người bọn họ dùng một loại tốc độ chuyển động vô cùng bất thường, càng lúc càng nhanh, lăn lộn trong nước biển quanh mình, nhất thời chẳng ai dám mở mắt.

Cũng không biết “Bay” bao lâu trong nước, quanh thân hai người bỗng nhẹ hẳn, một tiếng “Vù” qua đi, Trình Tiềm và Nghiêm Tranh Minh theo một đạo kiếm khí thẳng tắp mà phá mặt biển Bắc Minh, thoát nước ra.

Nghiêm Tranh Minh nếm được nỗi khổ biển Bắc Minh, vừa chạy được ra ngoài đã chộp ngay mộc kiếm, không dám dừng lại ở chốn hải vực tà môn này, kéo Trình Tiềm, bay như một tia sét ra ngoài: “Đi! Rời khỏi chỗ này trước!”

Vì lớp đệm trên mặt biển giữa vực sâu và nước biển sụp đổ theo bí cảnh Đại Tuyết Sơn, hai người không dám nhàn nhã ngồi thuyền như lúc tới, ngự kiếm một hơi bay xa ngàn dặm.

Trình Tiềm mới tìm được cơ hội mở miệng nói: “Hay là chờ chấm dứt việc này, huynh lại trừng trị đệ đi —— huynh nói Đường Chẩn sẽ lập tức đi tìm Hàn Uyên sao?”

Nghiêm Tranh Minh: “Lúc mới vừa vào bí cảnh Đại Tuyết Sơn, ta có cảm giác nguyên thần kiếm lúc gần đi để lại cho Lý Quân bị kích động. Đệ cũng biết cái tên Lý Quân kia, không chết đến nơi, tuyệt đối sẽ không đụng vào những thứ giữ mạng gì đó… Rời khỏi vùng biển này, đại khái ta có thể cảm giác được phương hướng thanh nguyên thần kiếm này, chi bằng đi tìm với ta xem?”

Trải qua một phen kích động như vậy, Trình Tiềm có cảm giác như năm đó hắn vừa rời khỏi băng đàm, chậm rãi tìm về sức sống hắn đã mất.

“Cứ tìm thế này đến ngày nào tháng nào?” Trình Tiềm nói: “Huynh lại không thể giống như Đường Chẩn, chỉ cần có quỷ ảnh, nguyên thần của gã có thể tuỳ ý từ chân trời vọt tới góc biển. Đợi chúng ta ngự kiếm chạy tới, sợ rằng hoa cúc cũng lạnh ngắt rồi*, hơn nữa giết một đống quỷ ảnh gã tạo lại cái mới, vô dụng.”

(*): Là một câu tục ngữ, vừa trêu chọc vừa phê bình người đến trễ hoặc việc gì trễ. Bản thân hoa cúc tính lạnh, nếu nói hoa cúc cũng lạnh ví như thời gian quá lâu, quá muộn.

Nghiêm Tranh Minh: “Ý của đệ là chúng ta rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp đi tìm bản thể Phệ Hồn đăng của gã? Vậy đệ có manh mối sao?”

Trình Tiềm: “Đang nghĩ, đừng hối.”

“Gượm đã, cẩn thận!” Đột nhiên Nghiêm Tranh Minh cho mộc kiếm đánh ngược trở lại trên không trung bất ngờ, nhấc tay nắm vai Trình Tiềm, Sương Nhẫn kêu một tiếng, hai người đồng thời ngừng lại.

Trình Tiềm theo ánh mắt của y nhìn lại, chỉ thấy cách bọn họ không xa có một quỷ ảnh màu xám đang bay, trong tay quỷ ảnh cầm một vầng sáng màu trắng ngà, đang treo trên không trung chờ bọn họ.

Nghiêm Tranh Minh: “Đó là quỷ ảnh của Đường Chẩn sao? Đợi ở đây, chẳng lẽ muốn thay chủ nhân nó quan sát xem hai ta chết hay chưa?”

Trình Tiềm không hé răng, men theo quầng sáng ngự kiếm tiến lên.

Nghiêm Tranh Minh vội vàng đuổi theo: “Chậm một chút chậm một chút, những quỷ này ảnh tự bạo còn hơn cả tu sĩ nguyên thần bình thường… Ơ, tại sao là nó?”

Vẻ mặt Trình Tiềm ngưng trọng: “Lục Lang?”

Quỷ ảnh này lại là thiếu niên Lục Lang vẫn đi theo bên cạnh Đường Chẩn!

Năm đó Lục Lang bị Tưởng Bằng bám thân sắp chết, Trình Tiềm dùng chân nguyên mình đóng ba hồn bảy vía nó trong thân thể, giao cho Niên Đại Đại đưa Lục Lang đi gặp Đường Chẩn tinh thông đạo hồn phách cứu mạng.

Đường Chẩn kéo dài hơi tàn cho nó, Lục Lang cảm động và ghi nhớ ân cứu mạng, vẫn đi theo làm tùy tùng bên người Đường Chẩn, cẩn thận mà hầu hạ gã, làm đạo đồng cho gã. Dù cho nó thật sự có cơ hội giống như Niên Đại Đại ở lại núi Phù Dao ——

Nghiêm Tranh Minh thất thanh: “Đứa trẻ này không phải là… Đường Chẩn cũng quá điên rồ rồi!”

Trình Tiềm đưa tay xé trên người mình một mảnh vải, lấy Sương Nhẫn làm dao, khắc một lá Thanh Tâm phù chuẩn xác, đưa tay vỗ vào ngực quỷ ảnh Lục Lang.

Lá bán thành phẩm trăm năm trước Trình Tiềm đánh bậy đánh bạ không thể so sánh với lá Thanh Tâm phù này, vừa nhập vào thân thể Lục Lang, ánh mắt nó liền thanh tỉnh hẳn, ngay cả xám ngoét trên mặt cũng lui bớt. Nó như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, yên lặng nhìn chăm chú Trình Tiềm: “Trình tiền bối.”

Trình Tiềm nói nhanh: “Ngay cả ngươi Đường Chẩn cũng không tha sao? Ngươi biết Phệ Hồn đăng ở chỗ nào không? Hồn phách của ngươi hẳn là chưa hoàn toàn bị luyện hoá, nếu dẫn chúng ta đến nhanh, nói không chừng còn có thể tự do, còn kịp…”

Lục Lang hơi cười rộ lên: “Tiền bối, không kịp nữa rồi.”

Hai tay nó nâng quầng sáng trong tay lên, ánh sáng bay về phía Trình Tiềm như chim mỏi về tổ, còn chưa tới gần, Trình Tiềm liền cảm giác được, đây là chân nguyên năm đó hắn đánh vào người Lục Lang.

Lục lang nói: “Toàn bộ dựa vào mấy cái đinh tiền bối đóng vào hồn phách con, con mới có thể trốn ra, chính nó dẫn con tới đây, con sợ đợi không được người. Cũng may ông trời thương xót, cuối cùng cũng để cho con gượng đến bây giờ, trả nó về chủ cũ.”

Chân nguyên kia trực tiếp nhập vào lòng bàn tay Trình Tiềm, đồng thời, hồn phách Lục Lang cũng nhạt dần, thoạt nhìn gần như hồn phi phách tán.

“Bản thể ngọn đèn kia giấu trong một khối Băng Tâm Hoả trên núi Phù Dao. Băng Tâm Hoả năm đó Trình tiền bối đưa bị gã chia thành hai, một cái mang theo vào Tuyết Sơn, một cái ở Phù Dao. Băng Tâm Hoả có thể ngăn cách tất cả thần thức, dù cho cả ngọn núi Phù Dao đều dưới mắt Nghiêm chưởng môn, chưa chắc người đã cảm nhận được sự tồn tại của nó.”

Lục Lang nói những lời này xong, cả người đã nhạt như một hư ảnh, Trình Tiềm đưa tay bắt lấy theo bản năng, lại chỉ bắt được gió thổi qua biển. Thiếu niên kia tiêu tán không một tiếng động, đi theo gió lốc giữa đất trời, mất mọi hình bóng.

Hai người nhìn nhau, ngự kiếm như sao rơi bay đến núi Phù Dao.

“Ta còn cho gã lên núi nữa chứ.” Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ, “Thật đúng là phục vụ tận răng.”

Hai người đi đến tận cùng băng nguyên, lần thứ hai đi qua Huyền Vũ đường, kinh động lục lạc nơi bầu trời, nhưng lần này, không ai đi ra tra xét.

Huyền Vũ đường chiếm giữ cực bắc như một bóng ma to lớn, như vật chết ngồi giữa tuyết trắng vạn dặm, yên lặng đến phảng phất không có bóng người, một lá Huyền Vũ kỳ rách nát lẻ loi phất phơ trên không trung, lạnh đến cứng đờ.

Nghiêm Tranh Minh: “Chuyện gì xảy ra?”

Trình Tiềm quét mắt qua một cái, nói: “Biện Húc đã chết.”

Tiếng Trình Tiềm vừa dừng, đột nhiên rút Sương Nhẫn ra, một đạo “Vọng Hải Triều” từ không trung rơi thẳng xuống Huyền Vũ đường. Hắc khí tận trời hung hãn bốc lên, bị Sương Nhẫn chặn ngang cắt đứt, vặn vẹo tránh trên không trung, rồi như hét thảm một tiếng, lập tức tâm bất cam tình bất nguyện mà tiêu tan thành mây khói.

Nghiêm Tranh Minh ngẩn tò te: “Đây là tâm ma đã thành thực thể?”

Trình Tiềm: “Đệ đoán lão không phải do Hàn Uyên giết, chính mình tẩu hỏa nhập ma đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì… Loại tình huống nào cũng rất phiền phức.”

Hai người ở nơi băng tuyết tràn ngập như hoá thành hai ngôi sao băng.

Cùng lúc đó, Đường Chẩn mượn quỷ ảnh chuyển nguyên thần đến Thục Trung hít một hơi thật sâu, Ma Long cứng ngắc như miếng vảy không ai bì nổi này ở dưới chưởng của gã cực kỳ yếu đuối, không chịu nổi một kích.

Trong mắt Đường Chẩn tràn ngập huyết sắc, ngay cả tầm nhìn cũng không rõ.

Giờ phút đổ máu này, mọi tính toán thận trọng trong lòng gã đều biến sạch, Đường Chẩn có loại cảm mình nắm quyền hành tối thượng, gã cảm thấy sức mạnh không có gì sánh kịp.

Đây là ma, trên trời dưới đất không chỗ nào không thể lui tới, không có bất kỳ quy tắc nào có thể bó buộc gã, chúng sinh đều là loài giun dế phải phủ phục dưới chân gã.

Gã là quỷ đạo tập họp thành người, toàn bộ quỷ ảnh đều là phân thân của gã, gã chính là một người có thiên quân vạn mã ——

Lá Kim Liên bị huỷ, không thể đợi lá tiếp theo sao?

Thế gian hôm nay còn có ai là đối thủ của gã?

Thâm tâm Đường Chẩn phồng lên vô hạn, cuối cùng rơi vào bản năng ma đạo, gặp phải máu, đừng nói là Đường Chẩn, dù là Hàn Uyên, Đồng Như… Toàn bộ đều giống như không thể tự kiềm chế.

Cả người Ma Long Hàn Uyên đầy máu, chịu trọng kích hai bên, nhưng không chịu lui ra phía sau. Đường Chẩn từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi không cảm thấy mình như vậy rất buồn cười à? Kết cục trăm vạn oan hồn này ứng trên người ta, thiên mệnh sở quy, dù cho ngươi có cản ở nơi này, cũng chỉ là phí công van chết một lần mà thôi, cần gì chứ?”

Dù đến tình trạng này, Hàn Uyên vẫn là kiểu ti tiện thấy người khác đắc ý thì mất hứng, cười gằn: “Ta thường nghe mấy tên danh môn chính phái hay đọng bên mép câu ‘Thay trời hành đạo’, thỉnh thoảng nghe một chút đã xấu hổ thay bọn họ. Thế nào cũng không ngờ tới có ngày Đường huynh ở trong ma đạo vậy mà há miệng ngậm miệng là ý trời ý đất. Cái mông của ngươi đang ngồi chung băng ghế với ai vậy?”

Phân nửa cái móng lớn của Đường Chẩn đã cắm vào thân thể gã, Hàn Uyên thở hổn hển mấy hơi, miễn cưỡng bảo trì thân Ma Long, ngoài miệng còn đang không buông tha: “Ngươi… Khụ… Là người mới tới sao? Ta đây nên nói cho ngươi biết một tiếng, cái bọn xúc phạm tà ma ngoại đạo bọn ta, đều là thứ cả ngày cứ đọng bên mép thiên địa này nọ, đúng là khiến người chê cười!”

Đường Chẩn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Hàn Uyên quát to một tiếng, toàn bộ thân Ma Long căng đến cực hạn, giống như huyết nhục sôi trào.

Gã phát ra một tiếng rít gào thống khổ, rồi cắn răng nhịn được. Cả đời gã nhìn như không câu nệ gì cả, thực tế tất cả đều nước chảy bèo trôi, một chút cũng không phải do mình.

Lúc nên đi về phía trước, gã lại chùn bước, lúc phải nhịn xuống, gã lại làm bừa.

Những năm gần đây, hoặc là gã bước tới đau khổ lầm lạc, hoặc lạc lối trong hối hận khổ đau.

Có lẽ chỉ có người tự trải nghiệm cảm giác muốn chết đến nơi, mới biết được bốn chữ ‘Tiến thối hợp lý’ là thế nào, cần biết bao ngộ tính lẫn kiên trì.

“Thiên đạo…” Hàn Uyên cúi đầu nói, “Phái Phù Dao ta từ xưa đi Nhân đạo, ông trời bỏ đi kia có quan hệ gì với chúng ta?”

Thủy Khanh bỗng biến thành đồng hạc, quên mình đánh móc sau gáy Đường Chẩn, nàng mở miệng không biết nên xưng hô như thế nào với Đường Chẩn, gọi “Tên khốn kiếp”, hình như cũng mắng cả mình, kêu một tiếng “Cha”, lại cảm thấy người này không xứng.

Vì vậy nàng thẳng thắn phun ra một hơi tam muội chân hỏa, trực tiếp đốt thân thể quỷ ảnh đang bắt Hàn Uyên.

Lý Quân: “Thủy Khanh, muội cút trở lại cho ta!”

Hàn Uyên tức giận nói: “Tránh ra, ân oán giữa ma đầu bọn ta, liên quan quái gì con chim mập nhà ngươi!”

Thủy Khanh nghẹn ngào nói: “Huynh mới mập, cả nhà huynh đều mập!”

Đường Chẩn mặt không thay đổi chuyển hướng Thủy Khanh, quỷ ảnh ngưng tụ thành một cánh tay đầy vẻ đe doạ lần hai, chặn hướng cánh Thuỷ Khanh.

Thủy Khanh khéo léo chao lượn tránh né, cả người đầy liệt hoả, nàng như một con phượng hoàng, điều khiển lửa xoay quanh quỷ ảnh. Thuỷ Khanh hét lên với Đường Chẩn: “Ta mới không phải kiếp nạn đẫm máu mà sinh, một ngày nào đó ta muốn trở thành Yêu vương lợi hại nhất trên đời này! Ta là Đồng Hạc sinh ra, không có cha!”

Khoé mắt Đường Chẩn co lại một chút, quỷ ảnh ngưng tụ thành móng vuốt bỗng dưng phân tán, thần không biết quỷ không hay ngưng kết lần nữa sau lưng Thủy Khanh.

Lý Quân: “Cẩn thận!”

Bàn tay khổng lồ nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của Đồng Hạc, Thủy Khanh liều mạng tránh giãy dụa, lông chim như lửa đỏ rụng tơi tả. Đập vào mắt Đường Chẩn, vẻ lạnh lùng trên mặt nháy mắt hiện lên do dự, nhưng sau đó liền bị sát ý lạnh như băng che giấu.

Đúng lúc này, một con tiểu tạp mao chẳng biết giống gì không sợ chết mà vọt tới, há mồm phun tấm bảng gỗ ngậm trong miệng ra, vừa đụng người Thủy Khanh, tấm bảng gỗ tuôn ra một đạo bạch quang chói mắt, hất Đường Chẩn bay ra ngoài —— Chính là khôi lỗi phù, hai trăm năm trước Đường Chẩn tự tay khắc. Yêu hậu thà chết không chịu dùng, hôm nay trở về chủ cũ của nó.

Tiểu tạp mao vỗ cánh bạch bạch bay qua, thì thầm kêu lên: “Vương, trứng Vương hậu, nhanh, chạy mau… Khụ!”

Nó bị một quỷ ảnh hoá thành mũi dùi chọc thủng ngực cắm xuống mặt đất, đáng thương giãy dụa vài cái rồi chết.

Bình luận

Truyện đang đọc