LỤC HÀO

Một đám mây đen đột ngột trôi đến, che khuất ánh sáng của mặt trăng, sấm trên trời cao không hề báo trước mà nổ đùng đùng, phản chiếu bầu trời một mảng trắng bệch.

Sấm sét đánh xuống tháp Chu Tước, chín chín tám mươi mốt chuông thanh đồng quanh thân tháp rung lên, như tiếng chuông đòi mạng.

Sau đó, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, tháp Chu Tước tồn tại đã ngàn năm bị chẻ thành hai, vỏ tường cũ kỹ bong ra từng mảng, nháy mắt thân tháp đã nổ tung.

Bên trong tháp Chu Tước khiến vô số người thèm nhỏ dãi hiện ra trước mắt bao người ——

Chỉ thấy mặt sau tháp vỡ vụn trống rỗng, như một cái lồng giam nghèo túng, tượng đá ma quái chủ nhân không âm không dương ngồi ngay ngắn bên trong, trên đỉnh đầu còn treo một ngọn đèn lung lay sắp đổ, thân đèn đánh qua đánh lại.

Khuôn mặt tượng đá rủ xuống như có đau thương khôn cùng, dưới ánh lửa ngọn đèn kịch liệt nhún nhảy chợt sáng chợt tắt, một cái mai rùa từ trong đó rớt ra, rơi xuống đất lật mấy cái, rung động không ngớt, phía sau có khắc một chữ “Loạn”.

Tiếc rằng không ai thấy rõ, sau đó, mai rùa với tượng đá đều tan thành mây khói.

Trong ngọn đèn như truyền ra một tiếng thở dài già nua, ánh sáng dần dần tắt.

Tháp Chu Tước đã mất, tháp linh giữ tháp trên trăm năm cũng theo đó mà đi.

Lúc này, có người tinh mắt nhìn thấy một thứ khác, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Ngươi nhìn xem, đó là băng trụ à, bên trong đông cái gì vậy?”

Mọi người nhìn theo, mới nhìn thấy dưới đèn dầu đã mất có một băng trụ cao cỡ một người, chính giữa đông cứng một người không thấy rõ mặt, hắc khí lượn lờ quanh thân người đó, như muốn phá ra, đen nghịt hoà làm một với bóng đêm.

Có câu “Sinh linh bất diệt, tâm ma bất tử”, vật ấy vô pháp giết chết, vô pháp tiêu trừ. Trình Tiềm không thể làm gì khác hơn là “Phong” lại trong băng.

Trình Tiềm vốn muốn, ngoại trừ bên trong tháp Chu Tước đồng nát, chỉ còn sót lại một tháp linh không phải người, tâm ma bị phong trong băng không có nơi bắt nguồn, dần dà sẽ bị suy yếu. Cho dù qua mười hai mươi năm, băng trụ bị tháp Chu Tước hoà tan, nó cũng “đói” đến chết.

Chẳng ngờ tháp Chu Tước cứ ngỡ thiên thu vạn đại, thế mà vỡ nát trong phút chốc!

Mây đen dầy đặc từ phía nam cuộn trào mãnh liệt, cuồn cuộn không ngừng bọc lấy băng trụ, dường như bị thứ gì gọi đến.

Một số tu sĩ nhanh trí nơi này thấy tình cảnh vậy đã chuẩn bị chạy.

Hai vị tu sĩ nguyên thần bảo hộ trước xe quần là áo lụa dù sao cũng là gặp qua quen mặt, một lão giả cao gầy trong đó mở miệng nói: “Ma khí tận trời thế này, không phải dễ đối phó.”

Người chắc mập hơn nói: “Thường nghe đồn rằng Nam Cương có Yểm Hành nhân, ta thấy đúng là không có lửa thì sao có khói. Cho dù thế nào, chúng ta vẫn nên đi trước.”

Lão giả cao gầy thở dài, miễn cưỡng hỏi: “Vậy thiếu chủ làm sao bây giờ?”

Lão giả chắc mập chưa kịp nói, đã nghe tu sĩ bên cạnh cả kinh: “Tiền bối, nhìn mau!”

Bên hông tu sĩ vừa nói chuyện có một dải lụa xám, dải lụa bé nhỏ này như dựng thẳng lên, rung động theo gió, chậm rãi chỉ hướng tháp Chu Tước.

Tu sĩ cầm dải lụa vội vàng nói: “Tiền bối, đây là ‘Vải tầm tung’, lúc đến vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đánh một cái khác vào người thiếu chủ. Trước có lẽ vải tầm tung bị tháp Chu Tước cản trở, giờ tháp Chu Tước vừa nổ, nó lập tức cảm ứng được vị trí của thiếu chủ.”

Lão giả cao gầy nghe xong, sắc mặt biến đổi, cả kinh nói: “Tại sao thiếu chủ ở trong tháp Chu Tước? Đây, đây nên làm sao cho phải?”

Làm sao cũng không phải được —— đúng lúc này, chỉ nghe xa xa vang lên một tiếng rít gào kinh thiên động địa, hắc khí như vòng xoáy tụ tập quanh thân băng trụ, từ trong lồng đất hội tụ thành rồng, theo gió lốc mà lên, cuốn băng trụ lại.

Không biết là ai lẩm bẩm nói: “Thổ giao thành long, thiên hạ loạn…”

Hắc long nghểnh cổ lên trời, gầm vang giận dữ chấn động mười vạn núi Nam Cương, băng trụ giòn vang một tiếng, bỗng xuất hiện một vết rạn lớn, từ trên xuống dưới, rồi sụp đổ. Bóng đen trong băng trụ hợp với cự long làm một, lượn lờ xông thẳng tới chân trời.

Rung động chín tầng trời, lu mờ trăng sao. Hắc khí khắp núi như hoả hoạn không ngùng, nuốt gọn nửa giang sơn.

Thần phật kinh sợ.

Tu sĩ nguyên thần chắc mập kinh hãi nói: “Đi! Đi! Đi mau!”

Dù lão là đại năng một phương, dưới tình cảnh này, tiếng nói cũng không to hơn sâu trùng là bao. Tu sĩ nguyên thần khẽ cắn môi, quyết định bỏ mặc đồng bọn lão, ù té hoá thành một đạo lưu tinh, chạy trốn bỏ mạng.

Trong nháy mắt lão ngự kiếm được tới bầu trời, chỗ tháp Chu Tước hé ra một cái miệng rộng đầy mùi tanh xộc vào mũi, thoáng cái đã nuốt sạch tất cả mọi người, tiên thể với nguyên thần, không ai thoát được.

Tu sĩ nguyên thần chắc mập thấy vậy mặt không còn chút máu, đầu cũng không dám quay lại, bay về hướng bắc.

Lúc này trong tửu lâu nơi biên thuỳ, Trình Tiềm không nói tiếng nào đã ngã quỵ, doạ sợ cả Nghiêm Tranh Minh.

Y hết vỗ rồi gọi mãi, mới dở khóc dở cười phát hiện Trình Tiềm thế mà bị một chén rượu trộn hoa quế nước đường này hạ gục.

Nghiêm Tranh Minh hoàn toàn không ngờ tới tên sư đệ không giống người này thoạt nhìn đánh đâu thắng đó thế mà dễ dàng bị đánh ngã như vậy. Y vò đầu bứt tai lúng túng ở bên một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra mình nên làm gì. Y tiến lên một bước, cũng không rõ giải thích với ai: “Lên giường nằm đi.”

Dĩ nhiên không ai trả lời y, Nghiêm Tranh Minh nói xong câu đó, dường như nhận được lời cho phép, cẩn thận nín thở, khom lưng ôm lấy Trình Tiềm, đặt xuống chăn đệm sạch sẽ không dính một sợi tóc của mình.

Nghiêm Tranh Minh nhìn chăm chú Trình Tiềm, thử vươn tay thăm dò, nhẹ nhàng vỗ trên mặt hắn hai cái: “Ê, đệ thật sự một hơi cũng uống không được sao?”

Trình Tiềm không phản ứng chút nào.

Tâm tình Nghiêm Tranh Minh không tự chủ mà phấn chấn hẳn —— Tuy rằng y cũng không biết mình đắc ý cái gì, nếu có đuôi, chắc đã vểnh lên tới trời. Y chọc chọc trán Trình Tiềm, nói: “Nhìn tiền đồ của đệ đi.”

Trình Tiềm nương theo tay y nghiêng nửa mặt qua, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu hoa quế. Dù gì cũng là phàm tửu, với thể chất Trình Tiềm, dẫu việc đời chẳng biết, chân nguyên cũng tự động tống mùi rượu ra. Mặc dù đã say, hắn chỉ say trong chốc lát.

Nghiêm Tranh Minh sẽ dùng chốc lát này để ngồi bên giường, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan Trình Tiềm. Trái tim mới vừa yên bình như mặt hồ đột ngột bị người ném một hòn đá nhỏ, gợn sóng lần hai.

Y giống như một đứa trẻ nghèo trông coi kẹo, ngứa ngáy khó chịu muốn trộm một chút, vừa không có gan làm, đành ở bên lom lom nhìn, vừa lo lắng suy nghĩ lung tung. Tuy không dám đụng một sợi tóc gáy Trình Tiềm, nhưng suy nghĩ trong tim đã sớm muốn nhảy khỏi cổ họng ra ngoài, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười ngây ngô quỷ dị.

Ngay lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động lạ.

Nghiêm Tranh Minh như chuột sa hũ gạo đột ngột hồi phục tinh thần từ trong ảo tưởng không đứng đắn, biến sắc, cách không đẩy cửa sổ ra.

Chim chóc trong viện đồng loạt giật mình, vỗ cánh bay tứ tán. Sắc trời phía nam cuồn cuộn mây như nước thuỷ triều không ngớt, một áp lực cực lớn men theo bầu trời đêm u ám truyền đến. Nghiêm Tranh Minh không tiếp tục nhìn lén vẻ mặt đang ngủ của ai nữa, xoay tay đặt một chưởng vào lưng Trình Tiềm, mang theo chân nguyên bén nhọn đánh thẳng một mạch. Nháy mắt giúp chân nguyên Trình Tiềm khuấy động, vốn cũng trừ khử luôn một hơi rượu kia.

Trình Tiềm bị y vỗ ho khan tỉnh lại, cảm giác để chân nguyên bên ngoài mạnh mẽ đánh thức không thoải mái gì. Một hơi thở trong ngực hắn chưa thuận lợi lắm, hai bên huyệt thái dương còn đang nhảy loạn, vùng xung quanh lông mày Trình Tiềm nhíu lại, vất vả chống người mình lên. Lòng tự nhủ nếu Nghiêm nương nương dám can đảm nói cho hắn biết, một chưởng này là vì hắn không cởi giày, dù gì hắn cũng quyết phạm thượng.

Nháy mắt Nghiêm Tranh Minh đã đứng ở trước cửa sổ,, đưa lưng về phía Trình Tiềm nói: “Một chén ngã, đứng lên, đã xảy ra chuyện.”

Mới vừa rồi Sương Nhẫn ở trên bàn keng keng rung động, Trình Tiềm dùng sức bóp bóp mi tâm mình: “Sao vậy?”

Tiếng nói vừa dừng, cửa phòng Nghiêm Tranh Minh vừa nãy bị Trình Tiềm kiên quyết phá vỡ bị người đá văng lần hai, chỉ thấy Lý Quân khiêng trên vai một con chim to cẳng dài cao cỡ nửa người xông vào: “Đại sư huynh… Hả, tiểu, tiểu Tiềm?”

Trình Tiềm ở đây không có gì hiếm lạ, hiếm lạ là chỗ hắn đang ngồi.

Lý Quân nhảy một chân qua ngưỡng cửa, vẻ mặt vừa thô bỉ vừa xấu hổ, tưởng chừng tới cũng không được, lùi cũng không xong.

Tuy nguy cơ khắp nơi, nhưng Nghiêm Tranh Minh vẫn bị ánh mắt của gã nhìn đến có tật giật mình, tức giận nói: “Nhây ở đó làm gì? Lăn tới đây!”

Trình Tiềm nhìn con chim to ỉu xìu hỏi: “Đây là tiểu sư muội?”

“Yêu cốt của nàng có động khác thường.” Lý Quân đặt Thuỷ Khanh lên bàn. Nhiệt độ cơ thể Thuỷ Khanh rất cao, hai tay và tay áo Lý Quân bị nóng đến cháy sém, thân thể vừa tiếp xúc với cái bàn một cái đã nghe “ục ục”, vò rượu lạnh bên cạnh sôi trào.

Lý Quân phất tay chuyển vò rượu đến bệ cửa sổ, rụt tay về thổi thổi, nói: “Muội ấy không biến lại được căn bản không thể trách đệ.”

Thủy Khanh nửa chết nửa sống nằm úp sấp trên bàn, rất giống một con gà nướng tuyệt vời, nói: “Sư huynh, muội muốn chết rồi.”

Sau đó vị muốn chết vẹo đầu, vừa vặn thấy Nghiêm Tranh Minh ném ra một miếng bánh, mổ thử một cái, để lại một cái lỗ thủng, vừa ăn vừa nói: “Có chết cũng muốn làm một con quỷ no.”

Trình Tiềm: “…”

Hắn phát hiện đại sư huynh có một mặt rất trẻ con, đặc biệt sẽ dạy theo năng khiếu, hoàn toàn giữ lại sự thô tục nguyên nước nguyên vị của tiểu sư muội.

Lúc này bên ngoài trời đã đen sì, không bao nhiêu khách trong tửu lâu đều khoác áo lên, bàng hoàng đưa cổ nhòm ra ngoài. Trình Tiềm cũng thò đầu nhìn một cái, thấy mây đen phía xa như ẩn như hiện hắc long ở giữa —— đây cũng không phải loại đồ cổ đã chết tám ngàn năm trong Chân Long kỳ, uy áp to lớn kèm theo ma khí gào thét khiến nội tức người bất ổn, che phủ nửa trời gió mây biến động.

Đúng lúc này, trên người Thuỷ Khanh đột nhiên phát sinh ra một tiếng giòn tan, con chim to cỡ nửa người chợt giang cánh lên, người bốc lên ngọn lửa cao vài thước, cái bàn gỗ lúc này bị cho một mồi lửa.

Ống tay áo Nghiêm Tranh Minh mở ra, kiếm khí lành lạnh từ kiếm tu như cái lồng trong suốt, bao phủ gian phòng lại. Lý Quân lấy trong người ra một bọc chu sa, nhặt lấy vò rượu hoa quế đã tan trên bệ cửa sổ, cả người nhanh như cái bóng, triển khai từng vòng từng phù phù chú hoả hồng như nước chảy mây trôi.

Trình Tiềm vốn định nói một câu “Nơi này không tiện ở lâu, có thể đi không”, thấy tình cảnh này, cũng nuốt câu hỏi trở về. Hắn cầm Sương Nhẫn tung người nhảy lên mái hiên, đứng ở ngoài hộ pháp.

Dưới chân truyền đến vài tiếng rung mạnh, sức mạnh Thiên Yêu không thời khắc nào không tìm đường phá cốt, bị Nghiêm Tranh Minh mạnh mẽ áp chế.

Mỗi lần yêu cốt Thuỷ Khanh dài ra, tính mạng hai người bọn họ như cùng cược với nhau. Những năm này cảnh giới của Nghiêm Tranh tiến triển cực nhanh, lực Thiên Yêu của Thuỷ Khanh càng điên cuồng hơn. Cánh dài sau lưng nàng bị kiếm khí cắt tứ tán hỗn loạn, tam muội chân hỏa nóng hừng hực không ngừng tản ra, thậm chí ảnh hưởng đến kiếm ý Trình Tiềm ở ngoài vòng tròn.

Sau lưng Trình Tiềm như muốn phỏng, so với trong tháp Chu Tước, lửa trên người Thuỷ Khanh càng thêm táo bạo.

Đột nhiên, một tiếng chim kêu thê lương truyền từ sau lưng hắn tới, một rặng hồng vân phá nóc nhà ra, xông thẳng tới chân trời. Vạch tìm một lỗ hổng trong mây đen giăng đầy, như có một cái bia ngắm to lớn đứng sừng sững ngoài ngàn dặm.

Hắc long nơi mây xa bỗng dưng quay đầu qua, đối diện ánh mắt Trình Tiềm, tóc gáy Trình Tiềm dựng thẳng, nắm chặt kiếm trong tay —— đã chẳng biết bao nhiêu năm hắn chưa từng có loại cảm giác này.

Có người ở gần đó thấp giọng nói: “Phượng hoàng cửu sồ… Nàng là đồng hạc?” (Phượng hoàng chín con, đồng hạc là hạc màu đỏ)

Âm thanh này rất quen tai, Trình Tiềm quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Đường huynh? Sao huynh lại ở đây?”

Người tới là Đường Chẩn, không biết có phải do mây đen hay không, sắc mặt Đường Chẩn càng thêm khó coi, như một con quỷ bệnh lao sắp mất mạng.

Sau lưng y là hai người trẻ tuổi, ở hai bên cẩn thận đỡ y. Một là Niên Đại Đại con trai bảo bối của Niên Minh Minh hay lầm bầm một mình, người còn lại chính là Lục Lang mà cách đây không lâu Trình Tiềm dùng ba cây băng chuỳ đóng vào hồn phách.

Đường Chẩn không cùng hắn hàn huyên, chỉ nhìn về phía gần Hắc Long, yếu ớt nói: “Ma đạo ba nghìn, có một loại hiếm thấy nhất, là vì tâm ma nhập đạo, lấy thân làm tâm ma khí. Nếu đại thành, sẽ trở thành tâm ma mà thiên hạ không gì phá nổi, trở thành Ma Long. Nhưng tâm ma hại người hại mình, ta cũng là lần đầu biết có người đi đến được bước này —— tiểu hữu, ngươi phải cẩn thận, yêu cốt đồng hạc thiên yêu là thứ thích hợp để làm sống lưng Ma Long.”

Trong khi nói, Hắc Long đã tới, người phàm hay tu sĩ toàn bộ đều thành sâu kiến, sớm đã chạy trốn tứ tán, tiếng gào thét vang khắp bốn phía.

Tiếng rồng ngâm như tiếng sấm sét đánh xuống, rung động đến mức người không thể đứng thẳng. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, ngoại trừ tửu lâu dưới chân Trình Tiềm, nhà cửa cây cối bốn phía không may mắn thoát khỏi, sụp đổ nháy mắt.

Trình Tiềm: “Tránh ra!”

Sương Nhẫn trong tay hắn tuốt ra khỏi vỏ, hơi nước lạnh tựa sương như sóng gợn đẩy khắp mọi nơi, tách ra tiếng vù vù như cầm huyền từ xa.

Không trung ẩm ướt nóng bức, mỗi một rãnh nước nhỏ đều bị hắn ép ra ngoài, sương lạnh phủ lên toàn bộ tửu lâu. Trình Tiềm đứng trên nóc nhà hơi nhọn, tay cầm Sương Nhẫn, giống hệt năm đó cầm kiếm rẽ sóng chia biển không tránh không né.

Sương trắng ép tới mây đen đánh vào nhau.

“Ầm” một tiếng ——

Cực sáng với cực tối đôi bên hận thù, hai con sư tử đá cố làm ra vẻ đón khách bên dưới tửu lâu bị quét sang một bên, hoá thành bột mịn. Sương Nhẫn kêu lên không ngớt, Hắc Long trên không trung lộn chuyển.

Khi bọn họ đang đánh giáp lá cà, Đường Chẩn ở bên ném ra một khối đá ngũ sắc. Hòn đá kia từ trống rỗng hoá thành một cái lồng, bao lấy ba người bọn họ bên trong. Cường quang qua đi, trên cái lồng có để lại một vết nứt rõ ràng.

Là thạch phá thiên kinh ——

Niên Đại Đại khiếp sợ đến độ nói lắp: “Đường… Đường… Đây, đây chính là năm đó Nữ, Nữ Oa nương nương, đá ngũ sắc còn sót lại ở nhân gian…”

Thoạt nhìn Đường Chẩn không tiếc gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Đồ thừa mà thôi, sao chịu được một kích của Ma Long? Nếu Ma Long đã thành, thì ma đầu này đã có tư cách vấn đỉnh Bắc Minh.”

Niên Đại Đại mắt trừng muốn rớt: “Gã có thể trở thành Bắc Minh quân!”

“Không thể.” Đường Chẩn nói, “Ma đạo được làm vua thua làm giặc, nếu muốn vấn đỉnh Bắc Minh, cần phải có thi thể Bắc Minh quân đời trước lót đường. Bắc Minh quân đời trước còn lại một hồn, bị một vị… À, là một vị đạo hữu rất giỏi dùng nguyên thần của mình phong bế, khiến ông không xem như sống, cũng không tính đã chết. ‘Bắc Minh quân’ cũng theo đó vĩnh viễn bị phong tồn, không ai có thể đạt được.”

Niên Đại Đại không có lòng nghe y nói chuyện xưa, khẩn trương hỏi: “Trình sư thúc của ta mới chừng một trăm tuổi, sao đấu thắng vạn ma chi tông?”

Lục Lang vẫn im lặng không lên tiếng, nghe xong lời này, bàn tay đỡ Đường Chẩn bỗng nắm thật chặt.

Đường Chẩn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn —— cả người Trình Tiềm trên nóc nhà lung lay, mũi kiếm Sương Nhẫn bị dính hắc khí gần một nửa, hắn không nhìn kiếm trong tay, chỉ đưa tay áo lau vết máu nơi khoé miệng, một bước cũng không nhường nhìn chằm chằm Hắc Long trên không trung.

Một cái móng vuốt của Hắc Long bằng ba Trình Tiềm, từng bước ép sát bắt phủ đầu hắn. Trình Tiềm thả người nghênh đón, thu nạp toàn bộ hải triều tứ tán trong sương lạnh. Một chiêu “Cô chú nhất trịch” trong “Sự Dữ Nguyện Vi” thì ra là kiếm ý tinh chuẩn không gì sánh được như thế, đâm thẳng vào giữa móng Hắc Long.

Đường Chẩn vỗ vỗ tay Lục Lang, thấp giọng nói: “Chớ lo bò trắng răng, hắn dùng thiên kiếp rèn ra sự sắc bén.”

Bình luận

Truyện đang đọc