LỤC HÀO

Hàn Uyên lớn tuổi hơn Trình Tiềm một chút, theo thứ tự nhập môn, ngược lại trở thành tứ sư đệ của nó. Trình Tiềm làm ‘đệ tử quan môn’ (đệ tử sau cùng)chỉ được vài ngày, giờ làm sư huynh nhà người ta rồi.

Có thể thấy được cửa sau Phù Dao phái đóng không chặt.

Về phần con gà ăn mày kia… Một nửa tất nhiên là để hiếu kính cái bụng của sư phụ.

Con gà không đủ chặn cái miệng nói luôn mồm của Mộc Xuân chân nhân, không biết ông lấy đâu ra cái niềm mê thích với mấy cái thuyết giáo này, vừa ăn vừa hỏi: “Gà ở đâu có?”

Hàn Uyên có cái lưỡi rất ghê —— gặm xương gà không dùng tay, nhét hết vào trong miệng, nhóp nhép mấy cái là có thể phun xương sạch sẽ nguyên vẹn.

Chỉ thấy tên này ‘phi’ một tiếng, thô lỗ phun miếng xương trong miệng ra, đáp lại sư phụ: “Trộm trong thôn đằng trước.”

Tử nói: “Ăn không nói, ngủ không nói.”

Gà ăn mày thơm đến nức mũi, Trình Tiềm đang do dự có nên học theo sư phụ xé một cái đùi gà ăn, thấy tình cảnh này, lại nghe thêm chân tướng, dứt khoát thụt tay về, lặng lẽ ở một bên gặm bánh nướng cứng như đá.

Loại phẩm cách như Hàn Uyên, có thể làm ra con gà có phẩm cách gì sao?

Xét theo phương diện này, Trình Tiềm tuy tuổi nhỏ, nhưng tâm tư giữ nguyên tắc so với sư phụ chày gỗ còn kiên định hơn.

Mộc Xuân chân nhân hiển nhiên không vì chuyện này mà ảnh hưởng ăn uống, nhưng thân là người lớn cũng phải mở miệng, bèn gật đầu đắc ý nói: “Không hỏi đã lấy là trộm, người tu chân chúng ta có thể nào bắt gà trộm chó chứ? Ai ôi, còn ra thể thống gì, lần sau không được làm vậy nữa!”

Hàn Uyên rầu rĩ đáp một tiếng, nhóc ăn mày cái gì cũng không hiểu, không dám phản bác.

“Bắt gà trộm chó không được, chắc lừa gạt bịp bợm có thể.” Trình Tiềm ngồi bên cạnh cay nghiệt nghĩ thầm, tiện thể nhớ lại mới vừa rồi ở trong mưa lớn nó quyết định đem phần khoan dung không ai biết này cho sư phụ, không thể làm gì khác ngoài âm thầm thở dài, “Quên đi.”

Tứ sư đệ Hàn Uyên mắt nhỏ mũi nhỏ, cằm nhô, trong ánh mắt thường loé ra gian xảo, lười biếng, láu cá, nhìn vào không làm cho người thích.

Trình Tiềm vừa thấy Hàn Uyên không vui, điệu bộ càng khó coi, Hàn Uyên còn giữ một danh hiệu ‘sư đệ’. Hết thảy những chữ liên quan đến ‘huynh’ và ‘đệ’, Trình Tiềm đều khó có hảo cảm. Nhưng nó chỉ lặng lẽ không ưa, biểu hiện bên ngoài vẫn giả làm bạn bè ôn hoà đủ chừng mực.

Ở Trình gia, quần áo mới dành cho đại ca, sữa đường để cho tiểu đệ, chuyện tốt không tới phiên Trình Tiềm, trái lại thường bị sai làm việc vặt. Trời sinh Trình Tiềm tính tình chẳng mấy khoan dung, tất nhiên cảm thấy oán giận, lão đồng sinh kia thường hay treo bên mép cái câu ‘phụ từ tử hiếm huynh hữu đệ cung’*, nó nghe lọt được nên thường xuyên thấy mình oán giận vô lý.

(*) Cha hiền con thảo, anh em thân ái tôn kính nhau.

Một đứa bé trai thế này, bản lĩnh kiềm chế chưa luyện thành, Trình Tiềm ngăn không được oán giận của mình, đành làm bộ không hề oán giận —— hôm nay vào môn phái rồi, nó cũng diễn như vậy.

Nếu sư phụ nói một đằng làm một nẻo, đóng cửa rồi mở cửa*, Trình Tiềm cũng không thể làm gì khác ngoài mô phỏng bộ dáng sư huynh.

(*) nói không nhận đệ tử rồi lại nhận

Trên đường đi có chuyện nhờ vả, có sư huynh, có đồ ăn, nhường cho sư phụ và tiểu đệ, làm được mấy chuyện này không dễ. Bởi vậy Trình Tiềm coi như khảo nghiệm chính mình, tạo một vẻ ngoài ấm áp, lương thiện, kính cẩn, cần kiệm.

Trình Tiềm thường xuyên quá khắc khe với mình —— cha nó cả đời vất vả nghèo túng, thô tục gắt gỏng, đối với nó chẳng tốt gì. Trình Tiềm nghe lão đồng sinh nói, không dám công khai hận cha nó, đành ngầm thương cảm y. Đứa trẻ nửa đêm tỉnh mộng, thà chết chứ không muốn biến thành người như cha nó.

Vì phần vẻ ngoài ấm áp lương thiện này, là do nó vắt óc suy nghĩ giữa mênh mông mù mịt để cho mình duy trì, dù thế nào cũng không cho phép mất đi.

Trình Tiềm rất nhanh phát hiện ra một vấn đề, dù mình làm không tệ, nhưng tên sư đệ thực không xứng với sự chăm sóc của nó —— tên đó không chỉ mặt mày khó ưa, tính tình cũng rất đáng ghét.

Đầu tiên, Hàn Uyên hay nói nhảm, trước khi nhặt tên nhóc ăn mày này, toàn bộ hành trình chỉ có sư phụ phụ trách mảng gây ồn, sau khi nhặt tên đó xong, ngay cả Mộc Xuân chân nhân cũng sinh ra mấy phần điềm đạm nho nhã.

Nhóc ăn mày cứ như được sư phụ khai sáng bằng câu ‘bắt gà trộm chó’, thuận miệng soạn luôn một kịch bản mình làm sao mà đánh bại con chồn dài gần một trượng, rồi bắt con gà mập mạp kia thế nào.

Gã nhảy nhót hoa tay múa chân, có mắt có mũi, khởi, thừa, chuyển, hợp* du dương trầm bổng, làm nổi lên cái tôi anh minh thần võ. (*): thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

Trình Tiềm đặt nghi vấn rất hợp lý, hỏi: “Tại sao có con chồn dài đến một trượng?”

Hàn Uyên bị xoi mói, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu giải thích: “Tất nhiên là thành tinh rồi, sư phụ, chồn có thể thành tinh không?”

Sư phụ nghe xong cố sự chồn tinh, chẳng biết bị chữ nào đụng chạm, sắc mặt quái dị như bị đau răng, cũng rất giống tiêu chảy. Một lát sau ông mới thong thả lơ đễnh đáp: “Vạn vật có linh, đại khái đều có thể thành tinh.”

Hàn Uyên chiếm được lời tán thành lớn lao, vẻ mặt đắc chí hất càm nhìn Trình Tiềm, quái gở nói: “Sư huynh, do huynh ít thấy mấy chuyện kỳ quái rồi, người có thể tu thành tiên nhân, động vật tất nhiên cũng có thể tu thành yêu tinh.”

Trình Tiềm không đáp, âm thầm cười lạnh một cái.

Nếu thật có một con chồn dài một trượng, bốn chân của nó chắc dùng không đủ, cái thân dài ngoằn dám chắc phải lê lết mới di chuyển được.

Lẽ nào yêu quái tu luyện vất vả như vậy, chỉ vì muốn mài ra một cái bụng trụi lông cứng như thép?

Yêu quái tu luyện vì mưu đồ gì, Trình Tiềm không lý giải được, nhưng nó biết Hàn Uyên mưu đồ gì.

Cái tên ăn mày này tựa như một con đỉa dưới cống thúi, có một ngày ngửi thấy mùi máu tươi, lật đật liều mạng mà giành hút máu, mang theo sự hung ác từ trong xương tuỷ —— đây là Hàn Uyên đang cùng nó giành sự cưng chiều của sư phụ.

Nhóc ăn mày nắm chắc mọi thời cơ, biểu diễn sự dũng mãnh bất phàm với ông, đồng thời tận dụng mọi thứ để bôi nhọ vị sư huynh “yếu đuối bắt nạt được”. Trình Tiềm thấy tên này trên chạy dưới nhảy rất buồn cười, bèn học theo lão đồng sinh, trong lòng thầm tặng cho tứ sư đệ một cái đắp quan định luận* vừa chua vừa cay: “Quân tử cố cùng, tiểu nhân cùng tư lạm hĩ* —— đồ tiểu súc sinh!”

(*)đắp quan định luận – đóng quan tài mới kết luận – ý nói ưu khuyết điểm của một người đến khi chết mới có kết luận.

(*)Quân tử cố cùng, tiểu nhân cùng tư lạm hĩ: Người quân tử khi khốn cùng cố giữ tư cách của mình, kẻ tiểu nhân khốn cùng thì phóng túng làm càn.

Sau khi Trình Tiềm nghe xong sự tích “anh dũng đấu chồn tinh” của Hàn Uyên, ngày thứ hai, nó tận mắt thấy sư đệ tiểu súc sinh như thế nào là “anh dũng bất phàm”.

Hôm đó sư phụ dựa gốc cây ngủ trưa, Trình Tiềm ở một bên lật xem quyển sách cổ trong gùi của ông. Quyển sách này dùng từ trúc trắc, Trình Tiềm tài sơ học thiển, đa số chữ trong kinh văn đều là “thấy chứ không quen”, nhưng nó thích lắm, chẳng hề cảm thấy nhàm chán —— mặc kệ kinh thư của sư phụ viết cái gì, đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay nó được sờ tới sách quang minh chính đại.

Mộc Xuân chân nhân nhặt được hai nhóc đệ tử, một yên thin thít như khúc gỗ, một hiếu động như khỉ ngựa. Khúc gỗ Trình Tiềm vẫn không nhúc nhích, khỉ ngựa Hàn Uyên một chút cũng không ngồi yên được.

Lúc này, Hàn khỉ ngựa không biết đã chạy tới đâu rồi, Trình Tiềm mừng rỡ vì hai tai có thể ngừng bị tra tấn, đâu ai ngờ thời gian yên ổn của nó không lâu, đã thấy Hàn Uyên khóc sướt mướt chạy về.

“Sư phụ…” Hàn Uyên ê ê a a làm nũng.

Câu trả lời của sư phụ là một tiếng ngáy du dương.

Hàn Uyên tiếp tục gào cha khóc mẹ, vừa gào vừa lườm Trình Tiềm bên cạnh.

Trình Tiềm nghi ngờ sư phụ thực ra đã tỉnh, chỉ giả bộ ngủ, để xem huynh đệ bọn nó làm sao chung sống. Lúc này sư đệ đã khóc xấu như gấu, làm sư huynh như nó không tiện nhắm mắt làm ngơ, đành buông cuốn kinh thư cũ ra, ôn hoà hỏi: “Sao vậy?”

Hàn Uyên: “Phía trước có con sông, đệ định bắt cá cho sư phụ sư huynh ăn, nhưng ở bờ sông có con chó to lắm, nó dí đệ.”

Trình Tiềm lén thở dài một hơi. Đương nhiên nó cũng sợ chó dữ, nhưng hai mắt Hàn Uyên đảo lia lịa, đã nói đến sư đệ hiếu thuận bắt cá cho sư phụ sư huynh, bị súc sinh khi dễ, muốn tìm sư huynh ra mặt. Làm gì có đạo lý nào mà sư huynh rụt đầu?

Nó đành lượm một cục đá lớn từ dưới đất, cầm ước chừng, đứng lên theo Hàn Uyên đi tới bờ sông. Tiếp tục dùng vẻ mặt ôn hoà nói: “Vậy ta đi với đệ nhìn một cái.”

Trình Tiềm chuẩn bị kỹ càng, ngộ nhỡ đụng độ chó dữ thật, nó sẽ lấy cục đá đập lên ót sư đệ một cái, đập tiểu súc sinh này thành trái dưa leo bự rách da lòi ruột, rồi giao cho cẩu huynh xử lý. (Tính để chó huynh, mà tục quá)

Đáng tiếc khi hai người đến chỗ bờ sông, chó đã đi rồi, chỉ để lại mấy hàng chân chó nho nhỏ trên đất.

Trình Tiềm cúi đầu nghiên cứu hai hàng chân chó một phen, đánh giá hình thể “chó dữ” này chưa đầy một thước, có thể là một con chó nhỏ hoang dã ngu đần.

Tiểu súc sinh Hàn Uyên này, chính là nuôi không được, ăn không đủ, thiến làm hoạn quan thì xu nịnh, không biết chữ thẹn viết ra sao, gan nhỏ như lỗ kim, chỉ có kiêu căng là giỏi, thế mà cũng đòi tranh sủng.

Trình Tiềm nghĩ như vậy, cho tay cầm gạch ra sau lưng, ôn hoà nhìn sư đệ chẳng ra gì của nó, ngay cả đập nó cũng hết muốn —— Trình Tiềm lười chấp nhặt với thằng này.

Hai đứa bắt cá rồi chạy trở về, sư phụ đã “tỉnh” đang hiền lành vui mừng nhìn hai đứa nó.

Trình Tiềm bắt gặp ánh mắt sư phụ, cảm thấy trong dạ dày nhộn nhạo, muốn ói.

Nó còn chưa kịp nói gì, Hàn Uyên đã nịnh hót chạy tới trước, thêm mắm dặm muối mà diễn tả cho sư phụ nghe câu chuyện “Sư huynh muốn ăn cá thế nào, chính mình làm sao đánh bại một con chó dữ to như bò, trăm cay nghìn đắng nhảy xuống sông bắt cá”.

Trình Tiềm: “…”

Nó nhanh chóng nở một nụ cười với sư đệ có thiên phú dị bẩm này.

Cứ như vậy, Trình Tiềm theo một lão bịp bợm và một nhóc con buôn khoác lác đi hơn mười ngày đường.

Cuối cùng ba người cũng tới môn phái.

Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên Trình Tiềm rời nhà đi xa. Bởi vì có sư phụ với sư đệ lạ lùng làm bạn, nhờ thế mà biết thế gian có quá nhiều chuyện quái lạ, đã có sự điềm tĩnh núi lở cũng không sợ.

Căn bản nó đối với “phái Phù Dao” loại vừa nghe đã cảm thấy là gánh hát rong địa phương không thể ôm hy vọng, cảm thấy đây cũng có thể là một đạo quán gà rừng ở nơi hoang dã bị mưa gió quất cho tơi bời, vào cửa còn phải thắp hương dập đầu với vị “Tổ sư gia” ăn mặc không dâm tà nhoẻn miệng cười.

Thế nhưng môn phái lại vượt khỏi dự liệu của Trình Tiềm.

Phái Phù Dao độc chiếm một toà núi nhỏ, ba mặt là nước bao quanh, ở dưới chân núi nhìn lên, cây cối xanh biếc tươi tốt, gió thổi để lại vết.

Giữa tiếng côn trùng rả rít và tiếng chim hót, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng hạc kêu. Đôi khi còn thấy thoáng một bóng trắng xẹt qua như một cổ tiên khí.

Trong núi có bậc đá bằng phẳng, có thể thấy thường xuyên được quét dọn, còn có một dòng suối nhỏ chảy từ đỉnh núi xuống, vang lên tiếng róc rách.

Đi mười bậc lên giữa sườn núi, Trình Tiềm thấy lờ mờ trên đỉnh có đình viện nhà cửa, lưng chừng núi là cửa đá cổ xưa phủ rêu ngay ngắn đứng im, phía trên viết hai chữ ‘Phù Dao’ rồng bay phượng múa.

Chữ viết khá xấu, Trình Tiềm nhìn không ra. Nó chỉ cảm thấy hai chữ kia như muốn từ trên cửa bay lên, thật có loại đằng thiên tiềm uyên kiêu căng không ai bì nổi.

Đây cũng không phải nơi gì mà tiên nhân thế ngoại mây mù vờn quanh không ăn đồ nhân gian, trên núi lại ẩn chứa vẻ linh tú khó nói. Trình Tiềm từng bước vào trong núi, lúc hô hấp cảm thấy người nhẹ đi không ít.

Nó từ dưới bóng râm cây cối nhìn thấy bầu trời lớn chừng bàn tay, cảm giác ếch ngồi đáy giếng khi nhìn trời cao đập thẳng vào trán, hận không thể chạy khắp núi trời cười vang.

Nhưng Trình Tiềm nhịn được —— khi ở nhà nó không hay ồn ào, sợ bị cha đánh. Ở chỗ này tất nhiên cũng không, sợ tên tiểu nhân xấu xa Hàn Uyên này thấy vẻ không có thể thống của quân tử mà nó nghe lén được.

Sư phụ vỗ đầu chó của hai đệ tử mới nhặt, hoà ái nói: “Lát nữa theo vi sư đi dâng hương tắm rửa thay y phục, vi sư mang mang hai đứa đến ra mắt…”

Trình Tiềm thờ ơ thầm nghĩ: “Tổ sư gia mặt cười à?”

Sư phụ nói: “Đại sư huynh.”

Bình luận

Truyện đang đọc