LỤC HÀO

Trình Tiềm chẳng hứng thú, nó từ trước đến nay đối với loại chuyện tỷ thí luôn cảm thấy vô vị, vì không cần thiết.

Tuổi tác lớn dần, tính cách cao ngạo của nó nhờ tự mình rèn luyện càng thêm kiên định. Hiện tại, trong mắt Trình Tiềm, bọn ngang vai ngang vế trên thế giới này chỉ có hai loại: một loại là hiện tại không bằng nó, một loại là tương lai không bằng nó.

Sau lưng Trình Tiềm bắt đầu đau, nó không muốn rề rà nữa, nói qua loa: “Không có việc gì đệ đi trước đây.”

“Chậm đã, chuyện của đệ chưa xong đâu, đứng lại cho ta,” Nghiêm Tranh Minh nói, rồi chuyển sang Hàn Uyên, “Bài học mỗi ngày ba mươi cái phù chú gỗ làm xong chưa?”

Hàn Uyên: “...”

Nghiêm Tranh Minh thấy thế, nhướn một bên mi: “Thi đấu thi đá có quan hệ gì tới đệ? Còn không mau đi!”

Hàn Uyên chán nản thè lưỡi, không dám lên tiếng.

Chưởng môn của bọn họ đã xưa đâu bằng nay —— y từ một cây ớt đỏm dáng chơi bời lêu lổng, trở thành một cây ớt đỏm dáng thích ra oai.

Năm năm trước, Nghiêm chưởng môn ở trên đài cao Giảng Kinh đường chịu nhục gần như bác bỏ hết nghị luận của mọi người, đưa ra một quyết định hết sức khó hiểu —— y khư khư cố chấp muốn phái Phù Dao lấy niệm kinh nhập môn, bảo tồn truyền thống khắc phù chú luyện khí, cho dù cực chẳng đã lúc đầu theo mọi người tu luyện chân nguyên, cũng muốn bớt chút thời gian hoàn thành hai bài này.

Đối với chuyện này, Nghiêm Tranh Minh có nửa phần tự giễu khi nói đến lý do của y: “Ta lớn đến thế này, ngoại trừ gương mặt bên ngoài cha mẹ cho, toàn thân trên dưới chẳng có điểm gì đáng để khen ngợi, có tư cách gì tuỳ tiện thay đổi truyền thống phái ta cả ngàn năm? Nói thì nói vậy, cho dù truyền thống môn phái không có đạo lý, đó cũng do sư phụ để lại.”

Câu nói sau cùng đả động Trình Tiềm, khiến nó lần đầu theo chân chưởng môn gọi người tham gia.

Lý Quân cho tới tận giờ đều có quan điểm thiếu lập trường, vừa nói thì phục. Về phần Hàn Uyên, gã ngay cả quan điểm cũng không có, bởi vậy chuyện này cứ thế mà quyết định.

Năm năm qua, đã chứng minh quyết định thoạt nhìn có chút hoang đường của Nghiêm Tranh Minh lại đúng.

Sau khi dẫn khí nhập thể, ngưng luyện chân nguyên không phải chuyện thuận buồm xuôi gió, một chân bước vào tiên môn, ba năm một bình cảnh. Mỗi lần đều như vượt một tiểu kiếp, lơ là một cái, nhẹ thì tu vi vài năm không tăng tiến, nặng thì tẩu hoả nhập ma.

Những người phàm bước trên con đường tu chân rộng lớn, chính là trải qua một lần lại một lần đãi cát nơi đầu sóng.

Năm đó Mộc Xuân chân nhân không thúc giục đệ tử ngưng luyện chân nguyên, nếu như ông không mất ngoài ý muốn, chắc rằng nơi Truyền Đạo đường trên núi Phù Dao, các đệ tử còn ngày qua ngày đối mặt với đám phù chú kinh văn nhàm chán tận nhiều năm. Quá trình dài đằng đẵng khô khan, vừa nhìn không thấy thành quả, nhưng ngày qua ngày, kinh mạch bị cọ xát hết lần này đến lần khác mà nới rộng dẻo dai.

Chính là câu “Mài đao không lỡ việc đốn củi.” (chuẩn bị kỹ luôn tốt)

Cứ như vậy, đợi đến khi chân chính như người khác dựa theo công pháp ngưng luyện chân nguyên, không nói tiến triển cực nhanh, chí ít tiến cảnh nhanh hơn người khác. Ngay cả bình cảnh cũng tương đối nhẹ nhàng hơn.

Đáng tiếc củi đốt phía trước, trên đời lại có ai bằng lòng mấy năm như một ngày để mài cây đao này?

Răn đe Hàn Uyên xong, Nghiêm Tranh Minh ngoắc Trình Tiềm, bảo nó theo y, rồi đi ra trước.

Thuỷ Khanh đang ngồi xổm giữa sân vừa nhìn thấy y đi ra, lập tức như thấy cứu tinh, mắt đăm đăm nhìn Nghiêm Tranh Minh, như một con chim bị nhốt trong lồng nhiều năm.

Mỗi lần Nghiêm Tranh Minh thấy nhỏ, cho rằng, nhiều năm trước tự mình sinh ra nội thương “nuôi con mới biết lòng cha mẹ”. Y bắn ra một đạo kình lực, đánh trúng phù chú dưới chân Thuỷ Khanh, rạch ra một lỗ hổng trong vòng phù chú miễn chê. Chân khí bên trong lập tức rút ra, nổi lên một trận gió lốc nhỏ.

Thuỷ Khanh được giải phóng, đặt mông ngồi xuống đất, ở tại chỗ gào khóc một câu thô lỗ chẳng biết học từ đâu: “Mẹ của ta ui ui ui ui —— mệt chết bà già này rồi.”

Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân, Thuỷ Khanh thấy tình hình không ổn, vội vàng bật dậy. Dùng bàn tay bẩn vừa phủi mông xoa xoa mặt, lôi thôi lếch thếch ra vẻ: “Hì hì, cảm tạ đại sư huynh.”

Hành động lần này của nhỏ đập thẳng vào mắt Nghiêm Tranh Minh, sau cùng y nhịn không nổi phất tay áo bỏ đi, vừa đi vừa nói với Trình Tiềm: “Tương lai nhỏ lớn lên dám giống Đường Vãn Thu kia, nói thế nào ta cũng phải trục xuất nhỏ khỏi sư môn.”

“Không đâu,” Trình Tiềm an ủi, “Dù sao cũng là con của Yêu hậu, đệ nghe nói sản phẩm của đội nón xanh thông thường không xấu lắm.”

Nghiêm chưởng môn: “…”

Y chẳng cảm thấy khá hơn chút nào.

Nghiêm Tranh Minh đẩy cửa phòng mình ra, lạnh lùng hất cằm với Trình Tiềm, ý bảo nó vào nhà. Trình Tiềm ngập ngừng nơi cửa hồi lâu —— mặc dù sau khi tiểu Nguyệt Nhi đi rồi, mùi thơm xộc ra từ phòng Nghiêm Tranh Minh đã nhạt đi nhiều, nhưng khi cửa vừa đẩy, Trình Tiềm theo thói quen hắt hơi một cái.

Nó nhìn về phía cây phù dung nở mãi không tàn được cố định trên bàn bằng phù chú, dụi dụi mũi. Thưởng thức chưởng môn sư huynh cả người phong nhã ăn sâu tận xương tuỷ, âm thầm thở dài, cảm thấy quá khứ lẫn lộn.

Giả Thạch đứng lên nói: “Chưởng môn.”

“Không có việc của ngươi, đi đi.” Nghiêm Tranh Minh nói, “Sau khi Giảng Kinh đường ngày mai kết thúc, gọi Tuyết Thanh đến chỗ ta, có chút việc cần y làm.”

Giả Thạch đáp lời đi ra ngoài, Nghiêm Tranh Minh với tay cài cửa lại, hai tay vòng trước ngực, tựa vào cánh cửa phía sau, nhìn Trình Tiềm nói: “Cởi quần áo.”

Trình Tiềm: “...”

“Nhanh chút,” Nghiêm Tranh Minh mặt không đổi nói, “Đợi ta đến lột sao?”

Trình Tiềm: “Đệ không…”

Nghiêm Tranh Minh thấy nó rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lập tức tiến lên một bước, dự định “hành quyết tại chỗ” nó.

Trình Tiềm thấy y quyết tâm truy cứu, đành bất đắc dĩ cởi áo, tháo dây lưng, một bên cố tình khiến Nghiêm Tranh Minh ghét bỏ: “Đại sư huynh, ba ngày rồi đệ không tắm, không sợ bẩn mắt huynh sao?”

Hiếm khi Nghiêm Tranh Minh không mở miệng, y đưa tay kéo áo nhăn nhúm trên người Trình Tiềm xuống, vừa liếc mắt đã thấy sau lưng Trình Tiềm có một lằn ứ máu kéo dài từ vai trái xuống bên phải thắt lưng, bầm đen. Những vết rách xung quanh như mạn nhện, ở trên tấm lưng nhợt nhạt của thiếu niên rất chói mắt.

Trừ cái này, trên người Trình Tiềm còn có rất nhiều vết sẹo nông sâu, có nơi đậm màu, có chỗ màu đã nhạt lắm rồi —— tuy rằng dẫn khí nhập thể không có nghĩa là ích cốc được, nhưng sau khi dẫn khí vào, phạt cốt tẩy tuỷ, trên người không dễ sinh cáu bẩn như người phàm, vết thương cũng nhanh mờ, trừ phi chưa kịp lành.

Nghiêm Tranh Minh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức dời tầm nhìn. Trong ngực y như bị người hung hăng đè nặng, đau đến độ xoắn lại, sau lưng mình cũng âm ỉ đau.

Đột nhiên y tức giận vô cớ với Trình Tiềm, ngực nhấp nhô mấy lần mới miễn cưỡng đè nén lại.

“Lên giường nằm,” Nghiêm Tranh Minh nói, nhịn một hồi cũng nhịn không được, tức giận bổ sung, “Nếu đệ nhỏ lại hai tuổi, ta nhất định đánh cho sư phụ nhận không ra đệ, đồ láo lếu.”

Trình Tiềm thử xoay cổ vài cái, đành theo lời nằm xuống, để đại sư huynh bôi thuốc cho nó, đồng thời tìm một lý do cho mình: “Máu bầm thôi mà, nó cứ lan ra thế chứ không có gì… Ây!”

“Không có gì?” Giọng Nghiêm Tranh Minh lạnh hẳn.

Trình Tiềm không dám trêu y nữa, chôn mặt trong chăn, cố gắng nhịn đau.

Hàn Ma xử dĩ nhiên mang theo sát khí mạnh mẽ, nếu không phải do người dùng nó lơ mơ, phát huy chưa tới một phần mười uy lực, món đồ kia nhất định đánh cho nội tạng sau lưng Trình Tiềm nát bấy.

Mấy câu chửi mắng đã vọt tới bên mép, nhưng đến khi sắp ra khỏi miệng, y đều không nói nên lời. Trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc với tim phổi thiếu sót mười mấy năm của Nghiêm Tranh Minh đã thấu hiểu trưởng thành.

Tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Trình Tiềm vì đâu mà có, hôm nay trong lòng Nghiêm Tranh Minh đều biết rõ.

Giờ nhớ lại, oán hận với phẫn nộ kỳ thực không đủ để chống đỡ y qua nhiều năm như vậy. Nghiêm Tranh Minh không thể không thừa nhận, là sư đệ nhỏ tuổi nhất này đã dồn y đi đến bước này.

Trình Tiềm chưa từng trách móc người chưởng môn sư huynh này của nó bất kỳ chuyện gì, thái độ của nó luôn tòng nhất nhi chung* —— huynh đi thì cứ đi, huynh đi không được đệ thịt nát xương tan cũng giúp huynh đi.

(*) tòng nhất nhi chung: ý nói yêu sâu sắc, trung thành. Một nữ không có hai chồng, chồng chết không tái giá. Cũng ví như trung thần không thờ hai chúa.

Mỗi một vết thương trên người Trình Tiềm, đối với Nghiêm Tranh Minh mà nói đều là một bạt tai trên mặt y, đánh không ngừng nghỉ.

Thời điểm khó khăn nhất, đã từng có lúc Nghiêm Tranh Minh cả đêm không thể chợp mắt, trong ác mộng của y đều là người sư đệ này.

Trong chăn Nghiêm Tranh Minh tản ra mùi hương an thần, ấm áp dễ chịu, thấm vào khắp thân. Mấy ngày nay Trình Tiềm luôn canh giữ bên cạnh Ô Bồng Thảo đợi thời cơ, thật sự rất mệt, vừa nằm sấp xuống đã không muốn động đậy.

Nghiêm Tranh Minh bôi xong thuốc, nhìn thắt lưng gầy còm của thiếu niên, trong lòng nghĩ đến: “Ấn chưởng môn treo trên cổ ta, dù không có ta, còn có Lý Quân —— thậm chí là Hàn Uyên đều lớn tuổi hơn đệ. Đệ nên giống như Thuỷ Khanh, mỗi ngày cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không hiểu chẳng phải tốt sao? Cớ gì mọi việc đều cậy mạnh thế này? Đệ đặt các sư huynh ở chỗ nào?”

Những lời này, với bất kỳ ai y cũng có thể nói ra, riêng mỗi Trình Tiềm vì nét mặt thả lỏng nhuốm mệt mỏi của nó mà không thốt thành lời.

Vì những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau, ngay cả câu nói “đa tạ” với Nghiêm Tranh Minh cũng có vẻ buồn nôn, càng không nhắc đến mấy thứ dông dài.

Tâm trạng dao động mấy lần, cuối cùng, Nghiêm Tranh Minh chỉ cứng rắn dặn dò: “Châu Hàm Chính đã trở về, nhưng gã sẽ không đợi lâu. Mặc kệ ra sao, đệ phải kiên nhẫn chút, ít xuất hiện, có nghe không?”

Trình Tiềm ngái ngủ lên tiếng, coi như gió thoảng bên tai.

Nghiêm Tranh Minh cúi đầu nhìn, phát hiện tên nhóc láo lếu này đã khép mắt lại. Gương mặt Trình Tiềm nghiêng nghiêng, thỉnh thoảng lông mi khẽ run run, bọng mắt xanh đen, chút tính cách trẻ con còn sót lại đều bị sự uể oải này che lấp.

Nghiêm Tranh Minh thở dài, thu dọn thương dược, im lặng, nhẹ nhàng tháo búi tóc Trình Tiềm ra, kéo lại y phục của nó, kéo chăn đắp lên, chính mình ngồi một bên đả toạ.

Chỉ mới ngồi một lát, Nghiêm Tranh Minh chịu không nổi, cảm thấy nếu không hỏi rõ vấn đề mấu chốt này y khó an tâm nhập định. Vì vậy y dứt khoát lay vai Trình Tiềm: “Này, đệ thật ba ngày chưa tắm?”

Trình Tiềm ném cho y một cái nhìn đằng đằng sát khí.

Hôm nay, Nghiêm Tranh Minh đã sớm không còn là người xốc nổi năm nào nữa, lấy đả toạ nhập định thay giấc ngủ đã như cơm bữa. Nhưng hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, y đột nhiên cảm thấy bực dọc trong lòng, giữa đường mở mắt ra.

Trời chưa sáng, chẳng biết Trình Tiềm đi từ lúc nào —— từ ngày Nghiêm Tranh Minh bắt đầu biết Trình Tiềm, nó sẽ không ngủ quá hừng đông, trong chăn vẫn còn độ ấm.

Nghiêm Tranh Minh lẳng lặng ngồi một lát, ngưng thần tỉ mỉ tự đánh giá, vẫn chưa phát hiện mình có bình cảnh gì, làm thế nào cũng không tĩnh tâm được… Giống như sắp có chuyện gì phát sinh vậy.

Y phất tay gẩy đèn sáng, đi tới đi lui trong phòng vài vòng, lấy ba đồng tiền từ dưới chụp đèn.

Nghiêm Tranh Minh không biết bói toán, trước đây thấy sư phụ làm vậy, nhưng mỗi lần y đi hỏi sư phụ không chịu dạy, chỉ nói: “Tiền thức giả, đạo chi hoa nhi ngu chi thủy*, còn đây là tà đạo, không cần biết rõ.”

(*): Không biết mà nói rằng biết, đó là hào nhoáng của đạo và là khởi đầu của ngu si. Một câu trong chương 38 – Đạo Đức kinh.

Trên đảo Thanh Long sẽ xảy ra đại sự gì sao?

Ba đồng xu linh hoạt bay lên xuống dưới mấy ngón tay, Nghiêm Tranh Minh nhìn một lát, phóng suy nghĩ vào khoảng không, sau đó ngồi xuống bắt đầu đọc thầm Thanh Tĩnh kinh.

Quả nhiên Châu Hàm Chính là sao quả tạ, trở lại một cái sẽ không có chuyện gì tốt.

Tin tức của Hàn Uyên rất có tính khảo nghiệm. Cách ngày, trên Giảng Kinh đường liền tuyên bố tin thi đấu. Tả hộ pháp Giảng Kinh đường thần long thấy đầu không thấy đuôi, với hữu hộ pháp mặt đòi nợ hiếm khi đến đông đủ. Tuyên bố những người dẫn khí nhập thể đều phải tham gia, không muốn động thủ với người khác có thể chủ động bỏ quyền chịu thua, bằng không đều phải lên sàn đấu. Người xuất sắc không cần bái làm môn hạ đảo chủ đảo Thanh Long vẫn có thể vào nội đường xem điển tịch, nghe đệ tử nội đường truyền đạo thụ nghiệp.

Bên trên không ngừng nói quy tắc, Trình Tiềm ở phía dưới không ngẩng đầu cầm dao khắc một tấm bảng gỗ lớn chừng bàn tay.

Nghiêm Tranh Minh nhìn lướt qua, thuận miệng giải thích cho Hàn Uyên bên cạnh: “Cái này gọi là “Khôi Lỗi phù”, đeo trên người, có thể cản một tai hoạ. Là một trong bảy đại minh phù, tổng cộng có một trăm lẻ tám dao, dao dao kết nối, một nét cũng không thể đứt, một dao cũng không thể sai… Đệ xem, cái này lệch một chút thì hỏng luôn.”

Mũi dao Trình Tiềm chẳng biết bị cái gì xoay chuyển, linh khí đột ngột chảy ra, Hàn Uyên ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ẩm đập vào mặt, rồi lập tức tản vào không trung. Gã thán phục mở to hai mắt nhìn.

Nghiêm Tranh Minh lười biếng dựa người sang, vỗ vỗ vai Trình Tiềm, cảm khái nói: “Dẫn khí nhập thể mới chỉ sáu bảy năm, đã cảm được bảy đại phù —— đệ thật sự bức người quá đáng rồi đó Đồng Tiền.”

Trình Tiềm để tấm bảng gỗ và dao khắc sang một bên, ngồi thẳng điều tức.

Nghiêm Tranh Minh cầm lấy chỉ cho Hàn Uyên: “Hạ dao sai rồi, có lúc là vì không thuần thục, có lúc là thiếu khí lực… Tam sư huynh của đệ đây là thiếu khí lực, tiểu Đồng Tiền, đệ nghĩ gì mà khắc cái này?”

Trình Tiềm nói cho có: “Thử đại một lần thôi.”

Rất nhanh, Nghiêm Tranh Minh cũng biết nó vì sao mà thử một lần.

Tất cả mọi người hăng hái bừng bừng thảo luận thi đấu đảo Thanh Long, Nghiêm Tranh Minh đưa Tuyết Thanh đến bến đò trên đảo.

“Cố gắng đi nhanh về nhanh,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Về núi Phù Dao trước, rồi về nhà. Xem trên núi có chi tiêu thiếu hụt gì, theo quy tắc cũ mà làm.”

Tuyết Thanh hôm nay đã là người thanh niên trưởng thành, càng thêm chững chạc, nhớ kỹ từng việc, gật đầu đáp.

“Vậy được, ngươi đi…”

“Tuyết Thanh ca đợi đã!”

Đang lúc nói chuyện, một con phi mã bay từ trên không xuống, còn chưa dừng hẳn, Trình Tiềm đã nhảy xuống. Vẻ ngoài nó hơi nhếch nhác, chẳng biết gió biển thổi thế nào, lúc đáp xuống đất nó còn thở hồng hộc.

Tuyết Thanh ngày thường ôn hoà, không thích nói nhiều. Lúc còn nhỏ chăm sóc Trình Tiềm lại hết sức cẩn thận chu đáo, so với Nghiêm Tranh Minh đại sư huynh bình thường không hợp cách, Tuyết Thanh càng giống một vị đại ca đáng tin cậy, cảm tình hai người luôn rất tốt.

Tuyết Thanh nhìn nó cười nói: “Ta đi ít ngày sẽ về, tam sư thúc nhớ bảo trọng.”

“Ừm được, đệ biết,” Trình Tiềm gật đầu, lấy một túi gấm trong người đưa cho cậu ta, “Còn tưởng rằng đuổi không kịp, cái này huynh mang theo, trên đường cẩn thận.”

Nghiêm Tranh Minh bị phơi nắng ở một bên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Thứ gì mà phải vội vàng tặng vậy?”

Tuyết Thanh theo lời mở túi gấm ra, bên trong có một tấm gỗ nhỏ, lấy ra nhìn một cái, mắt Nghiêm Tranh Minh dựng thẳng —— là một cái Khôi Lỗi phù hoàn chỉnh.

Trình Tiềm hơi xấu hổ: “Đệ khí lực không đủ, vẫn không thành công. Nhiều ngày nay miễn cưỡng mới được một cái này, huynh nhớ mang theo, ở trên đường phải cẩn thận nhiều hơn. Thứ này dù sao cũng xuất phát từ tay đệ, vạn nhất gặp phải người tu vi cao hơn, chỉ là một khối gỗ vô dụng.”

Tuyết Thanh vội nói: “Vâng, đa tạ tam sư thúc.”

Trong lòng Nghiêm Tranh Minh có cảm giác khác thường, thầm nghĩ: “Ta còn không có —— cực cực khổ khổ nuôi tên nhóc vô tâm lớn như vậy, ngay cả một cây sáo còn chưa vót cho ta, dốc hết tâm huyết làm một cái Khôi Lỗi phù, vậy mà cho người khác trước, đúng là nực cười!”

Đường đường là chưởng môn, chung quy không thể cố tình gây sự với đạo đồng và sư đệ giữa ban ngày ban mặt. Nghiêm Tranh Minh đột ngột sừng sộ lên, nghiêm túc dặn Tuyết Thanh đi sớm về sớm. Tiễn xong vài bước, liếc cũng không thèm liếc Trình Tiềm, nổi giận đùng đùng xoay người đi.

Vừa đi được hai bước, y phát hiện Trình Tiềm vẫn còn nhìn hướng thuyền đi, chẳng rõ đang nghĩ gì mà không chú ý đến y đang giận. Vì vậy Nghiêm chưởng môn cố tình lùi lại, đợi một lát, đợi Trình Tiềm tâm sự nặng nề xoay qua, y mới chớp lấy thời cơ, cố hừ một tiếng cho Trình Tiềm nghe. Dưới ánh mắt khó hiểu của sư đệ xoay nhanh người đi.

Trình Tiềm vội nhìn bốn phía, phát hiện nơi này không có người khác, y đang hừ nó.

Nó khó hiểu hỏi dò: “Đại sư huynh, huynh sao thế?”

Nghiêm Tranh Minh không để ý nó, chỉ cắm đầu đi tới trước. Trình Tiềm hoàn toàn không biết y lại mắc bệnh gì, không muốn quấy rầy y. Nhưng tính khí cáu kỉnh của chưởng môn đại sư huynh hết chỗ chê, để khỏi phải làm đạo đồng chải đầu cho đại sư huynh, Trình Tiềm đành đuổi theo.

Hai người một đuổi một đi, ngay cả phi mã đều vứt đằng sau, cứ rầy rà đến tận nơi ở. Cuối cùng Trình Tiềm mặc kệ đại sư huynh bị gì, cứ chạy theo đã.

Nghiêm Tranh Minh dùng sức giập cửa, nhốt nó bên ngoài.

Thuỷ Khanh đang ở trong sân đọc Thanh Tĩnh kinh chán sắp chết chẳng lấy làm lạ —— thông thường, đại sư huynh và nhị sư huynh ở cùng nhau toàn thương lượng, tương đối giống với người lớn. Tứ sư huynh giỏi hơn nhỏ chút, ít khi dám ngỗ nghịch với đại sư huynh. Chỉ có tam sư huynh, mỗi lần đều là vẻ mặt “Cái gì đệ cũng không làm”, làm đại sư huynh tức đến mất hết phong độ.

Thuỷ Khanh thong thả ngâm nga một tiểu khúc: “Y nha, ngươi nói tiểu oan gia lại gây ra nghiệt gì —— ”

Trình Tiềm đi thẳng tới, xoa xoa đầu nhỏ, cúi người vẽ một vòng phù chú dưới chân nhỏ, dịu dàng nói: “Đọc xong ba mươi lần kinh nó sẽ tự mất, ngoan, đừng nhìn, ‘tiểu oan gia’ cũng không thể cứu muội.”

Thuỷ Khanh cảm thấy mình tự chuốc lấy tai hoạ.

Trình Tiềm chuồn thẳng về phòng, vừa đẩy cửa ra, nụ cười trên mặt nó ngay lập tức cứng lại. Trình Tiềm quay đầu, ánh mắt quét khắp sân nhỏ một vòng, nhưng trong sân ngoại trừ Thuỷ Khanh thì thầm đọc kinh, không còn ai cả.

Trình Tiềm dừng một chút, một tay đặt lên thân mộc kiếm bên hông, cẩn thận đi vào, đóng cửa lại —— trong phòng nó có người vào, còn để lại một món đồ.

Đó là một thanh kiếm, không phải mộc kiếm, là kiếm thật.

Ánh sáng ẩn vào trong, như có linh tính.

Bình luận

Truyện đang đọc