LƯỠNG THẾ HOAN

Cảnh Tri Vãn hình như có hơi ngoài ý muốn, lông mày thanh tú nhẹ giương lên, sau đó hắn nhẹ nhàng cười cười, "Nguyên bộ khoái, ngươi cho rằng đây là điều chê cười, vậy bản thân ngươi mới thật sự đáng chê cười. Không biết khi nghe nói những thứ này, không biết Nguyên bộ khoái có xấu hổ hay không?"

Khóe môi hắn mỉm cười, nhưng lời nói của hắn lại như đao búa, mạnh mẽ bay về phía A Nguyên không chút cố kỵ.

A Nguyên ngơ ngẩn.

Lý Phỉ khó hiểu được thâm ý trong lời nói của bọn hắn, nhưng nghe được trong lời nói như kim phóng qua lại, vội nói: "Đó là của Chu Hội Phi, trước hết cũng phải mang về nha môn. Người đâu, trước tiên mang nghi phạm cùng vật chứng quay về huyện nha!"

Hắn một bên phân phó, một bên cũng đã kéo Cảnh Tri Vãn qua, nhỏ giọng hỏi: "Chỗ của người thật sự có nhiều tranh như vậy ư? Nếu là họa trục, thật sự vô cùng tốt......"

Cho đến lúc Lý Phỉ, Cảnh Tri Vãn mang theo huynh đệ Chu gia bỏ đi, A Nguyên còn đứng ở tại chỗ, suy nghĩ xuất thần.

Tiểu Lộc chọc chọc eo của nàng, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Không có gì." A Nguyên nhìn về phía nàng, trong ánh mắt tản ra vài tia vui vẻ, "Ta chỉ là muốn nói có lẽ em đoán đúng rồi."

"Sao ạ?"

"Vị Điển sử đại nhân kia.... nhìn bản mặt thối của hắn, không chừng hắn thực sự đã bị ta vứt bỏ." A Nguyên cười đến vui vẻ, "Tuy hắn trông đẹp mắt nhưng lại bệnh tật, lại còn ham sắc, bổn cô nương kiến thức rộng rãi, đương nhiên chướng mắt hắn!"

Cảnh Tri Vãn rõ ràng là biết nàng, mà lại sớm đã biết được thân phận của nàng, mới có thể mở miệng trào phúng như vậy.

Nếu như hắn chưa từng xuất hiện để thăm bệnh lúc A Nguyên tỉnh lại,... liệt kê ra danh sách những tiểu tình lang kia, Tiểu Lộc rất có thể đoán đúng rồi.

Là hắn cầu mà không được, vì yêu sinh hận.

Tiểu Lộc nhớ tới hôm nay Cảnh Tri Vãn chính là cấp trên, rồi lại đau đầu đứng lên, "Có thể hắn sẽ làm khó dễ người khắp nơi, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"

A Nguyên ung dung nói: "Như vậy......Ta lại trả thù lại hắn một lần, vừa vặn thật tốt?"

"......"

Tiểu Lộc chấn kinh, lúc này A Nguyên đã tiêu sái hất đầu, thản nhiên đi ra ngoài.

Lý Phỉ cũng không thể mặt dày mà theo Cảnh Tri Van xem những bức họa trục "nhã nhặn" kia. Cuối cùng Chu Kế Phi biết điều, khuyên ca ca hắn, tặng một bức cho tri huyện đại nhân. Lý Phỉ mặt dày cất đi, cảm thấy mỹ mãn, liền nghĩ tới chính sự.

Sai dịch đi mời danh y kiểm tra dược hoàn đã trở về, cho ra kết luận đúng như A Nguyên dự liệu: Linh Hạc Tủy của Chu Thực bị người ta đánh tráo hơn phân nửa, thủy ngân trong viên dược hoàn giả có độc tính, hàm lượng cực kì cao. Chu Thực thường ngày dùng rất nhiều dược hoàn, chỉ cần chuẩn bị cho hắn dùng hai viên là liền đi đời nhà ma. Thế nhưng viên dược hoàn giả kia cũng có thể gọi là Linh Hạc Tủy, bởi vì bên trong cũng dùng một chút máu Linh hạc và một số dược liệu, ngửi mùi cũng không khác biệt quá lớn.

Lý Phỉ không dám trách cứ Cảnh Tri Vãn vì hắn cùng nghi phạm qua lại, thực sự tránh hắn đi, lặng lẽ gọi A Nguyên đến bàn bạc.

"A Nguyên, cô thật sự cảm thấy Chu Hội Phi đáng nghi?"

"So với đệ đệ của hắn thì đáng nghi hơn chút ít, Chu Kế Phi thoạt nhìn khôn khéo hơn ca ca hắn nhiều, nếu thật là hắn hại Chu Thực, nhưng lại để hai viên dược hoàn dưới gối, cho người ta đi lục soát, tựa hồ không thể nào hiểu nổi."

"Có thể điều tra, bởi vì Chu Thực một lòng luyện đan, quản thúc hai đứa con trai cũng không nghiêm, Chu Hội Phi chơi bời lêu lổng, lại tiêu tiền như nước, cả ngày rượu ngon cùng giai nhân, cuộc sống của hắn trôi qua mĩ mãn, muốn có bao nhiêu mãn nguyện liền có bấy nhiêu mãn nguyện, chính là dù có tranh chấp, cũng không thể làm hắn phát rồ lên giết cha được."

Huống chi còn có tâm tình đi lấy Xuân cung đồ, huống chi cuối cùng hắn lại bỏ đi thứ yêu thích, phải đưa một hoạ trục cho Lý Phỉ......

°°°°°°°°°°°°°°°°

(Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 20:

A Nguyên lắc đầu, "Hắn có phát rồ hay không thì tạm thời chưa nhìn ra, nhưng trọng tâm có vấn đề. Dùng máu gà, cây nấm luyện đan dược, cũng không phải là người bình thường có thể luyện chế được!"

Lý Phỉ cười ha ha, liền ngộ ra ý của A Nguyên, "Ngươi cảm thấy, có người lợi dụng Chu Hội Phi để hại Chu Thực?"

A Nguyên nói: "Cái này phải kiểm chứng. Ít nhất Linh U đại sư kia tuyệt không thoát khỏi liên quan."

Lý Phỉ gật đầu cảm khái, "Cũng khó có thể làm được...... Máu gà, cây nấm, cũng không phải là người bình thường nghĩ ra được......Nhưng mà Tỉnh Ất đi Hoa Nguyệt lâu tìm Linh U, tựa hồ có chút sai lệch. Phó Mạn Khanh kia vốn là nữ tử phong trần, thay đổi thất thường, đã có giao hảo cùng Chu gia công tử, sao lại để ý đến luyện dược sư bình thường chứ?"

A Nguyên cười nói: "Có thể dám can đảm dùng máu gà vàng thau lẫn lộn, lừa gạt con cháu hoàng thất, cũng không có bao nhiêu người. Hơn nữa, Linh U đã tráo đi máu linh hạc, nó đi đâu rồi?"

Có thể khiến Chu Thực không nghi ngờ, cái bình kia thực sự đựng máu linh hạc, mùi tương tự, mỗi ngày uống thuốc Chu Thực mới có thể không nghi ngờ gì, khiến hắn uống thuốc mà chết. Mà Chu lão gia một lòng muốn thành tiên, mọi việc hắn đều không quan tâm, lấy mạng hắn bằng dược hoàn dễ như chuyện bình thường. Máu Linh hạc là trọng yếu nhất, lấy máu để thử máu càng là nghiêm khắc, mỗi lần cũng có ghi chép, trộm cắp cơ hồ là chuyện không thể nào. Linh U luyện đan, có thể tráo đổi máu linh hạc, sau đó luyện chế ra linh hạc tủy giả, tất cả đều có khả năng.

Nhưng Linh U là dược sư do Chu Hội Phi mời, không có quan hệ gì với Chu Thực, bàn về động cơ giết người, cũng chỉ có thể duyên cớ chỉ hướng Chu Hội Phi.

Chu Hội Phi là con cháu hoàng thất, một tri huyện nho nhỏ như Lý Phỉ, tất nhiên không dám tra tấn ép hỏi, nghĩ tới Linh U, trên người như mở ra con đường. Hắn nói: "Hôm nay ta đã phái người bốn phía tìm Linh U, nếu như hắn chưa đi khỏi Thẩm Hà, nhất định phải tìm ra hắn."

Đang nói lúc, mũi ngửi thấy mùi thịt. Lý Phỉ vội hỏi: "Lúc này ai lại nấu canh vậy?"

A Nguyên liếm đầu lưỡi, nói nhỏ: "Ta bảo Tiểu Lộc đi làm canh gà hầm củ cải trắng, đáng tiếc không có tìm được gà tơ, nàng trực tiếp mua gà trống về, mời người làm gà, sau đó vặt lông, lúc này chắc đang hầm gà trong phòng bếp. Nhìn xem, cái nồi lớn như vậy, đoán chừng cũng nhanh chín thôi, như thế này vừa vặn ăn khuya cùng đại nhân."

Lý Phỉ cực kỳ vui mừng, gật đầu không ngừng, lại nói: "Không bằng lại chuẩn bị chút ít rượu và thức ăn, mời Cảnh điển sử tới. Thứ nhất hắn hôm nay vừa tới, cứ coi là mời khách từ phương xa đến dùng cơm, thứ hai hắn cùng với cô hình như có chút ít hiềm khích, sau này sẽ thành cộng sự của nhau, không bằng để ta ở giữa, thay hai người hóa giải."

A Nguyên nhớ tới đôi mắt thanh đạm, trong vắt, lạnh lùng của hắn, nhéo nhéo mũi của mình, không cam tâm tình nguyện nói: "Vậy do đại nhân làm chủ!"

Lý Phỉ cười nói: "Cảnh điển sử bác học đa tài, đối với người trong kinh biết rất nhiều, tuyệt không phải nhân vật trong ao. A Nguyên, tiếp xúc nhiều cùng hắn một chút, tiền đồ của cô sẽ có lợi!"

A Nguyên chỉ phải gật đầu, "Vâng, tiền đồ......"

Nếu như dùng phú quý để so với tiền đồ, nghĩ tới nghĩ lui, khi nàng trở về làm Nguyên gia đại tiểu thư, cũng không giống như sẽ có tiền đồ tốt. Mẫu thân nàng lại mạnh mẽ, nhiều tiền, thiên hạ tận mắt thấy, chính mẫu thân nàng đường đường là mỹ nhân tài mạo song toàn, Hoàng đế còn phải quỳ dưới gấu váy xưng thần, mới có thể làm ngơ chuyện để mặc nàng ( A Nguyên) chọn lựa Vương Hầu công tử.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc