LƯỠNG THẾ HOAN

Mộ Bắc Yên ngày ấy uống nhiều rượu ở Hoa Nguyệt Lâu, nhưng thần trí hoàn toàn thanh tỉnh, vẫn còn nhớ rõ cái khăn lụa này.

Hắn nhận lấy, nhìn chữ, "Phó" đã nghi ngờ nói: "Đây là khăn tay của Phó Mạn Khanh, sao lại ở chỗ huynh?"

Tả Ngôn Hi than nhẹ, "Đệ có nằm mơ không! Khăn tay này là Phó Mạn Khanh nhét cho đệ, lúc nghĩa phụ bị hại, đã có người thả nó vào trong phòng."

Đôi mắt đào hoa của Mộ Bắc Yên nheo lại, nhưng có chút không thể tin, "Giá họa sao?"

Tả Ngôn Hi nói: "Đêm đó nhiều người tận mắt thấy Phó Mạn Khanh ném cái khăn lụa này cho đệ, cái khăn lụa này lại xuất hiện ở hiện trường. Nói như vậy, đêm đó đệ chưa từng trở về, thấy thế nào cũng giống như tận lực che dấu chứng cớ, giấu đầu hở đuôi."

Mộ Bắc Yên hô hấp dồn dập, "Người có ý đồ giá họa cho ta, tất nhiên là người đã sát hại phụ thân. Huynh sợ người ta nghi ngờ ta, cho nên giấu khăn lụa đi?"

Tả Ngôn Hi lắc đầu, "Ta ngược lại không lo lắng cái này. Ta chỉ nghĩ đến hung thủ thấy giá họa thất bại, có lẽ còn sẽ có hành động, đáng tiếc hai ngày nay ta một mực quan sát, cũng không phát hiện ai có dị thường."

Mộ Bắc Yên hỏi: "Sao huynh không lo lắng ta bị quan phủ nghi ngờ?"

Tả Ngôn Hi nói: "Đệ có lẽ nhìn ra được, năng lực của Lý Tri huyện, nào dám tra bản án của vương phủ chúng ta? Đơn giản là bởi vì có Cảnh Điển sử ở đó. Ta cùng hắn coi như là tri kỷ, nếu ta nhận định là đệ bị giá họa, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng ta."

Nhắc tới Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên lại nghĩ tới đêm hôm đó bị khuất nhục, quả thực tức giận, cười lạnh nói: "Huynh sớm đã biết, hắn chính là Đoan hầu."

Tả Ngôn Hi nói: "Lúc ta cùng hắn quen biết, hắn chỉ là người bệnh của ta, cũng không phải Đoan hầu gì cả. Sau đó ta hộ tống hắn về Biện Kinh, rồi sau đó về Thẩm Hà, cũng không biết hắn được phong hầu từ bao giờ. Về việc của hắn, đệ cùng Tạ Nham thân cận, hắn có lẽ đã nhắc nhở cho đệ rồi."

Mộ Bắc Yên bực tức nói: "Hắn chỉ nói chút ít, huynh lại chẳng nói gì!"

Tả Ngôn Hi nói: "Đệ cùng hắn không có liên quan gì, không đề cập tới cũng không sao. Đệ chỉ nhớ kỹ đừng có lại đi trêu chọc A Nguyên là được rồi. Tiểu nữ nhân kia, hắn có lẽ ý định giữ lại tự mình bóp chết."

"Có ý gì?" Mộ Bắc Yên hỏi một câu, lập tức nhớ tới A Nguyên đối với hắn kỳ thật thật sự chỉ là người xa lạ, ngược lại là hắn và Hạ Vương phủ trước mắt đang lâm vào nguy hiểm. Hắn không khỏi lo lắng trong lòng, vòng sang nói chuyện đầu hỏi: "Huynh đã cùng Tạ Nham truyền thư, hẳn biết sứ thần là ai? Tạ Nham có đi cùng không?"

Bên ngoài, Hạ Vương uy danh hiển hách, Tiểu Hạ Vương gia là hắn lại phong lưu thành danh. Người dám hại chết Hạ Vương tuyệt đối không đơn giản, nếu thật sự tận lực đối phó hắn, hắn đang ở chỗ sáng, nhất định thập phần bị động. Tả Ngôn Hi giấu đi vật giá họa, lại khó đảm bảo đối phương sẽ hành động tiếp. Nếu như Tạ Nham, thường ngày thân quen với hắn đến, đương nhiên thập phần có lợi cho hắn.

"Sứ thần, chính là Tạ Nham." Tả Ngôn Hi đáp, lại không có nửa phần vui mừng, "Nhưng Trường Nhạc công chúa cũng cùng đi theo......"

"Trường Nhạc công chúa......"

Mộ Bắc Yên nhịn không được cười đến gập cả lưng, lại muốn nôn mửa.

Tả Ngôn Hi thở dài: "Có lẽ Tạ Nham cùng Hoàng Thượng nhắc tới người chọn lựa đi, Trường Nhạc công chúa vừa vặn đến, sau đó liền nói với Hoàng Thượng, ai cũng không thích hợp, không bằng nàng cùng Tạ Nham đi. Vì vậy......"

Mộ Bắc Yên lẩm bẩm nói: "Âm hồn bất tán!"

Tả Ngôn Hi nói: "Bên trong bên ngoài huyện nha có lẽ giờ đang nghênh đón sứ thần, nhưng Nguyên bộ khoái có lẽ còn ở lại trong phủ. Vừa mới có người chạy tới, bốn phía đang tìm như cứu hỏa, đoán chừng rất nhanh sẽ mời Nguyên bộ khoái về."

"Nàng cũng thật không may!" Mộ Bắc Yên thốt ra, lập tức cười khổ, "Không có việc gì, Nguyên phu nhân không có ở đây, không phải còn có Đoan hầu ư? A! Huyện Thẩm Hà nho nhỏ này, bao giờ lại trở nên náo nhiệt như vậy?"

Tả Ngôn Hi trầm mặc một lát, đáp: "Vẫn là không nên náo nhiệt thì tốt hơn."

Mộ Bắc Yên nói: "Huynh lo lắng cái gì? Lo lắng Đoan hầu của huynh không đấu lại Trường Nhạc công chúa? Phì, đáng đời!"

Hắn đem khăn tay của Phó Mạn Khanh nhét vào trong ngực, đóng sập cửa mà đi.

Tả Ngôn Hi nhìn bóng lưng của hắn, im lặng.

Tả Ngôn Hi thuở nhỏ hăng hái, đọc sách thành công, lúc hơi lớn tuổi rời nhà bái danh sư học tập binh pháp, ngoài ý muốn đối với nghề y cảm thấy hứng thú, nghiên cứu không được mấy năm, rõ ràng đã thành đại phu giỏi có danh tiếng, Mộ Bắc Yên mặc dù có thiên phú cao, nhưng lại tiêu sái không bị trói buộc, tập võ đọc sách so với tán tỉnh mĩ nhân còn giỏi hơn, cho nên thỉnh thoảng mới dụng công chút ít.

Có nghĩa tử mà so sánh, Hạ Vương dĩ nhiên bất mãn với Mộ Bắc Yên, Mộ Bắc Yên so mình với nghĩa huynh cũng cảm thấy không vui, mỗi lần mở miệng ép buộc, huynh đệ hai người không được coi là vui vẻ.

Nhưng kì quái là, Tả Ngôn Hi hết lần này tới lần khác vừa nhìn thấy chứng cứ ở hiện trường, luôn cho là đệ đệ bị giá họa, Mộ Bắc Yên cũng cho rằng ca ca giấu khăn lụa đi để bảo vệ mình là đương nhiên, như vậy, nguyên nhân cũng không hỏi.

------------

Lúc A Nguyên trở lại huyện nha, cũng không lập tức thấy Lý Phỉ, ngược lại là Tạ Nham ra đón, còn ngẩng đầu nhìn sắc trời, "À, nửa canh giờ, cũng không kém nhiều lắm đâu!"

Mặt mày thanh đạm, tư thái an nhàn, Tạ Nham thoạt nhìn cùng lần trước rời đi không khác nhau mấy, chẳng qua là đáy mắt hắn dường như có cái gì đang cháy, lại có gì sinh sôi mà ngăn chặn, làm hắn sắc mặt nhìn thật sự không tốt.

A Nguyên hỏi: "Đại nhân nhà chúng ta đâu?"

Tạ Nham nói: "À, giống như là mắc tiểu, chắc là đi đổi quần......"

Mắc tiểu cũng không đến mức phải đổi quần, trừ phi thật sự sợ tới mức tiểu cả ra......

A Nguyên giật mình là cười, hỏi: "Đến cùng là ai muốn gặp tiểu bộ khoái là ta đây? Mỗi ngày ở địa phương nhỏ bé này ta chỉ đi bắt tiểu tặc mà thôi, không đến mức đắc tội đại nhân vật nào chứ?"

Tạ Nham nhìn nàng, "Ta tin, cô không có tội......"

A Nguyên cười nói: "Đúng, ngài xem ta an phận như vậy, khẳng định không đắc tội đại nhân vật nào đi."

Đáng tiếc, câu nói tiếp theo của Tạ Nham: "Nhưng người ta cho rằng cô đắc tội, cô chính là đắc tội người ta!"

"......"

Tạ Nham nói như vậy, A Nguyên cảm giác áp lực sâu sắc.

Còn chưa kịp hỏi, Tiểu Lộc hai ngày nay trong nha môn lười nhác đã chạy vội tới đây, kêu lên: "Tiểu thư, người đã trở về! Trường Nhạc......Trường Nhạc công chúa chiếm phòng của chúng ta!"

"Trường Nhạc công chúa?" A Nguyên mơ hồ, "Đó là ai?"

Tạ Nham liếc nàng, trong mắt hiện lên một tia buồn vô cớ, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng thanh minh, "Là người mà cô sợ nhất."

"Ta......sợ?"

A Nguyên thật sự nghĩ không ra mình sợ ai, nhất thời không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Lộc đã kêu lên: "Chính là vị công chúa bị chính phu nhân nhà ta đuổi ra ngoài đó! Nàng mặc dù lợi hại, cũng không phải giống chúng ta, sợ phu nhân?"

Tạ Nham lui ra phía sau một bước, thở dài: "Đáng tiếc......nơi đây cũng không phải kinh thành. Nàng mặc dù kiêng kị Nguyên phu nhân, Nguyên phu nhân lại ngoài tầm tay với, không giúp được cô."

A Nguyên nhìn Tiểu Lộc, mới đột nhiên ngộ ra, vị Trường Nhạc công chúa này thỉnh thoảng dây dưa với Tạ Nham, còn chạy đến Nguyên gia ngăn cản "tình địch". Mà lại không ở trong cung làm công chúa kim chi ngọc điệp cũng chạy tới Huyện Thẩm Hà nho nhỏ này, hiển nhiên là không có ý tốt.

Không chừng biết tin tức A Nguyên ở Thẩm Hà, trong lòng nghi ngờ Tạ Nham là tới đây cùng nàng gặp gỡ, mới cố ý cùng tới đây.

Tiểu Lộc thấy Tạ Nham khoanh tay đứng nhìn, đã nhịn không được hỏi: "Phu nhân nhà chúng ta không giúp được, chẳng lẽ Tạ công tử cũng không có ý định hỗ trợ?"

Tạ Nham yên tĩnh một lát, mới nói: "Nàng là công chúa, làm thần tử không thể không giữ lấy quân thần tôn ti."

Tựa như A Nguyên tuy là Nguyên gia đại tiểu thư, bàn về quân thần tôn ti, cũng tuyệt đối không có cách nào chống lại Trường Nhạc công chúa. Nguyên phu nhân đã là công Hầu phu nhân, mà lại cùng Lương đế quan hệ mập mờ, mới dám đuổi Trường Nhạc công chúa ra khỏi Nguyên phủ.

Trường Nhạc công chúa mặc dù tôn quý, cũng phải cố kỵ Nguyên phu nhân không có việc gì lại thổi gió bên tai Lương đế, hại nàng bị phụ hoàng răn dạy vẫn là việc nhỏ, làm lỡ chính sự uyên ương của nàng mới là chuyện lớn.

Bởi vì Nguyên phu nhân, về sau quan hệ giữa Tạ Nham cùng Nguyên Thanh Ly cũng chỉ tính là bình thường. Nhưng Trường Nhạc công chúa đến tột cùng là ghen ghét thành cái dạng gì, chỉ có có trời mới biết......

A Nguyên rất đau đầu, cũng bắt đầu hoài nghi năm đó mắt mình như thế nào.

Mộ Bắc Yên gia thế cao quý, nhưng lại là công tử phong lưu, Tạ Nham giống như là vị thiếu gia ăn chơi, có thể vì công chúa mà làm khó tình nhân trước kia của hắn, hắn thật đúng là không có ý định không đếm xỉa đến?

A Nguyên lại hỏi Tiểu Lộc: "Cảnh Điển sử đâu?"

Tiểu Lộc nói: "Trường Nhạc công chúa tới đây chưa nói mấy câu, Cảnh Điển sử đã rời đi. Lý đại nhân nói, Cảnh Điển sử tra án mệt nhọc, bệnh cũ phát tác, đứng không vững. Nhưng em thấy Cảnh Điển sử là chẳng muốn nghe nên mới đi, Lý đại nhân đang giúp giảng hòa mà thôi!"

À, cuối cùng vẫn có người đáng tin cậy.

A Nguyên vỗ đầu một cái, "Được rồi, nàng là công chúa, ta là thảo dân, ta đi trước bái kiến công chúa! Tiểu Lộc, em đi nói cho Cảnh Điển sử, ta đã trở về, không cần lo lắng."

Nàng quay người hướng phòng mình, Tạ Nham theo sát ở sau lưng nàng, đột nhiên hỏi: "Cô thích Cảnh Điển sử?"

A Nguyên lườm hắn một cái, "Đương nhiên. Không thích hắn còn có thể thích ai? Chẳng lẽ lại tiếp tục ngu xuẩn mà đoạt nam nhân của công chúa?"

Còn là một nam nhân gặp chuyện rụt đầu lại không phụ trách, thật xúi quẩy.

Tạ Nham nghe nàng nói trắng ra, thực sự không tức giận, ngưng mắt nhìn nàng lại lộ ra ý cười.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Có việc chậm trễ, lại chưa nghĩ ra tên chương, cho nên chậm.

Cám ơn các muội muội quăng vé tháng, ngày mai gặp!

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 132:

A Nguyên đi vào phòng của chính mình, tưởng ảo giác đi nhầm cửa.

Đơn giản là khi nhìn tới giữa gian phòng, đã bị tầng tầng màn trướng ngăn cách ra, trên mặt đất trải thảm gấm, khăn trải bàn cũng bằng gấm, xếp đặt một bộ ấm trà sứ men trắng ngọc, cùng bình hoa sứ men xanh, sáng loáng trong vắt, so với bộ ấm trà trước đó A Nguyên dùng không biết trân quý hơn bao nhiêu.

Giường và đồ ngủ của Tiểu Lộc đã không biết bị ném đi đâu, giường của A Nguyên vẫn còn, đã bị hoa hoa tím tím che mất, không nhận ra bộ dạng lúc trước.

Một nữ tử chân dài eo nhỏ, lông mày dài tú mục, tóc đen như mây. Nàng hất lên tay áo kim phượng bạc ròng, là sắc điệu mà bất cứ nữ tử bình thường nào cũng không thể phủ nhận, lại cứ bị nàng mặc lên lười biếng ung dung, xinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

A Nguyên đi qua chào, "Tiểu nhân là bộ khoái A Nguyên huyện Thẩm Hà, bái kiến công chúa!"

Ánh mắt đẹp của Trường Nhạc công chúa có chút lóe lên, nhìn nàng từ trên xuống dưới lướt qua, mới nhẹ nhàng cười cười, "Nguyên Thanh Ly, cô cần gì giả bộ làm tiểu bộ khoái với ta? Có phải ở trong huyện nha này có nam tử nào đặc biệt câu mất tâm của cô rồi, nên mới đặc biệt chạy tới đây tìm cái mới lạ? Nhưng vừa rồi ta mới nhìn mấy người giống như khuôn đúng *cẩu mà ra! Khẩu vị của cô ngày càng đặc biệt!"

(*cẩu: chó)

A Nguyên thở dài: "Bẩm công chúa, mấy tháng trước ta gặp cướp, đầu bị thương, sự tình lúc trước một việc cũng không nhớ được, có lẽ khẩu vị cũnh có chút thay đổi."

Trường Nhạc công chúa nhìn nóc nhà cổ xưa, thở dài: "Cái này ta tin. Nếu như lúc trước, đến chết ta cũng không tin Nguyên đại tiểu thư lại đến chỗ quỷ quái này."

A Nguyên nói: "Đúng vậy, ta cảm thấy nơi đây ở nhẹ nhõm tự tại, có thể thấy được ta cùng Nguyên Thanh Ly lúc trước, thật sự đã hoàn toàn khác nhau! À, cũng không thích cùng một người, công chúa không cần thiết lại đem ta cùng Nguyên Thanh Ly lúc trước đánh đồng với nhau!"

Ý ở ngoài lời, ân oán ngày xưa, đừng ghi tạc trên đầu nàng.

Trường Nhạc công chúa khẽ nâng cằm, lạnh lùng cười cười. Dù chưa nói ra một câu, thần sắc kia rõ ràng đã ở nói: "Tiểu tiện nhân, đừng có coi ta là kẻ ngu ngốc như vậy!"

A Nguyên cực kỳ đau đầu, tiếp tục cười nói: "Công chúa vội vàng tìm ta trở về, có phải vội vã muốn biết bản án của Hạ Vương? Hay là đã có việc gì cần phân phó tiểu nhân đi làm?"

Trường Nhạc công chúa cười khẽ, "À, đúng là có việc gấp. Nhưng mà có việc gì thì bổn công chúa vẫn phải tẩy trần, nghỉ ngơi."

A Nguyên cười khan nói: "Nên thế, nên thế......"

Trường Nhạc công chúa nói: "Vậy phiền Nguyên cô nương thay ta chuẩn bị nước ấm tắm rửa! "

A Nguyên sửng sốt, chỉ hướng cái mũi của mình, "Ta?"

Trường Nhạc công chúa ngạo nghễ nhìn nàng, "Hẳn là cô cảm thấy ủy khuất? Nhưng ta vội vàng đi, chỉ dẫn theo nữ hầu, dùng đao múa thương còn có thể, những việc cẩn thận này không biết làm. Nếu cảm thấy ủy khuất, cũng đành phải mời Nguyên cô nương ủy khuất một chút!"

Bên cạnh Trường Nhạc công chúa đúng là có nữ hầu đeo kiếm, hẳn là cao thủ bảo vệ công chúa. Nhưng không biết làm những việc cẩn thận, nhưng trong thời gian ngắn ngủi chiếm cái phòng này rồi biến nó thành hoa lệ thế này, là ai làm?

Có lẽ công chúa làm cho nàng ủy khuất, đương nhiên nàng chỉ có thể ủy khuất.

Tạ Nham hiển nhiên muốn tránh Trường Nhạc công chúa còn không kịp, nhưng vừa rồi cũng nói, quân thần tôn ti có khác. Đừng nói A Nguyên hôm nay chẳng qua là tiểu bộ khoái của huyện Thẩm Hà, mặc dù có là Nguyên đại tiểu thư trong kinh, nàng không có năng lực của mẫu thân, thì không có khả năng bỏ qua công việc mà công chúa phân phó.

Như vậy, nàng đã thản nhiên cười cười, "Được! Công chúa nói như thế nào, chính là như vậy!"

Chuẩn bị nước tắm mà thôi.

Gần đây nàng đã có kinh nghiệm xuống bếp nấu canh đậu đỏ, để cho nàng chạy xuống lò nấu nước, cũng không vấn đề gì.

Sau lần bị thương khó hiểu kia xong, nàng đã quên quá nhiều kỹ năng ban đầu, không có cách nào làm tiểu thư phong lưu, cầm kì thi họa tinh thông, nhưng bắt trộm, thuần chim ưng, nấu cơm cùng việc nặng như là trời sinh đã biết.

----------

Không lâu về sau, đã tràn đầy một thùng nước ấm.

Nữ hầu đi theo đằng sau A Nguyên, bộ dáng không công, A Nguyên chưa từng lười biếng, nấu nước xách nước múc nước việc phải tự làm, cũng không mượn tay người khác, mặc dù làm mặt mũi đầy bụi bặm, thùng nước đầy lại thanh tịnh sạch sẽ, chỉ phải hướng Trường Nhạc công chúa ý bảo, quả thực không khe hở nào có thể tìm ra.

Trường Nhạc công chúa kinh ngạc, nhìn kỹ A Nguyên, đã thấy tóc tai nàng rối bời, mặt mũi đầy bụi bặm, cái mũi tinh xảo còn thấm mồ hôi mịn, nhìn rất chật vật. Nhưng cử chỉ của nàng lanh lẹ thong dong, hai con ngươi trong trẻo mang ý cười, hai gò má thanh khiết như ngọc đỏ ửng, tuy là cách ăn mặc nam trang, không chút phấn son, cũng có một loại sáng rọi như minh châu dưới nước.

Nàng không tự phụ yêu kiều giống như lúc trước, lại như bông hoa hải đường chập chờn ngày xuân, mà vẫn làm lay động lòng người như vậy.

A Nguyên đã cười hỏi: "Có muốn ta hầu hạ công chúa tắm rửa thay quần áo không?"

Trường Nhạc công chúa chậm rãi buông chung trà, khẽ cười nói: "Đợi lâu như vậy, Bổn công chúa đã rất đói bụng, không vội tắm rửa."

Đôi mắt A Nguyên xoay động, "Công chúa muốn dùng bữa tối? Ta đây không thể không báo trước cho công chúa một tiếng, mặc dù ta biết nấu cơm, nhưng nấu ra có ăn được hay không, chính là vấn đề mỗi người một ý! Trước mắt tự hồ chỉ có Tiểu Hoài nhà ta không ghét bỏ đồ ăn."

"Tiểu Hoài?"

"Chim ưng của ta nuôi dưỡng......"

Trường Nhạc công chúa liếc nàng chằm chằm đầy quái dị, "Cô so sánh cọng lông ăn thịt sống với ta?"

A Nguyên nói: "Công chúa tại sao lại nói vậy? Ta cũng không dám đem nó so sánh với người, công chúa vì sao lại đi so sánh với nó?"

"......"

Trường Nhạc công chúa hiển nhiên không có thói quen đấu võ mồm, miễn cưỡng quay đầu đi, phân phó nói: "Mang nàng đi lấy bữa tối cho ta. Nhớ rõ, trước hết để rửa sạch tay và mặt đã."

Nữ hầu gật đầu, mang nàng đến phòng bếp, xem nàng rửa sạch tay, liền ôm kiếm giám sát nàng đem một chén cháo loãng, ba bốn cái đĩa bưng vào.

A Nguyên không hiểu được lúc trước nàng và Trường Nhạc công chúa mâu thuẫn thế nào, nhưng trời sinh tính tình nàng rộng rãi, cũng không thèm để ý, thành thành thật thật đứng hầu một bên, nhìn Trường Nhạc công chúa ưu nhã sử dụng hết bữa tối, dâng nước ấm cho nàng xúc miệng.

Trường Nhạc công chúa thấy nàng bình thản chịu đựng gian khổ, càng kinh ngạc, lập tức nói: "Nên tắm rửa rồi. Còn phiền Nguyên cô nương đi nhìn một cái, nước ấm kia còn thích hợp hay không."

Quả thực chính là nói nhảm.

Vốn là độ ấm phù hợp, đã để hơn nửa canh giờ, có thể phù hợp mới có quỷ......

A Nguyên ho một tiếng, cười nói: "Có lẽ đã nguội. Không có việc gì, ta chuẩn bị nước ấm lại cho công chúa vậy. "

Cái thái độ tốt này chẳng ai có thể chỉ trích ra nửa phần sai lầm.

"Đi đi!"

Trường Nhạc công chúa miễn cưỡng đáp một câu, giơ lên cánh tay xem cánh tay đã lên sởi, thở dài: "Cái phòng này, dọn dẹp sạch sẽ thế nào cũng không được. Nhiều người bẩn như vậy, mới có thể ở chỗ này thật lâu?"

A Nguyên không đáp, quay người đi phòng bếp chuẩn bị nước ấm một lần nữa, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy Cảnh Từ đang ngồi ở dưới lò.

A Nguyên hỏi: "Ở đây bẩn, huynh chạy tới đây làm gì?"

Cảnh Từ nhìn củi lửa trong bếp, thản nhiên nói: "Có chút lạnh, tới đây đốt chút củi lửa sưởi ấm."

A Nguyên đã thành thói quen hắn nói vậy nhưng trong lòng không phải, một bên lấy cành củi, một bên cười nói: "Gọi Hạ cô cô chuẩn bị cho huynh cái lò sưởi là được rồi...nhưng mà thời điểm này dùng lò sưởi, chỉ sợ có chút khoa trương."

Cảnh Từ cười cười, "Ta cũng biết có chút khoa trương, cho nên tới đây ngồi trong chốc lát. Trường Nhạc công chúa làm khó dễ nàng?"

A Nguyên nói: "Không có. Ta ngược lại cảm thấy nàng thật đáng thương, rõ ràng lại không béo, bữa tối còn ăn ít như vậy, tựa như tăng ni bốn phương, tội gì khổ như thế chứ? Lại tưởng tượng đến canh gà của A Từ, liền thấy thiên kim công chúa thế nào, cũng không sướng bằng ta!"

Cảnh Từ liền quay đầu nhìn nàng, đáy mắt chiếu đến ánh lửa, sáng chói được gần như rực rỡ tươi đẹp.

A Nguyên cười nói: "Trên mặt ta mọc hoa rồi?"

Cảnh Từ nói: "Đúng, mọc hoa rồi!"

Hắn nghiêng về phía trước, hôn một cái trên khuôn mặt đen xám bụi bẩn của nàng.

-------------

A Nguyên một lần nữa chuẩn bị nước nóng cho Trường Nhạc công chúa, tâm tình càng sung sướng vô cùng.

Trường Nhạc công chúa nhìn đáy mắt nàng mừng rỡ nhảy lên tia lửa, không thể không hoài nghi, ngày đó nàng có phải bị cướp làm hỏng đầu rồi hay không.

Lúc này, chẳng lẽ nàng không nên chứng nào tật nấy, mang người đàn ông nào đó đến, mím môi rơi lệ, làm ra đủ loại ủy khuất khiến cho người ra thương tiếc, những nam tử kia, chỉ trích công chúa ỷ thế hiếp người, hẹp hòi?

Mà Trường Nhạc công chúa là người xấu, tự nhiên chỉ có thể ác thêm nữa.

Trường Nhạc công chúa cười dịu dàng mà đứng lên, giúp đỡ A Nguyên mang thùng nước vào bồn tắm.

Eo nhỏ, chân dài, tóc đen như mực, ánh lên da thịt như son.

Vải xanh quần áo trắng, A Nguyên đầu đầy bụi bặm lập tức ảm đạm.

Trường Nhạc công chúa rất hài lòng hiệu quả như vậy, hướng nữ hầu nháy mắt, nữ hầu liền đem một cái khay nước sơn đưa đến trước mặt A Nguyên, phía trên xếp hàng sáu cái chén ngọc, đựng cánh hoa đặc biệt cùng hương liệu.

A Nguyên chỉ phải đem cánh hoa kia cùng hương liệu mà thả vào trong nước, trong hơi nóng lập tức bốc hơi ra mùi thơm ngào ngạt, làm cho người ta ngửi thấy say lòng.

Bàn về cái này, là vợ chồng hai người đang yêu ***, cũng sẽ rất có bầu không khí.

A Nguyên buông lỏng nhìn xem cách ăn mặc của chính mình, vừa nhìn về phía mĩ nhân mùi thơm ngào ngạt mờ mịt, cười hỏi: "Công chúa, có muốn gọi Tạ Nham tới hầu hạ hay không?"

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Các muội muội, thật xin lỗi ta lại phải nói ngày mai gặp....

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn - Mai

Bình luận

Truyện đang đọc