LƯỠNG THẾ HOAN

Hắn cẩn thận như vậy, vì điều dưỡng thân thể mà còn không chịu đi vài bước trên đường, mà tại vùng núi hoang vu này vì cứu nàng nên thậm chí còn dùng khinh công, tuy rằng là sơ suất của nàng, nhưng hiển nhiên đã khiến hắn chịu khổ hơn.

A Nguyên rất phóng khoáng, nhưng nàng càng thiện lương. Cho nên hắn bất kể là đại nhân hay kẻ tiểu nhân, nàng đều toàn tâm toàn ý dùng sự ấm áp của mình xoa xoa mắt cá chân của hắn, mong rằng có thể giảm một chút đau đớn cho hắn.

Cảnh Tri Vãn nhíu chặt đầu lông mày, không giấu nổi vẻ chán ghét.

A Nguyên đã thấy hắn ghét bỏ, cũng kệ, chỉ chăm chú xoa giúp hắn, nhìn hắn dần dần trầm tĩnh lại, chưa qua một khắc liền hô hấp đều đều, nàng ngáp một cái, đem hai chân hắn ôm trên chân mình sưởi ấm, cùng hắn tựa người bên tường nhắm mắt ngủ thiếp đi.

------------------

Không biết qua bao lâu, A Nguyên bị tiếng chuông nơi xa làm bừng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy Tiểu Hoài đang gặm một con gà rừng nghiêng đầu nhìn nàng, có lẽ sáng sớm đã ra ngoài kiếm thức ăn cho chủ nhân.

Cánh cửa tre vừa mở, lộ ra bầu trời sáng trong. Trời đã sáng, mưa cũng ngừng, cây cối núi đá vẫn ướt đẫm mà lóe sáng ánh nước lấp lánh. Dưới mái hiên căn nhà gỗ thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ xuống. Sáng sớm tiếng chim hót líu lo, thật là dễ nghe.

Bởi vì ngồi ngủ hồi lâu, A Nguyên vai có chút cứng ngắc.

Nàng khẽ động đậy vai, ngoại bào khoác trên vai dĩ nhiên trượt xuống.

Đúng là chiếc áo bào màu tố thanh, vì trải qua mưa gió bùn đất mà đã bẩn chút ít, dưới nách còn có một cái lỗ lớn do bị cháy xém, chính là áo của Cảnh Tri Vãn.

Mà Cảnh Tri Vãn vẫn duy trì tư thế ngủ như lúc trước. Sườn mặt hắn nghiêng nghiêng ngủ yên, thậm chí tay nàng vẫn còn che lại mắt cá chân của hắn. Da thịt chạm vào nhau, ngồi ở chỗ đống lửa đã hoàn toàn tắt ngấm giúp nhau truyền hơi ấm.

A Nguyên nhìn nhìn ngoại bào, thật sự nghĩ không ra Cảnh Tri Vãn vẫn duy trì tư thế ngủ như vậy, còn có thể khoác thêm áo giúp nàng.

Chẳng lẽ là lúc nàng ngủ thấy lạnh, vô ý thức đoạt lấy áo của hắn?

Nàng không khỏi chột dạ, lặng lẽ lấy áo khoác lại lên người hắn, sau đó gõ đầu Tiểu Hoài, dựng thẳng ngón tay cái trầm thấp khen ngợi nói: "Tiểu Hoài quá nghe lời! Thật khéo hiểu lòng người! So với người kia không mở miệng thì thôi, mà nếu mở miệng ra chỉ toàn lời cay nghiệt, tổn hại người khác, người bạn nhỏ nhà ta giỏi lắm!"

Mặc dù trước khi bọn họ lên núi đã ăn vài thứ, nhưng trải qua một đêm giày vò, bụng đói sớm đã kêu vang. Nếu sáng sớm có thể có gà hầm cách thủy để ăn, quả thật là sung sướng. Lại nói, nếu có thể hái mấy cây mộc nhĩ cho vào sẽ càng ngon miệng.

Nhưng mà con gà rừng này toàn thân đầy lông, xử lí thế nào đây, quả thực là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Nàng thèm nhỏ dãi mà nhìn con gà rừng kia, sau đó nhìn về phía Cảnh Tri Vãn, tựa như đang nhìn một bát súp gà rừng thơm ngào ngạt.

Cảnh Tri Vãn chẳng biết từ lúc nào cũng đã mở mắt ra, thấy thế đã miễn cưỡng nói: "Cô có thể nướng cả con gà mà ăn. Sáng sớm, ta sẽ không nấu canh gà cho cô đâu."

A Nguyên lại đoán không ra vì sao hắn liếc một cái liền biết tâm tư của nàng, bối rối, nói: " Ai bảo ngài hầm canh gà? Ta chỉ muốn hỏi ngài, vừa rồi có nghe thấy tiếng chuông hay không?"

"Tiếng chuông ư?"

Cảnh Tri Vãn giống như vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, hai chân hắn đặt trên chân nàng tùy ý cọ cọ, "Ta chỉ nghe được có người không có quy củ, lại đang mắng chửi người lung tung."

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 76:

Hai chân hắn cách lớp quần áo, cọ cọ trên chân nàng, có chút xúc cảm thô ráp, cũng không coi là thoải mái dễ chịu, nhưng A Nguyên chợt thấy trái tim rung động, ngứa ngứa, mang theo chút gì đó thoải mái, cọ sát lan tỏa ra toàn thân nàng.

A Nguyên cả người cảm thấy không đúng, vội vàng dịch ra khỏi hai chân hắn, đứng dậy nói: "Ta mắng chính là những điều nên mắng, Cảnh Điển sử nhạy bén thông minh như vậy, tất nhiên hiểu được ta mắng một người khác hoàn toàn, tuyệt không phải Cảnh Điển sử."

Hai chân hắn vốn đang an ổn, bị A Nguyên dịch ra, mơ hồ đau đớn. Cảnh Tri Vãn nhìn chằm chằm vào vết sẹo đáng sợ trên mắt cá chân hắn, đôi mắt màu đen yên tĩnh mà thê lương, lúc này lại mang hàn ý lạnh rung trời.

Sau nửa ngày, khóe môi hắn còn cười một cách đầy tự giễu "À, hôm nay......Ta tất nhiên không thể hồ đồ. Cô vừa nói cái gì? Tiếng chuông?"

"Đúng! Tiếng chuông!" A Nguyên giãn tay chân, chắp tay nhìn về phía ngoài cửa, tư thế oai hùng, mặt mày như toả sáng, "Nếu ta nhớ không lầm, hoàng hôn đánh trống, sáng sớm gõ chuông, là quy củ bên trong chùa miếu"

Đôi mắt Cảnh Tri Vãn lóe lên ánh sáng, "Gần đây có chùa miếu!"

A Nguyên gật đầu, "Chùa miếu cách chúng ta rất gần, hung thủ cùng chân tướng......cũng cách chúng ta rất gần!"

Phật châu, Phụng Tiên, Đinh Tào, thư đồng. Tất cả manh mối đều đã chỉ rõ phương hướng.

Chính vì bọn họ đã tiếp cận chân tướng, bất cứ lúc nào cũng có thể tra ra hung thủ, cho nên Đinh Tào mới có thể bị hại, A Nguyên cũng thiếu chút nữa bị hại.

-------------------

Lý Phỉ cùng mọi người sau khi trời sáng liền tới chân núi xem xét, phát hiện Cảnh, Nguyên hai người còn chưa từng xuống núi, hai gã nâng kiệu vẫn chờ ở đó để lấy tiền thưởng gấp đôi, cho nên kinh hãi không nhẹ, chỉ sợ bọn họ đã nối gót theo Đinh Tào, vội vàng mang hai người nâng kiệu lên núi tìm kiếm.

Nhưng cũng không mất nhiều công sức, liền đã tìm được hai vị kia, chính là men theo mùi canh gà thơm phức trong nhà gỗ bay ra.

Trong tưởng tượng, đúng là hai người không có chuyện gì, nhưng A Nguyên tất nhiên bị Cảnh Tri Vãn sai sử sứt đầu mẻ trán, khóc không ra nước mắt.

Nhưng A Nguyên vẫn ôm lấy cái bát mẻ, đang vô cùng vui vẻ uống canh gà, thỉnh thoảng dùng nhánh cây chẻ thành đôi đũa, ăn rau dại với nấm. Phía sau nàng, Cảnh Tri Vãn đang yên tĩnh ngồi ở một góc, sắc mặt tái nhợt, hai con ngươi ảm đạm.

Gặp Lý Phỉ, Tỉnh Ất tìm tới, A Nguyên vội vàng hô: "Trong cái nồi kia còn một chén, Cảnh Điển sử nói hắn không muốn ăn, mọi người có tới ăn một chút hay không?"

Lý Phỉ thấy hai người không có việc gì, nhất thời tâm thần sung sướng, vội nói: "Tốt, tốt! Sáng sớm ta đã chạy tới đãy, có chút đói bụng!"

Hắn cũng không chê trong nhà gỗ dơ dáy bẩn thỉu, lục tìm bốn phía trong nhà gỗ để tìm đồ múc canh.

Tỉnh Ất không cùng huyện thái gia tranh giành bát canh, liền đi qua hỏi Cảnh Tri Vãn: "Điển Sử đại nhân, có phải ban đêm tra án mệt mỏi hay không, không thoải mái dễ chịu ở đâu vậy?"

Cảnh Tri Vãn nhẹ nhàng cười cười, "Ta rất khỏe. Có thể ở một nơi thế này hầm canh gà, ta quả thực là......khỏe không thể khỏe hơn!"

Hắn thấy bộ dáng ăn nhanh của A Nguyên, môi mỏng cong lên có chút lạnh.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc