LƯỠNG THẾ HOAN

Nhưng nếu như thật sự có người có thể nghĩ cách để Hoàng Thượng sửa lại tâm ý, hoàn toàn có thể coi là kế rút củi dưới đáy nồi.

Nàng còn đang trầm ngâm, bên cạnh đã có thiếu nữ khẽ cười nói: "Cô cô, người ở nơi này làm gì? Cảnh ca ca đi đâu rồi?"

Thanh âm kia, thanh thúy mà rất quen, cái âm thanh gọi Cảnh ca ca kia, càng chói tai hệt như trong ảo cảnh.

Bên trong ảo cảnh của A Nguyên, là âm thanh thiếu nữ cũng nói như vậy "Cảnh ca ca, chim ưng này thật đẹp! Cho muội chơi được không....."

Cảnh ca ca, Cảnh Từ?

Ưng, chim ưng màu trắng, chim ưng của nàng?

A Nguyên mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Vương Tắc Sênh, nhìn chằm chằm thiếu nữ từ từ bước tới mang vài phần ngây thơ xinh đẹp, trong đầu dường như có sóng dữ cuồn cuộn.

Không biết sáng sớm đã ngăn cách bao nhiêu người hay chuyện ồn ào náo động. Giống như sóng biển mãnh liệt, giống như tùy thời điểm sắp hiện lên đến trước mắt nàng, lại như hóa thành vực sâu không đáy, gào thét lên muốn lấy đi tất cả của nàng.

Nàng cuối cùng cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể miễn cưỡng biết rõ, Vương Tắc Sênh thật ra đã cùng Cảnh Từ quen biết từ rất lâu rồi, rất có thể từng đòi Cảnh Từ cho nàng ta chim ưng của nàng.

Sau lưng Vương Tắc Sênh, là một nam tử trẻ tuổi thanh tú mắt to. Vừa rồi A Nguyên thấy hắn bái tế, liền nhận ra hắn là thứ tử của Lương đế, Bác Vương Chu Hữu Mân.

A Nguyên định thần, không nhìn thẳng Vương Tắc Sênh, chỉ hướng Bác Vương hành lễ nói: "A Nguyên bái kiến Bác Vương điện hạ!"

Bác Vương cười cười, "Thanh Ly, cũng không phải người ngoài, không cần khách khí."

A Nguyên đã sớm nghe nói Bác Vương mặc dù không phải con thân sinh của Lương đế, nhưng Bác Vương nhiều tri thức, chiêu hiền đãi sĩ, có phần được Lương đế cùng quần thần khen ngợi. Nghe giọng điệu của Bác Vương, lúc trước Nguyên đại tiểu thư cùng Bác Vương cũng quen biết, nhưng dưới mắt A Nguyên đối với Bác Vương đều không có ấn tượng, nghe giọng nói của hắn ôn hoà hiền hậu thân thiết, cũng liền mỉm cười gật đầu, nói: "A Nguyên vốn có chuyện muốn đi tìm Đoan hầu thương nghị, cho nên mạo muội đi ra. Bác Vương điện hạ đây là......"

Bác Vương hướng Vương Tắc Sênh một ngón tay, "Tắc Sênh quận chúa thấy Đoan hầu rời đi, cũng nói muốn đi ra hít thở không khí."

Vương Tắc Sênh còn trẻ, tướng mạo xinh đẹp, tương lai đem gả cho hoàng tử, sau lưng lại có binh mã của triệu Vương ủng hộ, Bác Vương ân cần với Vương Tắc Sênh đương nhiên là sự tình thuận lý thành chương.

A Nguyên nói: "Vậy điện hạ ở cùng với Tắc Sênh quận chúa! Ta muốn đi tìm Đoan hầu, xin lỗi không tiếp được!"

Nàng quay người muốn rời đi, Hạ cô cô chợt nghe thấy tiếng cất giọng nói: "Tắc Sênh quận chúa thuở nhỏ cùng Đoan hầu lớn lên là thanh mai trúc mã, không chỉ môn đăng hộ đối, dung mạo tính tình cũng tương xứng. Là ông trời tác hợp cho, cũng không phải người bên ngoài muốn hủy là có thể hủy đi được."

A Nguyên nghe vậy, không khỏi ngừng chân nói: "Ông trời tác hợp cho? Sao ta lại nghe giống như do người muốn kết hợp? Đây là ý tứ của Hạ cô cô?"

Bác Vương đứng ở một bên, khóe môi vẫn mỉm cười, ôn hòa nói: "Sẽ không. Hạ cô cô từ trước đến nay ổn trọng, đương nhiên sẽ không cho là mình là trời."

A Nguyên nói: "Cũng không nhất định, ngay cả hôn sự của chủ nhân cũng dám nhúng tay, xem ra thực cho mình là trời!"

Bác Vương ôm vai nói: "Đầu tiên, bà ấy mà vượt được trời......"

A Nguyên nhịn cười không được, "Cho dù bà ta lên được trời, cũng không cần biết việc của ta và Đoan hầu!"

Mắt thấy Cảnh Từ đi xa, rốt cuộc đuổi không kịp, nàng càng tính đi đến trước mặt Hạ cô cô, nhìn thẳng bà nói: "Hạ cô cô, bà nhớ kĩ cho ta! Đoan hầu là người của ta, ta một ngày cũng không buông tay, trời nói cũng không tính toán!"

Môi của nàng ngoặt đến bên tai Hạ cô cô, lạnh lùng nói: "Cho nên, mặc kệ sự tình của Đoan hầu, ai nói cũng không tính, ta nói mới tính!"

Đôi mắt A Nguyên vừa đen vừa sáng, giống như liễm cả vườn đồ mi xuân sắc, xinh đẹp động lòng người.

Hạ cô cô hít vào ngụm khí lạnh, chỉ nàng nói: "Ngươi......Ngươi thật đúng là phản trời!"

A Nguyên cười nói: "Quá khen, quá khen! Ta chỉ phản bà, không phản trời!"

Nàng lui hai bước, rời đi, một mực đứng ngoài quan sát Vương Tắc Sênh chợt nghe thấy tiếng khẽ cười nói: "Cô cũng nên biết là, hướng này, việc của Cảnh ca ca, cô nói không tính, nhưng chuyện của cô, Cảnh ca ca định đoạt."

Vương Tắc Sênh cười đến hai mắt như vầng trăng cong cong, càng tỏ ra nhiều hơn vài phần ngây thơ động lòng người, làm cho người ta trìu mến. Nhưng sâu trong con mắt không hề giống bề ngoài mà lại bén nhọn, sâu cay. Nàng thở dài giống như cười nói: "Nghe Hạ cô cô nói về bộ dáng của cô hôm nay, ta còn không thể tin được. Hóa ra thật sự đã thay đổi. Lại nói, trước kia cô nói Cảnh ca ca quan tâm cô, ta tin, hôm nay, Cảnh ca ca còn có thể quan tâm cô sao... Cô bị mù à?"

A Nguyên nhìn chằm chằm nàng ta, đi đến bên người Bác Vương, vỗ cánh tay hắn nhè nhẹ, cười nói: "Bác Vương điện hạ, nghe nói quận chúa sẽ gả cho một vị hoàng tử? Nhìn tính tình này, giáo dục này, Bác Vương.....cầu thêm phúc!"

Bác Vương hiển nhiên rất vừa ý Vương Tắc Sênh, mặc dù đối với việc Hạ cô cô đem Vương Tắc Sênh cùng Đoan hầu kéo vào cùng nhau cực kỳ bất mãn, lại không chịu nói Vương Tắc Sênh không phải, chỉ mỉm cười không nói lời nào.

Vương Tắc Sênh liếc nhìn A Nguyên, cười nói: "Bác Vương sao lại lấy ta? Hắn cũng bị mù ư?"

A Nguyên nghẹn họng, Bác Vương mặc dù tốt tính, cũng bị sặc đến lên tiếng không được, liếc nhìn Vương Tắc Sênh, thuần túy coi như trẻ con vô hại tươi cười, quay người đi trở về linh đường.

Vương Tắc Sênh điềm nhiên như không có việc gì, hỏi Hạ cô cô: "Cảnh ca ca đi đâu rồi?"

Hạ cô cô thân mật cầm chặt cổ tay nàng, tuy có chút giận nàng đối với Bác Vương nói năng lỗ mãng, lại nửa chữ cũng chưa từng trách cứ, ngược lại nhẹ lời an ủi: "Nghe nói bạn tốt bị nhốt trong ngục có việc cần tìm hắn. Con không cần phải xen vào, dù sao hắn làm xong việc sẽ đi Di Minh cung tìm con. Yên tâm, hắn hiểu tâm ý của con, con đương nhiên cũng hiểu tâm ý của hắn. Hắn sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng, đem chuyện của hai người an bài thỏa đáng......"

A Nguyên nghe xong liền biết là Tả Ngôn Hi có việc gọi Cảnh Từ đi. Nhưng Tả Ngôn Hi đang trong ngục, sao lại khéo như vậy, vừa đúng lúc này phái người tìm Cảnh Từ? Chẳng lẽ là Hạ cô cô cố ý dẫn hắn rời đi, không muốn A Nguyên gặp hắn?

A Nguyên do dự một lát, đi theo Bác Vương quay về linh đường.

Cảnh Từ đã đuổi không kịp, Hình bộ cũng không phải nha môn huyện Thẩm Hà. Nàng không có cách nào đi theo Cảnh Từ vào đại lao Hình bộ, cũng chỉ có thể lo lắng trước giúp đỡ Mộ Bắc Yên xử trí tốt tang sự của lão Hạ Vương, sau đó mới tìm Cảnh Từ.

Nếu như Cảnh Từ cố tình cùng Vương Tắc Sênh ở cùng nhau, có lẽ, nàng cũng nên cân nhắc tang sự của Cảnh Từ.....

Sau khi Hạ Vương phong quang chôn cất, Hạ Vương phủ cũng khôi phục yên tĩnh như xưa. Có người đổi với cha con họ trong lòng mang bất mãn, muốn thừa dịp lão Hạ Vương ngã xuống, thuận tiện muốn loại bỏ tiểu chủ nhân cũng bị chỉnh, nhất thời không chê vào đâu được.

Mặc kệ sau án Hạ Vương còn có bao nhiêu bí mật, hôm nay cũng chỉ có thể giả bộ như hết thảy đều kết thúc.

Bởi vì A Nguyên quả thực giúp không ít việc, Mộ Bắc Yên hết sức cảm kích, thấy mọi việc trong phủ đã hoàn tất, liền tìm A Nguyên gửi tới lời cảm ơn nói: "Mấy ngày nay xem như ta nợ cô, cám ơn!"

A Nguyên tâm niệm một cái, cười nói: "Nếu thật cám ơn ta, không bằng giúp ta một chuyện."

"Gấp cái gì?"

"Ngươi ở đây có người quen biết ở Hình bộ không, giúp ta điều tra hồ sơ một chút? Về bản án ta bị cướp giết."

Mộ Bắc Yên giật mình, "Bản án này...hồ sơ không khó lấy? Mẹ của cô nếu như mở miệng, mấy quan lại Hình bộ sẽ mang hồ sơ đưa hết tới phủ. Vả lại, Tạ Nham là viên ngoại lang ở Hình bộ, cao thấp biết rõ hơn, mang cô vào tra bản án của cô, việc này cũng không coi là gì?"

A Nguyên cau mày nói: "Mẫu thân đối với việc của ta ước chừng cũng nhức đầu rất lâu, khó khăn mới sống yên ổn, không muốn cho bà biết ta còn nghi hoặc chuyện này. Về phần Tạ Nham, mỗi ngày đi theo Cảnh Từ đi Di Minh cung, làm Trường Nhạc công chúa cũng thấy nóng nảy, thiếu chút nữa mỗi ngày chạy đi Di Minh cung đòi người......Lại nói, hôm nay Nguyên phủ thật quạnh quẽ."

Mộ Bắc Yên đã trầm mặc một lát, cười nói: "Không có việc gì, ta về rồi, mỗi ngày sẽ đi tìm cô, sẽ không quạnh quẽ! Nếu như Tạ Nham bề bộn việc, ta dẫn cô đi Hình bộ!"

Mộ Bắc Yên tuy làm việc phong lưu hoang đường, nhưng nhân mạch rất rộng, thường ngày cùng nhau chơi đùa chính là quý công tử nhà cao cửa rộng, nhiều tại nha môn các nơi nhậm chức, huống chi hắn hôm nay làm con nuôi vương vị, mặc dù không phụ thân che chở, nhưng địa vị tôn sùng giống nhau, cho nên quan Hình bộ đều đưa một đống hồ sơ lớn đến, để cho bọn họ chậm rãi xem.

Mộ Bắc Yên vỗ bộ hồ sơ vụ án cao nửa thước, sợ hãi than nói: "Bản án của cô...rõ ràng lưu lại nhiều ghi chép như vậy! Có muốn gọi người chuẩn bị bữa tối nữa không?"

A Nguyên ngồi xuống lật xem, vỗ trán thở dài: "Chỉ sợ còn phải chuẩn bị ăn khuya......"

Ánh mắt Mộ Bắc Yên đảo qua hồ sơ, chăm chú nhìn về phía khuôn mặt A Nguyên, "Kỳ thật quan trọng nhất là cô đã đã trở về, mạnh khỏe, mặt khác cũng không gấp. Ta nghĩ Trường Nhạc công chúa bọn họ không dẫn cô tới xem, ước chừng là ý tứ này."

A Nguyên cũng không ngẩng đầu, nói: "Hạ Vương bị ngộ hại, hung thủ đền tội, cũng kết án như vậy ngươi sẽ bỏ qua ư?"

Mộ Bắc Yên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, nhất thời không cách nào đáp lại.

A Nguyên liền tiếp tục lật hồ sơ như núi.

Dung mạo của nàng thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ e rằng khó có thể bắt bẻ, vẫn là bộ dáng Mộ Bắc Yên quen thuộc ngày cũ.

Nhưng sau khi nàng trở thành A Nguyên, vẫn xinh đẹp như vậy, giữa lông mày chưa từng có loại phong thái mị hoặc. Lại có tài tình cùng kiêu ngạo, sắc không mê người người tự mê, mặc dù hay nóng tính nổi giận, cũng có thể làm cho người thần hồn đều lay động, khó có thể tự kiềm chế.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Chương 176:

Nhưng Mộ Bắc Yên rõ ràng không có cách nào bình phẩm A Nguyên cùng Nguyên Thanh Ly ngày đó ai đẹp hơn.

Cô gái trước mắt ánh mắt thanh thản chăm chú, giơ tay nhấc chân như hoa sen thanh thuần, nhàn nhạt như hoa mai mới nở, toàn thân khí độ xuất trần tuyệt tục, siêu dật trầm tĩnh, sáng như đêm trăng nhẹ nhàng tấu ra một khúc dang dở, làm cho người ta như si như say hướng tới, cũng khiến người khác không nhịn được mà tôn trọng.

Mộ Bắc Yên lặng im một lát, ngồi xuống đối diện nàng, thấp giọng nói: "A Nguyên, ta giúp cô tra."

Án Nguyên đại tiểu thư gặp tai kiếp cũng không khó kể chuyện, sau ngày gặp chuyện không may, Nguyên đại tiểu thư đã được cứu ra, đạo tặc cũng sa lưới.

Hồ sơ sở dĩ đặc biệt dày, là vì người của Nguyên phủ đi theo bị hại nhiều, ngay cả hai thị nữ đi theo, tổng cộng mười một người bị giết, mà không lâu sau, đạo tặc sa lưới cũng nhiều.

Dùng năng lực của Nguyên phu nhân, quan phủ cũng không dám lãnh đạm. Hung thủ vững chắc không cần phải nói, từ người bị hại đến hung thủ đều bị tra hỏi.

Người bị hại phần lớn là người Nguyên phủ, lời chứng cơ bản giống nhau. Theo mọi người sớm liền được báo sẽ đưa tiểu thư đến Đoan hầu phủ, ngày thứ hai thu dọn ngay ngắn, vui vẻ mà đi đến nhà *cô gia, sau đó......bị chặn lại cướp giết.

(* ý chỉ Đoan hầu phủ)

Kẻ cướp giết Nguyên đại tiểu thư là một một đám chơi bời lêu lổng vô lại trong kinh thành, thường ngày lấn nam bá nữ, việc xấu loang lổ, riêng phần bọn chúng đều có một đống án.

Nhưng bọn hắn trước kia phạm tội, phần lớn là chút ít án nhỏ trộm đạo, còn có mấy trò vô lại trên phố phường như: tham tài háo sắc, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, gian xảo lật lọng, nhưng thật sự có quyền vị, hoặc có bối cảnh quan phủ, căn bản không dám trêu chọc.

Chẳng ai ngờ rằng bọn hắn sẽ để ý Nguyên đại tiểu thư, càng không có nghĩ tới bọn hắn sẽ ăn hết tim gấu gan báo, cướp của Nguyên đại tiểu thư không tính, còn giết nhiều người như vậy.

A Nguyên càng xem càng thấy kỳ lạ, nhìn hồ sơ kết án, đám người kia chẳng qua là ngẫu nhiên nghe nói Nguyên đại tiểu thư đi đến nhà vị hôn phu, biết được Nguyên phủ đại phú đại quý, Nguyên tiểu thư sắc đẹp vô song, nhất thời thèm thuồng động tà niệm rồi, mới có thể liên kết với nhau tiến đến ăn cướp đoàn xe, cũng cướp đi Nguyên đại tiểu thư.

Nguyên đại tiểu thư một mình rơi vào tay một đám vô lại, nhưng không lâu đã có thể tự mình trốn thoát. Quan phủ lục soát núi không lâu liền đã tìm được Nguyên đại tiểu thư té xỉu, lập tức đạo tặc cũng bị giết, bắt hết, một người cũng không thể đào thoát. Bắt sống năm tên đạo tặc, kể cả đầu lĩnh và bọn lâu la, đều nhận tội cướp người.

Nhưng bọn hắn chỉ cướp đi Nguyên đại tiểu thư, cũng cướp đi vàng bạc châu sức của nàng.

Lại tra tấn bức cung như thế nào, bọn hắn cũng không chịu thừa nhận từng sát hại mười một gã tùy tùng của Nguyên phủ.

Sau đó không lâu, năm tên hung phạm trước sau bệnh chết hoặc tự sát.

Nhưng án này chứng cớ vô cùng xác thực, không thể chống chế, mắt thấy Lương đế thúc hỏi, Hình bộ, Đại Lý Tự chư thần cùng bàn bạc nhau, như trước quyết định đem án này dùng tội giết người cướp tiền để kết án.

A Nguyên ném quyển ghi ghép xuống, hỏi: "Trước kia ta tìm tùy tùng, có phải hay không chỉ nhìn tướng mạo? Mười một gã tùy tùng, cứ như vậy bị một đám người chưa từng giết người nơi phố phường vô lại quật ngã? Ngay cả một người sống cũng không có? Bọn hắn......văn nhược thành bộ dáng gì?"

Mộ Bắc Yên lắc đầu, "Người thích Nguyên đại tiểu thư nhiều bao nhiêu, người căm hận Nguyên đại tiểu thư cũng không ít. Cho nên cô nuôi mười sáu tên thị vệ thân thủ cũng không tệ, lần lượt bảo vệ mình. Lần kia đi Đoan hầu phủ, là theo tiêu chuẩn cô thường ngày ra ngoài mà bố trí, tám thị vệ, hai người thị nữ, cộng thêm một người xa phu. Những người này đều được dạy dỗ bởi Nhập Thất, là cao thủ bên cạnh mẹ cô, tuy nói không thể một địch mười, nhưng muốn để đánh lại ba bốn tráng hán bình thường cũng có lẽ không nói chơi."

A Nguyên lại đi lật lại hồ sơ, "Còn những người vô lại kia thân thủ rất cao?"

"Bọn hắn thân thủ thường thường, khi dễ người già yếu phụ nữ và trẻ em mà thôi, gặp được thị vệ Nguyên phủ, căn bản không có khả năng chiếm được tiện nghi."

"Những lời chứng và lời khai này là cái gì?" A Nguyên lật từng tờ, "Song phương số lượng tương đối, nhưng thực lực cách xa. Những người này là bọn phố phường vô lại, làm sao có thể sát hại tất cả bọn họ? Nếu như những đạo tặc này lợi hại như thế, ta làm sao có thể trốn ra?"

Mộ Bắc Yên vỗ hồ sơ bên cạnh tay, thở dài: "Ta không biết. Không chỉ có cô nghi hoặc, lúc ấy chúng ta phụ trách bản án này. Đại Lý Tự, quan viên Hình bộ cũng nghi hoặc cực kì. Thế nhưng vài tên vô lại khẩu cung đều nhất trí, bọn hắn giống như rất dễ dàng đánh ngã thị vệ của Nguyên phủ trên mặt đất. Bọn hắn mang Nguyên đại tiểu thư lên núi, Nguyên đại tiểu thư chợt nói muốn đi nhà xí, mấy người xem nàng vào bụi cỏ, chợt nghe được một tiếng kêu sợ hãi, đuổi chạy qua, lúc nhìn lên đã không thấy bóng dáng."

A Nguyên nói: "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy trong chuyện này có quá nhiều chỗ không hợp lí? Chết vì cướp mỹ nhân? Vì mỹ nhân giết nhiều người như vậy, kết quả còn lại để cho mỹ nhân chạy dưới mí mắt bọn họ? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi?"

Mộ Bắc Yên nói: "Điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Mà khi cô đang hôn mê bất tỉnh, mọi người đều chỉ muốn biết cô khi nào tỉnh lại, quan viên ở Đại Lý Tự cũng mong cô tỉnh lại, lúc ấy tình hình là như thế nào, có thể chân tướng rõ ràng. Ai ngờ......"

Ai ngờ Nguyên đại tiểu thư tỉnh lại, nhưng lại ngay cả mình là ai cũng không biết......

A Nguyên đi về phía trước, hỏi: "Sau đó không tra tiếp ư? Cứ như vậy......Kết án? Mẫu thân của ta cũng không có ý kiến gì?"

"Sao không có ý kiến? Bình thường tính tình đã không tốt như vậy, vô hôn mê mấy ngày nay, Nguyên phu nhân nghe đại phu nói cô khả năng vẫn chưa tỉnh lại, đem Đại Lý Tự, Hình bộ...những quan viên kia mắng không ngẩng nổi đầu lên. Về sau cô đã tỉnh, Nguyên phu nhân lại tự mình đến Hình bộ xem hồ sơ, còn gặp phạm nhân cầm đầu, nhưng cũng là không công mà lui. Sau đó cô liền chạy thoát, Nguyên phu nhân cũng chẳng quan tâm bản án, cho phép Hình bộ kết án."

"Giống như ta từng nghe nói, Tạ Nham về sau cũng điều tra án này?"

"Tạ Nham một mực ở Hình bộ tạm giữ chức, bình thường mặc dù mặc kệ sự tình, bản án của cô hắn cũng không nhàn rỗi, từ đầu tới đuôi đều xem xét kĩ. Nghe nói cũng là bởi vì hắn làm quá chặt, vài tên hung phạm mới có thể sợ hãi tự sát."

"Vô nghĩa!"

A Nguyên không cho là đúng, tiếp tục xem hồ sơ vụ án.

Mộ Bắc Yên lật xem hồ sơ vụ án tay chợt dừng một chút, trầm ngâm nói: "Giống như vài tên vô lại kia trước khi gây án, bọn hắn từng ở bên ngoài uống hoa tửu, tiêu dao suốt cả đêm, chính Ô Lục trả tiền."

"Ô Lục?"

"Cũng giống với Bùi Tứ, xem như bọn này là kẻ xuất chúng trong đám vô lại. Ngày quan binh lùng bắt đó, hắn ở đây chạy trốn trong rơi xuống dốc núi ngã chết."

"Đi ra ngoài uống hoa tửu......Không kỳ quái à? Trước khi phạm án hưởng thụ một hồi, cho dù bị bắt bị giết, cũng không uổng công sống trên đời một lần."

"Còn có lời khai rằng bọn hắn uống hoa tửu ở Phù Dung viện. Phù Dung viện là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, hoa tửu này chi tiêu cũng không nhỏ. Nhiều người như vậy, ước chừng cả đêm có thể tiêu hết một gia sản người ta tích cóp mười năm?"

Một ngày trước khi gây án, lời khai ở nhiều nơi, A Nguyên cũng không lưu ý, Mộ Bắc Yên ước chừng cũng sẽ không quá lưu ý, nhưng hắn thường xuyên trà trộn những nơi ăn chơi, các nơi thanh lâu đều rất quen thuộc, trong lời khai bỗng nhiên xuất hiện Phù Dung viên, khó tránh khỏi nhìn nhiều.

A Nguyên vẫn nghi hoặc, "Điều này nói rõ cái gì? Ô Lục kia.....rất có tiền?"

"Lừa bịp tiền khắp nơi mà sống vô lại thôi!"

Mộ Bắc Yên đem một phần lời chứng đưa cho A Nguyên, "Mẫu thân hắn trong lời chứng mắng to nhi tử bất hiếu, nói bị bệnh nửa tháng, chẳng những không có tiền bốc thuốc, cháo cũng không có có mà ăn, cũng đúng, mẹ già của hắn phải nhờ vào hàng xóm xung quanh giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng sống tạm."

A Nguyên nói: "Nói cách khác, trước khi gặp chuyện không may, Ô Lục bỗng nhiên có một số tiền lớn?"

"Hơn nữa còn chưa cho mẹ già của hắn, ít nhất là chưa kịp cho mẹ già của hắn. " Đôi mắt hoa đào của Mộ Bắc Yên lại như lưu chuyển, nhìn liền hình như có thêm vài phần vui vẻ, "Mấy ngày trước khi hắn phạm tội từng về nhà, bởi vì còn muốn bán đi ba mẫu đất bạc màu còn sót trong nhà, bị mẹ già hắn đánh đuổi ra ngoài."

A Nguyên vội tiếp tục xem lời chứng kia, vừa nhìn vừa thở dài: "Những lời chứng này, vì sao lúc ấy quan viên phá án không chú ý tới?"

Mộ Bắc Yên nói: "Bởi vì Ô mẫu nói không sai, lại có bệnh trong người, cùng hàng xóm láng giềng đi ra làm chứng, là hy vọng có thể bảo vệ Ô mẫu, đừng để con trai bất hiếu liên lụy đến. Đối với lúc ấy khi quan phủ đang tìm lời chứng, những người này căn cứ chính xác cũng chỉ là thay Ô mẫu giải vây, cùng bản án không có gì liên quan."

"Quyết định cướp người chính là Bùi Tứ, nhưng người lúc đầu đề nghị là Ô Lục?"

"Đúng! Nghe nói, là Ô Lục tại quán rượu nghe nói Nguyên đại tiểu thư hôm sau mang rất nhiều châu báu đi Đoan hầu phủ, mới cùng bọn Bùi Tứ thương nghị, quyết định dẫn người động thủ."

"Nhưng Bùi Tứ bị hắn thuyết phục, liền quyết định làm cái việc giết người cướp bóc này? Có phải lừa gạt không? Nếu như Ô Lục từng cầm qua một số tiền lớn, Bùi Tứ cũng có thể từng nhận được?"

"Vì vậy, trọng điểm chúng ta tìm thêm về hai người này?"

Mộ Bắc Yên nhìn hồ sơ vụ án dày đặc, trầm thấp nói, "Kỳ thật ta cũng vẫn muốn biết rõ, ngày đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Nguyên Thanh Ly......rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nguyên Thanh Ly, không phải A Nguyên.

Người con gái tươi đẹp kiêu ngạo, xem thiên hạ nam tử như trò chơi. Nữ tử nhan sắc như xuân thủy, nội tâm như lửa cháy mạnh mẽ. Nữ tử lớn lên trong phồn hoa náo nhiệt, lại thủy chung tách ra khỏi những thứ phồn hoa náo nhiệt.....

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai

Bình luận

Truyện đang đọc