LƯỠNG THẾ HOAN

Giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tối như mực, đoán chừng còn chưa tới canh bốn nữa.

Nàng trầm ngâm hỏi: "Tiểu Lộc, trước kia ta cũng cũng thường nằm mơ à?"

"Nằm mơ cái gì ạ?"

Tiểu Lộc có chút chột dạ. Nguyên đại tiểu thư mặc dù ưa thích nàng vì nàng ngay thẳng, trung thành nhưng nàng so với các thị nữ cùng phòng khác thì không thể linh hoạt bằng, ban đêm hầu hạ tiểu thư không nhiều.

A Nguyên có chút hoảng hốt, nhưng cũng không phát giác điều gì khác thường. Nàng lúng túng vuốt vuốt lỗ tai, đáp: "Ừ thì..."

"....."

Tiểu Lộc kinh nghiệm đầy mình, về phương diện này có vài phần thông suốt, lập tức nói, "Tiểu thư mỗi ngày đều làm ***.... "

"Thật sự?"

"Tiểu thư hàng đêm đều... vui vẻ. Và, đương nhiên mỗi ngày đều...thấy mộng xuân......"

"......"

A Nguyên không thể phản bác điều gì...

Kỳ thật nàng cũng không biết, nàng không ngừng mơ thấy một đôi tay của một nam tử, đến cùng có tính là *** không. Chẳng qua là nàng ở trong mơ, nhìn đôi tay kia, trong lòng yêu thích, thậm chí mê luyến.

Nàng cũng không rõ cảm giác mê luyến kia từ đâu mà tới, rõ ràng nàng không giống Lý Phỉ, hơn nữa Tiểu Lộc còn yêu thích tài nấu nướng của hắn, —— trong mơ, nàng dường như cũng chưa từng thấy mặt của hắn, nhưng lại biết rằng, nam tử kia là Cảnh Tri Vãn.

"Cảnh Tri Vãn, Cảnh Tri Vãn......"

A Nguyên nhớ kĩ rằng, ngày hôm nay nàng mới nghe thấy tên của hắn đầu tiên, chợt quay đầu lại hỏi Tiểu Lộc " Ngươi có nhớ vị Đoan hầu bệnh sắp chết tên gì không? "

Tiểu Lộc nói: "Cái này em cũng không biết. Mặc dù xem qua *canh thiếp, nhưng em lại không biết chữ. Tiểu thư xem canh thiếp, có nhắc tên của hắn, em chỉ nghe một lần, nhớ không rõ nữa À, hình như cũng họ Cảnh! "

(*Canh thiếp: Lá thiếp biên tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính ước với nhau.)

A Nguyên bỗng dưng dừng lại hô hấp, "Họ Cảnh?"

Tiểu Lộc gật đầu, "Vâng, họ Cảnh. Nhưng, không phải là Cảnh Tri Vãn, tuyệt đối không phải Cảnh Tri Vãn. Em nhớ được là hai chữ. "

A Nguyên bật thốt lên: "Cảnh Từ?"

Tiểu Lộc giật mình, lập tức vỗ tay nói: "Đúng! Đúng! Em nhớ ra rồi, chính là hai chữ này!"

Nàng cười hì hì nhìn về phía A Nguyên, "Nguyên lai tiểu thư không có quên! Tiểu thư thậm chí còn nhớ được tên của Đoan hầu!"

"Cảnh Từ, Cảnh Từ, Cảnh Từ......"

A Nguyên thì thào nhớ kỹ hai chữ này, chỉ cảm thấy trong trái tim thình thịch đập loạn, hình như có vô số nhịp trống đập thùng thùng, lại như là có ai đang đem *kim tiền thảo nấu thành nước rồi dùng chày giã thuốc giã, một khắc càng không ngừng quấn lấy nàng, dường như có cái gì bị gõ nứt ra, lại không biết hàng cảm thấy vô cùng đau khổ ở đâu, nước sôi nóng bỏng tràn ra bốn phía, bỏng rát.

(*Kim tiền thảo: một loại thảo mộc. Kim tiền thảo (danh pháp hai phần: Desmodium styracifolium) là một loài thực vật thuộc chi Thóc lép hay chi Tràng (Desmodium) của họ Ðậu (Fabaceae), ở Việt Nam còn được gọi là cây vẩy rồng, cây mắt trâu, đậu vẩy rồng, đuôi chồn quả cong. Tên gọi kim tiền thảo có nguồn gốc Hán-Việt (金钱草))

Nàng thậm chí hoàn toàn không hiểu được tại sao mình lại bật thốt được lên cái tên ấy. Nàng hoàn toàn không có biết người này trước đây, hắn hoàn toàn không tồn tại trong trí nhớ của nàng.

Mà Tiểu Lộc vẫn liên miên nói: "Ồ, tiểu thư không nhớ rõ Tạ công tử, không nhớ rõ Tiểu Hạ Vương gia, không nhớ rõ Tiêu thiếu hiệp, lại nhớ rõ Đoan hầu......Tiểu thư, không phải trước đó người và Đoan hầu từng quen nhau chứ?"

A Nguyên đè nặng huyệt thái dương đang đau đớn đập thình thịch, hướng Tiểu Lộc hỏi: "Ta có biết hay không, em lại không biết à?"

Tiểu Lộc nói: "Nếu tiểu thư ở bên ngoài quen biết, chưa từng cùng về phủ, em lại không cùng tiểu thư ở một chỗ, em biết thế nào được? Nếu tiểu thư cùng Đoan hầu cùng về phủ, em ước chừng đều biết......"

Mặt của nàng bỗng nhiên đỏ lên, nói nhỏ: "Tiểu thư mang nam nhân về phủ, em đường đường là nha đầu trong coi cửa đó! Cái nào lợi hại, cái nào không còn dùng được, cái nào làm cho tiểu thư thỏa mãn, cái nào mà tiểu thử chỉ hời hợt, qua loa, không có chuyện gì em không biết......"

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 26:

A Nguyên sững sờ mà nghe chuyện, bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê, khó hiểu, lại nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lộc lóe sáng, thẹn thùng cười, mới bỗng dưng hiểu tới đây, "Phì" Một tiếng, trở mình nằm đến trên giường tiếp tục ngủ.

Tiểu Lộc đột nhiên động não, thiên phú thuyết thư lập tức bùng lên, hưng phấn nói: "Xem ra hắn không phải cầu mà không được, mà là gần được, gần thành, lại bị quăng đi, trách không được u oán như thế! Chẳng lẽ hắn không cam lòng, trăm phương ngàn kế tìm tới nơi tiểu thư dừng chân, đuổi tới Thẩm Hà?"

A Nguyên ghé mắt, "Ta đây là chống lại ý chỉ mà đào hôn, Đoan hầu nếu là biết được ta ở chỗ này, bất luận là hắn tấu với Hoàng Thượng, hay tìm bên Nguyên phủ, đều có người sẽ đi tìm ta trở về, cần gì hắn tự mình phải đi? Huống chi, Đoan hầu không phải bệnh sắp chết rồi sao? Nếu không phải hắn bệnh sắp chết, ta sẽ không muốn chỉ tên muốn gả cho hắn à?"

Làm một cái cây, buông tha cho cả khu rừng rậm, nàng không phải ngốc?

"Có thể người xem Cảnh Tri Vãn nhìn cũng không tới nỗi bệnh. Có lẽ Đoan hầu bệnh cũng không nặng như trong truyền thuyết, có lẽ nghe tin sắp thành thân, bệnh cũng khỏi hơn phân nửa."

Tiểu Lộc hai mắt xoay tròn, đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng, "Hoặc là, hai người đã sớm quen biết, tiểu thư nhất thời thay đổi lại khẩu vị, đã yêu thích người đẹp lại bệnh tật như hắn, hơn nữa tình đầu ý hợp lẫn nhau, cho nên quyết định gả cho hắn? "

"À......Ta đây sau khi đính hôn, còn cùng thiếu niên khác lui tới ư?"

"Đương nhiên là có...! Trước khi tiểu thư gặp chuyện không may, vẫn cùng Tiểu Hạ Vương gia, Tạ công tử uống rượu, náo loạn suốt cả đêm."

"Sau đó, ngày hôm sau ta đuổi hai vị tình lang đi, nói là muốn đi thăm vị hôn phu của ta?"

"Đúng ạ! Đoan hầu luôn ở vùng núi ngoại ô phía bắc dưỡng bệnh, đường xá vắng vẻ, tiểu thư mới gặp phải tai kiếp đó."

A Nguyên đem Cảnh Tri Vãn khớp với hình tượng Đoan hầu mà Tiểu Lộc miêu tả, tưởng tượng việc hắn cam tâm tình nguyện *đội nón xanh lên đầu, nhất thời rùng mình một cái, nói: "Tiểu Lộc, em mau ngủ đi. Ngày mai ta sẽ đi lấy cho em thang thuốc tốt."

(* đội nón xanh: ý nói là bị cắm sừng)

"Vâng,? Thuốc gì? "

"Nghe nói nghĩ nghĩ nhiều quá sẽ bị bệnh não tàn. Em cần phải uống não tàn tán, bảo vệ não kịp thời, hiệu quả nhanh chóng, không sẽ bị phản tác dụng."

"A..., thật sự có thuốc như vậy? Tiểu thư cũng tranh thủ thời gian kê cho mình hai đơn a! Không chừng đầu óc cũng nghĩ nhiều, lo nghĩ khi vào Hầu phủ, công việc ở huyện nha, không làm phu nhân mà lo làm bộ khoái......"

A Nguyên nghẹn họng, "Nha đầu chết tiệt kia......"

"Mỗi ngày, ở nhà ăn chơi đàng điếm, *tầm hoan tác nhạc, muốn cái gì có cái đó, khoái hoạt như tiên không đổi, đột nhiên chạy tới huyện Thẩm Hà làm bộ khoái......Tiểu thư, người bệnh cũng không nhẹ......"

(*tầm hoan tác nhạc: tìm kiếm sự vui vẻ, vô dục vô cầu)

Tiểu Lộc rất muốn khuyên nữa, chợt nhớ tới khi về Nguyên phủ, nàng bị xen lẫn trong đám thị nữ móng vuốt sắc bén kia, sẽ không còn phong quang hầu hạ tiểu thư như hôm nay, lập tức cảm thấy tiểu thư vẫn là đừng uống thuốc tốt hơn. Nàng ngậm miệng, ngáp hai cái, rất nhanh lại ngủ tiếp.

A Nguyên càng nghĩ, lại vẫn chưa ngủ được.

----------

Nếu như A Nguyên không ngủ được, nàng liền dậy sớm

Nhưng lại có người, còn dậy sớm hơn nàng.

Cảnh Tri Vãn đang ngồi ở căn phòng hôm qua bọn hắn ăn canh gà, đang từ từ ăn một chén cháo hoa, trước mặt chỉ có một cái đĩa dưa muối nhỏ nhỏ.

Hắn trông rất khoẻ, dù là quần áo mộc mạc ngồi trong phòng đơn sơ, vẫn luôn sáng chói như hạt minh châu. Nhưng hắn tựa hồ cũng ngủ không ngon, sắc mặt so với hôm qua càng tái nhợt, dưới tròng mắt đen nhánh có một quầng thâm nhàn nhạt.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Bình luận

Truyện đang đọc