LY SẦU HẬN

Dùng tính mệnh đánh cuộc, dùng thời gian đánh cuộc, vận khí của Ly Ca Tiếu cũng không tệ, mỗi lần qua quỷ môn quan, hắn đều bình an vô sự, đây chính là mệnh số.

Người bên trong hợp kế nghĩ cách làm thế nào để trốn thoát, người bên ngoài lại nghĩ kế làm thế nào để bắt.

Dĩ nhiên, người ở bên ngoài này không phải ai khác, chính là kẻ trước không thấy bóng dáng Tiêu Bản!

Tiêu Bản là kẻ rất sợ chết, khi hai bên giao đấu ngay từ đầu hắn đã cùng tùy tùng ở cách đó xa xa, khó tránh khỏi không theo dõi được toàn bộ quá trình, nhưng ngược lại tránh được một kiếp nạn, nếu không nhất định sẽ bị trúng ám khí như mấy kẻ thuộc hạ của tên thủ lĩnh, thân thủ của hắn không có, huống chi lại có thâm thù đại hận với Nhất Chi Mai, Tam Nương Tiểu Mai mà nhìn thấy hắn, khẳng định sẽ giơ đao chém một nhát tuyệt đối không nương tay.

“Tiêu Đang, ngươi mau nghĩ cách cho ta, bây giờ công tử ta nên làm thế nào để cứu người ra đây!” Đám binh lính như rắn không đầu, chỉ dám vây quanh miếu nhỏ không dám hành động đường đột, Tiêu Bản mang theo người bám theo đến nửa đêm vẫn không có động tĩnh gì không khỏi có chút nóng lòng.

“Công tử, cứu người nào ạ, tình huống bây giờ, tiểu nhân có một ý tưởng…..không biết công tử có dám làm hay không!” Thuộc hạ của Tiêu Bản bất chợt trở nên thông minh, hắn mấy ngày trước chỉ là tạp dịch trong phủ, cái gì nên nói sẽ nói, lại có nhiều mưu kế, trên người còn có chút công phu quyền cước, tự nhiên được Tiêu Bản xem trọng dẫn theo lần này.

” Mau nói đi!” Trời nóng khiến lòng người khó chịu, Tiêu Bản hung tợn cắn một miếng dưa hấu.

“Chờ đợi không phải là cách, chỉ sợ lại tạo thêm cơ hội cho bọn chúng chạy thoát, không bằng tối nay công tử lặng lẽ đem đuốc đốt cái miếu hoang này, Lưu thống lĩnh cho dù có bị chết cháy bên trong, cũng là chết ở trong tay Nhất Chi Mai, không có liên quan gì tới công tử! Công tử chỉ cần…….” Tiêu Đang dáng dấp gương mặt âm ngoan, trong bóng đêm gương mặt hắn ngày càng trở nên ngoan độc.

“Được, chủ ý này không tệ, Tiêu Đang, việc này nên để người nào đi làm!” Tiêu Bản móc lỗ tai nhìn khuôn mặt tươi cười Tiêu Đang.

“Công tử, đương nhiên là để tiểu nhân đi làm…………!” Biết tính tình Tiêu Bản, Tiêu Đang tức khắc xoay người ẩn vào bóng đêm.

Một mực ẩn náu thân thủ giờ phút này mới biểu lộ ra, hắn chính là thuộc hạ của Thiết Tướng quân, một mực che giấu thân phận nhằm giám thị nhất cử nhất động của Tiêu gia, nhưng người ai chẳng muốn leo cao, nếu hắn được Tiêu Bản coi trọng, ngày khác Tiêu Bản lên cao, hắn tự nhiên cũng sẽ được thơm lây.

Tránh thoát mấy người lính, hắn lặng lẽ đến một chỗ tối trong góc tường, trước mắt thiếu mấy viên ngói vừa vặn có thể nhìn thấy động tĩnh bên trong! Chỉ thấy Lưu thống lĩnh đang bị trói bên cây cột, trừ Ly Ca Tiếu, tất cả mọi người đều nhắm mắt mỗi người nghỉ ở một nơi, tươi cười xảo trá, Tiêu Đang từ trong ngực lấy ra một ống trúc hướng vào bên trong một làn khói xanh, sau đó nhìn thấy Ly Ca Tiếu nhiễm hắc khí từ từ nhắm hai mắt lại.

Vẩy chút dẫn hỏa phấn, đốt mồi lửa ném vào, nhìn ngọn lửa dần dần bén lên, Tiêu Đang tươi cười rời đi ngôi miếu đổ nát, mưu kế này nguyên là một mưu kế hay, đáng tiếc hắn không nhìn thấy, khi hắn xoay người đi, đồng thời Ly Ca Tiếu cũng mở mắt ra.

“Mau chóng đi vào, đem Lưu thống lĩnh cứu ra….mau lên!!!!”  Nhìn thấy lửa bốc cao lên, hỏa hoạn, Tiêu Bản lập tức nhảy lên, vội vàng vừa chạy vừa hướng binh lính quát.

Đám binh lính đầu tiên là sửng sốt, chỉ nghe có người nói phải cứu Lưu thống lĩnh liền vọt vào lửa cứu người, nhìn thấy Lưu thống lĩnh bị buộc vào cột, vội vàng cắt dây mở trói, đỡ ra ngoài, mới đi được hia bước, liền nghe thấy thanh âm hư nhược:

“Đem đám người khâm phạm Nhất Chi Mai lôi ra cho ta…..!”

Vì vậy, mấy người hôn mê cứ như vậy được kéo ra, Tiêu Bản chạy tới đá vào người Ly Ca Tiếu đang hôn mê.

“Còn thoát khỏi tay bổn công tử sao, Ly Ca Tiếu, ngươi dám hại ta……ta cho ngươi…….!” Vừa nói Tiêu Bản vừa dùng hai chân hướng người Ly Ca Tiếu mà đấm đá.

“Tiêu công tử, người này ta phải mang về, nếu ở chỗ này bị ngươi đánh chết, ta trở về không biết ăn nói thế nào!” lời nói chậm rãi, Lưu thống lĩnh ngăn trở Tiêu Bản bạo hành.

“Được, được, dù sao khi trở về cũng phải nhận lấy cái chết, công tử ta sẽ cho ngươi được thoải mái hai ngày….!” Vừa nói, Tiêu Bản mang theo thuộc hạ ra phía sau tìm chỗ ngủ.

“Đem người trói lại thật chắc cho ta, hiện tại nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lên đường hồi kinh!”

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn tờ mờ sáng, Lưu thống lĩnh cưỡi ngựa mang cả đám người đi tới bờ sông.

“Mấy người các ngươi hỏa tốc hộ tống Tiêu Công tử hồi kinh, tìm cho ta một chiếc thuyền lớn, ta áp giải người đi đường thủy hồi kinh!” Vừa nói, nhảy xuống ngựa, đem ngựa giao cho tên thuộc hạ bên cạnh.

“Lưu thống lĩnh, tại sao lại tách ra để đi…..lại còn….còn đi đường thủy!” Tiêu Bản không phục.

“Tiêu công tử, lên kinh đường xá xa xôi, ta sợ bọn chúng có đồng đảng cướp người, cho nên mới chọn đường thủy, để cho bọn chúng ứng phó không kịp!”

“Cái này…….ta nghĩ đi đường thủy cũng tốt, công tử ta cũng không thích cưỡi ngựa phiền hà, không bằng cùng nhau ngồi thuyền trở về.”

“Báo, thống lĩnh……nơi này thuyền lớn nhất cũng chỉ có thể chứa không quá mười người!” Bên bờ, một chiếc thuyền lớn nhất, là một chiếc thuyền hoa, chỉ thấy mấy tên lính đem vài kỹ nữ phía trên chạy xuống.

Nhìn thấy mấy cô nương xinh đẹp, Tiêu công tử trong lòng ngứa ngáy, từ lúc tới đây, ngay cả nửa điểm hương thơm nữ nhân hắn cũng chưa dính vào, hôm nay nhìn thấy chẳng khác nào mèo thấy mỡ.

“Ta nghĩ để ta đi đường bộ, công tử ta nhường thuyền lại cho ngươi!” hắn cũng không phải kẻ đần, Nhất chi mai cùng Mã Thừa Ân năm người cộng thêm Lưu thống lĩnh đã là sáu người, còn thêm mấy binh lính, hắn đâu thể tìm thú vui trên thuyền, chi bằng mang theo mỹ nhân đi đường bộ! Dù sao người cũng đã bị trói hết lại, còn sợ gì bọn chúng chạy thoát.

“Tốt, người đâu……đem phạm nhân áp giải lên thuyền cho ta!” Vừa nói mấy tên thuộc hạ liền đem khâm phạm lên thuyền, trước khi thuyền rời bến, Tiêu Đang đối diện gương mặt Ly Ca Tiếu, ánh mắt mỉm cười, chỉ cảm thấy quái lạ, nhưng hắn không thể nói ra được quái lạ chỗ nào.

Nhìn thuyền chậm rãi rời đi thật xa, mọi người chuẩn bị lên đường, chỉ có Tiêu Đang còn đang nhìn thuyền rời đi hồi lâu không động đậy, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây…..

Trên thuyền

Mấy người lính vừa bị đánh ngã, Lưu thống lĩnh nhanh chóng mở trói cho mọi người, sau đó vung tay lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười yêu kiều, Lưu thống lĩnh rõ ràng là Hạ Tiểu Mai, gương mặt bị bôi đen giờ phút này trợn to mắt nhìn mọi người.

“Ca ca, đúng là ông trời giúp chúng ta, nếu không nhờ Tiêu Bản sai người phóng hỏa, đoán chừng chúng ta sẽ không nhanh thoát hiểm đến như vậy!”

Thật ra là, Ly Ca Tiếu vừa phát hiện có người theo dõi, liền sửa lại kế hoạch, thừa dịp kẻ phóng hỏa kia rời đi, vội vàng lay tỉnh Tiểu Mai, để cho hắn giả trang thành Lưu thống lĩnh, sau đó tiến hành kế hoạch đi đường thủy thoát khỏi Tiêu Bản.

“Ca ca, có thể đi đường thủy, đường đến kinh thành sẽ phải tốn thêm mấy ngày nữa!”

“Đường này thuận dòng, hơn nữa hướng gió thật tốt, chỉ cần một đường thủy lộ bình an! bảy tám ngày có thể tới kinh thành!”

Mã Thừa Ân gương mặt âm lãnh nhìn Ly Ca Tiếu, nửa ngày cũng không nói.

“Mã Thừa Ân, bình an tới kinh thành mới là thiết yếu, nếu ngươi chết oan ở giữa đường cũng không liên quan gì tới Nhất chi mai, huống chi mọi người đều bị thương…..!”

Tựa hồ không muốn nghe nữa, Mã Thừa Ân đi vào khoang thuyền, thấy vậy Tam Nương càng thêm nổi giận trong lòng.

“Loại người như hắn làm gì có tình có nghĩa……thật là đàn gảy tai trâu!”

Sờ sờ lỗ mũi, Ly Ca Tiếu bất đắc dĩ cười cười.

Ban đêm.

Châm ngọn đèn dầu, Ly Ca Tiếu cầm châm tuyến (kim chỉ) nghiêm túc khâu vá sửa sang lại y phục, cầm trên tay y phục của Tiểu Mai, trước mặt là y phục Sài Hồ, đưa tay lên khéo léo khâu vá, chống lại ánh mắt lăng lăng nhìn của Mã Thừa Ân.

“Áo bị rách, ta thay họ vá lại……!”

“Ngươi một đại nam nhân lại động kim chỉ, hừ…..Ly Ca Tiếu, ngươi thật là kỳ quái…..!” Không nói ra được tư vị, Mã Thừa Ân liếc nhìn người nọ đã thành thói quen.

“Vẫn luôn là ca ca làm, Tam Nương chỉ biết vũ đao lộng thương, nếu không có ca ca thay chúng ta khâu vá sửa sang lại, chúng ta đã sớm không có y phục mặc!”  Gặm trái táo, Tiểu Mai cười cười, nâng cằm nhìn gương mặt hiền huệ Ly Ca Tiếu.

“Ca ca trên phòng khách, dưới phòng bếp, đầu óc tốt, công phu cũng tốt….đáng tiếc a…..ca ca không phải là cô nương, nếu không khẳng định ta sẽ cưới ca ca…..nơi nào còn để lại cho Tam Nương!” Lời này chỉ khi Tam Nương không có ở đây hắn mới dám nói, mặc dù nhìn Tam Nương cùng Ly Ca Tiếu thật xứng đôi, nhưng Tam Nương cái gì cũng không giống một cô nương, nam nhân lấy nàng về nhà làm gì đây.

Nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Ly Ca Tiếu liếc ngang Tiểu Mai một cái, chỉ thấy Tiểu Mai chuyển con ngươi, vội đi ra ngoài.

“Ngươi rốt cuộc là người như thế nào…..!” Sâu kín nói ra một câu như vậy.

Mã Thừa Ân chống lại ánh mắt mang ý cười của Ly Ca Tiếu.

“Người bình thường……..chẳng qua có chút công phu!” Tiếp tục kim chỉ trên tay.

“Ly …..Ca……Tiếu!” Tiếu chỉ ẩn ở trong miệng, không đọc lên thanh âm, Mã Thừa Ân kéo cửa đi ra quay đầu lại nhìn Ly Ca Tiếu một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc