LY SẦU HẬN

“Tiểu Mai, hôm nay ngươi làm sao vậy, không uống lộn thuốc chứ, ngươi muốn đi đâu…..!” Sài Hồ bên này không nhịn được nhìn Tiểu Mai tức giận ngất trời dọn dẹp hòm thuốc.

“Coi như ta mắt mù, Sài Hồ là chúng ta mắt đều mù………,mù mới đi tin tên xú nam nhân kia……….!” Tiểu Mai vừa dọn dẹp đồ đạc vừa hướng Sài Hồ nói.

“Ngươi nói cái gì ta không hiểu, ai không có mắt chọc giận ngươi, ta đây thay ngươi đi hả giận, có phải tên họ Mã khốn kiếp kia không!” Mắt thây bọc y phục đã thu thập xong, người này nhấc chân muốn đi, Sài Hồ cuống quýt tiến đến đoạt lại bọc y phục, ngăn cản không cho Tiểu Mai đi.

“Là ta chọc hắn mất hứng……!” Lời Sài Hồ vừa dứt, Ly Ca Tiếu nhấc chân vào cửa.

“Lão Ly, ngươi làm gì hắn, khiến hắn huyên náo muốn đi!” Ánh mắt kia đông cứng lại, phải nói trong mấy người bọn họ, người mà Tiểu Mai một mực tin tưởng và quý trọng chính là Lão Ly, bọn họ chưa từng tranh cãi chứ đừng nói tới gây sự, hôm nay ngược lại chính là chuyện lạ.

“Tiểu Mai, hiện tại việc gì cũng không trọng yếu bằng việc giải quyết vụ án, trước mắt không thể nói đi là đi!”

“Nhưng ngươi, quá khi dễ người, Tam Nương đối tốt với ngươi như vậy, ngươi không phải với nàng, hiện tại muốn ta lưu lại giúp hắn, ta không làm, không làm, ngàn vạn lần cũng không làm!” Bị Sài Hồ kéo, Tiểu Mai kích động nói, hắn hận không được muốn bóp chết người kia.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì, các ngươi điên hết rồi sao, Lão Ly, Tiểu Mai các ngươi nói chuyện dễ hiểu một chút được không?” Ù ù cạc cạc không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Hắn……Hắn……hắn và Mã Thừa Ân đoạn tụ, hắn không thích Tam Nương!” Lời nói này ngay đến Hạ Tiểu Mai nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng Ly Ca Tiếu thản nhiên đứng ở đó nửa điểm ý tứ xấu hổ cũng không có.

Như vậy cũng tốt, sau này mọi người sẽ không hỏi nhiều nữa.

“Sao?!” Sài Hồ cả kinh buông lỏng tay.

“Ta không thể thành thân với Tam Nương, ta thích Mã Thừa Ân!” Lời này từ trong miệng Ly Ca Tiếu nói ra, Sài Hồ chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám đặt mông ngồi phệt xuống đất, sau đó liên tiếp hô lên.

“Mẹ ơi, điên rồi, các ngươi đều điên hết rồi…….Đại đương gia của tôi, các ngươi đang ca diễn đúng không!” Không tin, đánh chết hắn cũng không tin, Lão Ly đường đường chính chính một đại hán tử, con mẹ nó cư nhiên đoạn tụ, nếu nói đoạn tụ phải là Tiểu Mai, nói vậy hắn còn tin được, đoạn tụ cũng được, nhưng con mẹ nó lại cùng với Mã Thừa Ân, ông trời mắt cũng mù rồi.

“Ngươi, ngươi còn mặt mũi nói ra………….!”

“Chuyện tình cảm, ta không khống chế được, Tiểu Mai, đã lâu như vậy, ngươi luôn hướng về phía Tam Nương chẳng lẽ ta không nhìn ra sao, ngươi hôm nay tức giận chẳng phải vì thích nàng sao!” Chuyện này hắn vẫn luôn không muốn nói thẳng ra, đối với Tam Nương không cách nào động tình một phần cũng là vì Tiểu Mai, so với Tiểu Mai, hắn lại càng không xứng với Tam Nương.

“Ngươi ngậm máu phun người, ta không có………..ta không có!” Vừa nói, một thanh ám khí hướng Ly Ca Tiếu bay tới.

Tránh từ phải sang trái một cái, Ly Ca Tiếu tiến lên điểm huyệt đạo Tiểu Mai, khiến hắn không thể cử động.

“Cho dù muốn giải tán, cũng phải chờ vụ án này xong rồi hẵng giải tán, Hạ Tiểu Mai, ngươi đáp ứng ta làm một chuyện, coi như giúp ta làm nốt chuyện này trả món nợ cứu mạng năm xưa, sau đó ngươi muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở!” Chuyện cũ năm xưa, đến bây giờ lại trở thành một cái giao dịch.

“Lão Ly, ngươi…………con mẹ nó, lời này ngươi cũng nói ra được, ta phi, ta đây mắt mù rồi, ngươi vì tên khốn kia mà đối với bọn ta như vậy!” Nổi giận, Sài Hồ cầm đao muốn chém Ly Ca Tiếu, bất quá, luận võ công hắn vĩnh viễn là bại tướng dưới tay người kia.

Hai ba chiêu, Ly Ca Tiếu chế phục Sài Hồ.

“Kết thúc vụ án này chúng ta sẽ đường đường chính chính so một cuộc nữa, ta và ngươi không ai thiếu nợ ai!” Ngoan hạ tâm, hướng về phía Sài Hồ lạnh mặt.

“Vậy còn ta, Ly Ca Tiếu, ngươi thiếu nợ ta………..!” Tam Nương lệ rơi đầy mặt từ sau tấm bình phong đi ra, nàng đã nhin hơn nửa ngày, ban đầu là khiếp sợ, càng về sau càng không còn cảm giác nào, cuối cùng chỉ  có thể giống như cương thi không máu không thịt mà đi ra.

“Ngươi đã biết đáp án, ta chưa từng nói sẽ lấy ngươi!”

“Bốp!” một tiếng, trên mặt rõ ràng năm ngón tay, chân mày cũng không nhíu lấy một cái, Ly Ca Tiếu nhìn Tam Nương cả người nóng giận, tâm đau, bởi vì đau lòng nàng mà đau.

“Ly Ca Tiếu, ta hận ngươi…..!” Ngân quang chợt lóe, kiếm từ bên hông rút ra, xẹt qua cổ Ly Ca Tiếu, cứa hiện một vết máu đỏ tươi, sau đó rời đi.

“Tại sao không giết ta…………!” Không nghĩ tới vết thương trên cổ, bởi vì căn bản không trí mạng, nàng cuối cùng vẫn không thể xuống tay giết hắn được.

“Giết ngươi, vấy bẩn kiếm của ta, ngươi không xứng!” Yêu hận cương liệt nữ nhân, kiêu ngạo không hề cúi đầu lần nữa.

Bóng lưng tiêu sái biết mất trong tầm mắt, lúc đến như lúc đi, nhẹ như phi yến!

Tam Nương đi rồi, Tiểu Mai và Sài Hồ cũng rời đi, Nhất Chi Mai đã không còn là Nhất Chi Mai trước kia.

Bình luận

Truyện đang đọc