LY SẦU HẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một đêm mộng đẹp với Mã Thừa Ân, trong mơ hắn và Ly Ca Tiếu đang ở trong vườn hoa nhà mình, đình viện nho nhỏ nhìn ra vườn hoa đào đang độ mãn chi một mảnh đỏ rực sắc màu, Ly Ca Tiếu một bên ôn nhu tấu đàn, còn hắn nghênh hợp tiếng đàn mà múa kiếm, từng cánh đào phiêu động trong gió như một bức tranh đầy nhã ý.



Chỉ đáng tiếc mộng đẹp thường ngắn ngủi, tờ mờ sáng hắn bị tiếng mưa đánh thức, hương hoa quế đêm qua sớm đã tản đi, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của cỏ xanh, mưa phùn sáng sớm tản mát đi không khí nóng bức ngày hôm qua, gió mát từ từ thổi vào, thanh mát dịu nhẹ, khiến lòng người chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn vui vẻ lên gấp trăm lần.

“Đã tỉnh, vết thương khá hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút trà không?” Thả tay nắm quạt xuống, Ly Ca Tiếu tự nhiên đem tay bị Mã Thừa Ân nắm cả đêm qua nhẹ nhàng rút ra, sau đó đứng dậy thay hắn đem trà tới trước mặt.

Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay đột nhiên rời đi, Mã Thừa Ân nhất thời ngẩn người, chợt cảm thấy tiếc nuối vô hạn, lại nhìn vẻ mặt Ly Ca Tiếu, vẫn là vẻ mặt trước đây, có chút không mặn không nhạt, tựa hồ ôn nhu đêm qua cũng chỉ là một giấc mộng đẹp, trong lòng có chút mất mát, muốn mở miệng, phát hiện cổ họng khô khốc, vì vậy nhận lấy chén trà Ly Ca Tiếu đưa tới, mùi trà xanh thoang thoảng xông thẳng lên mũi, chưa uống đã cảm thấy cổ họng sinh tân, trong khoảng thời gian ngắn quên đi chuyện bản thân bị thương, muốn uống một hơi cạn sạch, không ngờ động tác quá lớn, chạm tới vết thương bị đau khiến hắn cắn chặt răng, thiếu chút nữa ngay cả chén trà cũng cầm không được!

“…………………!” Nhìn hắn như vậy, Ly Ca Tiếu không khỏi cười khẽ, nhận lại chén trà trong tay hắn, thận trọng đem chén trà dời đên miệng Mã Thừa Ân từ từ rót vào, trà xanh thanh nhuận từ từ đi vào cổ họng, cổ họng thư thái không ít, một chén trà nhỏ trong tay trong nháy mắt liền cạn.

“Còn nữa không………..?” Tư vị trà như thế nào, Mã Thừa Ân đã không lòng dạ nào để ý tới, muốn uống thêm một chén, chẳng qua muốn Ly Ca Tiếu cẩn thận chiếu cố hắn như thế mà thôi.

Ba chén, cho dù người chết khát cũng nên cảm thấy no, một bụng đầy nước thật ra có chút khó chịu, nhưng Mã Thừa Ân nhìn chằm chằm chén trà trong tay Ly Ca Tiếu như cũ, có chút bất đắc dĩ, Ly Ca Tiếu cứng rắn đem một bình trà tới cho Mã Thừa Ân.

“Mã Thừa Ân, thương thế của ngươi cũng không nặng quá, sáng sớm uống một bụng đầy nước, không khó chịu sao?”

Chuyện này trong mắt Ly Ca Tiếu vốn không ngại, nhưng có chút không vui khi hắn đùa thân thể mình, lúc này mới trách móc.

“Không có……….ta chính là khát! Cái gì mà bị thương không nặng, cũng không biết đang nói cái gì!” Mã Thừa Ân cuống quýt che giấu, đáng tiếc lời nói có phần vụng về, người sáng suốt làm sao còn không nhận ra.

Nhìn Mã Thừa Ân tay chân luống cuống, Ly Ca Tiếu không khỏi khẽ cười thành tiếng, vốn đối với hắn luôn đề phòng cẩn thận, bây giờ mở lòng đối đãi, mới phát hiện người này thật ra rất có ý tứ.

“Sáng sớm đã cười gì vậy, Ly thúc thúc, nói cho Tiểu Yên nghe với!” Tiểu nha đầu không để ý lễ phép, đi vào cũng không biết gõ cửa, cứ trực tiếp đẩy cửa xông vào, đập vào mắt chính là gương mặt khốn quẫn của Mã Thừa Ân, còn Ly Ca Tiếu là bộ dáng trêu chọc xem kịch vui.

“Không có gì, Tiểu Yên, sớm như vậy tới đây có việc gì thế?” Nhìn tiểu nha đầu hai tay trống không đến, cũng không phải đưa thuốc, cảm thấy kỳ quái.

“Ly thúc thúc, người cũng đã một đêm không ngủ, là cháu tới thay thúc, sương phòng cũng thay người chuẩn bị xong! Thúc xem lại mình một chút, mắt đều quầng thâm cả rồi, thúc vội vàng đi nghỉ ngơi đi!” Vừa nói, vừa đẩy Ly Ca Tiếu ra ngoài.

“Nha đầu, ngươi không phải lại muốn làm chuyện xấu chứ, đừng làm rộn!” Không rõ lắm chuyện giữa Sài Yên và Mã Thừa Ân, nhưng trước mắt tiểu nha đầu này rất khác thường, chỉ sợ nàng là muốn trả thù Mã Thừa Ân.

“Cháu mới không có làm loạn, Ly thúc là do người không biết thật tình, người yên tâm, cháu sẽ không hại Mã đại ca! Chuyện này cháu đều đã nói nhiều lần, thúc đi hỏi Tiểu Mai ca ca cùng Tam Nương tỷ tỷ thì sẽ biết, bọn họ ở trong phòng ăn đều biết!”

“Sớm như vậy đã nhắc tới ta, Tiểu Yên, muội thế nào cũng chạy tới đây!” Đang nói, chợt thấy Tiểu Mai tay trái bưng một chén thuốc nóng hổi đi vào.

“Để muội, để muội, Tiểu Mai ca ca, tay của huynh bị thương, coi chừng một chút!” Dứt lời, chạy tới đoạt lại chén thuốc trong tay Tiểu Mai, chén thuốc còn nóng, Sài Yên bưng chén thuốc qua hai ba bước vội vàng đặt chén thuốc lên bàn, sau đó lấy tay nắm lỗ tai, trong miệng trực lẩm bẩm “Thật là nóng, thật là nóng!”

Nhìn nha đầu ân cần như vậy, Ly Ca Tiếu không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tiểu nha đầu lại muốn làm gì.

“Ta có bị thương cũng là bị thương tay phải, không phải tay trái, chẳng lẽ muội đã quên, xem muội hiện giờ, rốt ruột cái gì, ta còn sợ muội làm đổ thuốc của ta, đợi lát nữa phải nấu lại mới gọi là cực khổ!” Vừa nói, Tiểu Mai trưng ra tay phải bị thương.

“Không phải là không sao rồi sao, được rồi, Ly thúc, Tiểu Mai ca ca hai người một người mệt mỏi một người bị thương đều đi nghỉ ngơi hết đi, nơi này có muội là được! để muội cho Mã đại ca uống thuốc…………….” Vừa nói, cẩn thận lấy muỗng thổi nhẹ cho nguội, hướng tới Mã Thừa Ân, sau đó ngồi xuống vị trí Ly Ca Tiếu vừa ngồi bên mép giường.

Nhìn vị trí bên cạnh đã đổi người, Mã Thừa Ân trong lòng tư vị không thoải mái, muốn lưu lại Ly Ca Tiếu, nhưng nhìn thấy quầng thâm nơi đáy mắt cùng sắc mặt ám trầm của y, cũng biết cả đêm qua y đã rất cực khổ, vì vậy cũng không tiện mở miệng, chỉ dùng ánh mắt trực câu câu nhìn gương mặt Ly Ca Tiếu không thôi.

“Ca ca, huynh xem mình một chút, cả người tiều tụy, vội vàng đi nghỉ ngơi đi, yên tâm, Tiểu Yên cùng Mã thiểu không có thù, Mã thiểu người ta còn là anh hùng cứu mỹ nhân nữa cơ!” Tiểu Mai âm điệu khi nói anh hùng cứu mỹ nhân có ý tứ giễu cợt Mã Thừa Ân, con người hắn một khi đã xem ai là người mình, những lời giễu cợt cứ tự nhiên mà nói ra lưu loát.

Thiêu mi nhìn Mã Thừa Ân gương mặt lúng túng, Ly Ca Tiếu nhìn lại gương mặt tươi cười của Sài Yên, cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng cũng khó có thể nói ra là cái gì, chỉ có thể dặn dò đôi câu.

“Nha đầu, hắn mới uống một bụng nước, chớ vội uống thuốc, để lúc nữa hẵng uống! Còn nữa………..!” Lời còn chưa nói hết, đã bị Tiểu Mai đẩy người ra cửa mấy bước.

“Yên tâm, còn có đệ đây, ca ca, đệ sẽ không để cho nha đầu này chơi đùa bệnh nhân của đệ!”

“Được!”

Nhìn Ly Ca Tiếu đi ra cửa, Mã Thừa Ân lập tức không có tinh thần, vốn còn đang chống tay lên, một thoáng liền hạ xuống, nằm lì ở trên giường, cảm giác vết thương giống như cũ lại bắt đầu đau.

Nhìn Ly Ca Tiếu đã đi xa, Tiểu Mai vội vàng tiến lên khép lại cửa, sau đó để Tiểu Yên lui sang một bên còn mình thì khuấy thuốc cho nguội.

Ngay sau đó Tiểu Mai đặt chén thuốc xuống bàn, trực tiếp một chưởng đánh trên lưng Mã Thừa Ân, một chỗ xa vết thương, một chưởng đánh xuống, nhất thời khiến Mã Thừa Ân đau tới nổ đom đóm mắt.

“Giỏi cho ngươi Mã Thừa Ân, ngươi có chủ ý gì với ca ca ta, nói, có phải ngươi thích ca ca ta hay không?” Ngữ khí chất vấn Mã Thừa Ân.

“Hừm……….!” Bị Tiểu Mai làm cho hoảng, trong khoảng thời gian ngắn vội vàng cắn phải đầu lưỡi, Mã Thừa Ân che miệng bị đau không dứt.

“Một bàn tay không vỗ thành tiếng được, Tiểu Mai ca ca muội không gạt huynh đấy chứ, muội đã nói hai người họ nhất định có vấn đề mà!” Sài Yên mặc dù gương mặt tinh quái, nhưng nơi đáy mắt vẫn khó có thể che giấu nổi buồn thương.

Đêm qua nàng cũng đã nghĩ thông suốt, Mã Thừa Ân tất nhiên sẽ không thích nàng, nàng cũng sẽ không cần thiết vì một người không yêu mình mà cố chấp, vốn cho rằng Tiểu Mai cũng biết rõ mọi chuyện, nên sáng sớm mới oán trách một phen, ai ngờ Tiểu Mai một mực nói không thể nào không thể nào, nằng lúc ấy mới cố tình tới đây làm loạn một phen chứng minh cho hắn biết.

Tiểu Mai quan sát nửa ngày, tuy Mã Thừa Ân không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn một mực ở trên người ca ca không rời, ánh mắt trực câu kia ngay đến hắn nhìn cũng cảm thấy ngượng ngùng, suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, Mã Thừa Ân vốn là thích ca ca lúc là nữ nhân, tình cảm một khi đã phát sinh thì khó có thể dừng lại được, hắn thích ca ca, lời Sài Yên nói Tiểu Mai y vốn tin hơn nửa dĩ nhiên là Mã Thừa Ân thích Ly Ca Tiếu, còn ngược lại Ly  Ca Tiếu thích Mã Thừa Ân, chuyện này không thể nào, tuy nói rằng ca ca đặc biệt chiếu cố Mã Thừa Ân, nhưng ca ca và Tam Nương đã sớm là một đôi, chỉ bằng điểm này mà nói ca ca thích Mã Thừa Ân, y nhất định không tin, chắc chắn là Mã Thừa Ân đơn phương tương tư.

Bình luận

Truyện đang đọc