LY SẦU HẬN

Chỉ trong chốc lát đã tới tiểu viện phía sau vườn hoa có vẻ đã bỏ hoang từ lâu, bên ngoài có vài thị vệ trông chừng, vào trong tiểu viện Ly Ca Tiếu mới phát hiện hóa ra bốn phía đều có cao thu ẩn nấp, trong viện chỉ có một căn phòng cửa khóa then cài, tên người ở gật đầu một cái, lập tức từ trên cây có một người nhảy xuống mở cửa cho hắn, đẩy cửa vào bên trong phát hiện phòng này tương đối sạch sẽ, đặt Ly Ca Tiếu xuống đất, tên người ở giải huyệt đạo cho hắn, chỉ một người nằm trên giường nói:

“Tướng quân coi như cũng không bạc đãi các ngươi……..dù gì cũng không nhốt các ngươi vào đại lao, các ngươi ngoan ngoãn ở trong này đi!” Nói xong, không hề phí lời, lập tức khóa cửa rời đi.

“Lão phu nhân, lão phu nhân………….!” Người kia vừa đi, Ly Ca Tiếu vội vàng tiến lên bắt mạch cho Mã lão phu nhân, mạch tượng yếu ớt hẳn nhiên là trúng độc, Ly Ca Tiếu nhẹ nhàng vỗ vỗ người, thật lâu người mới tỉnh lại.

“Ai vậy……….ngươi là ai………!” Lão phu nhân gương mặt hốt hoảng, hơi thở mong manh, ánh mắt ngây ngô mơ màng nửa ngày không tìm được tiêu điểm.

Thử dò xét lấy tay lắc trước mặt Lão phu nhân, chỉ thấy Lão phu nhân mở to mắt run rẩy quơ tay một trận mới đụng đến tay Ly Ca Tiếu, rõ ràng đôi mắt này dường như đã không còn nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chút ánh sáng.

Mắt thấy Lão phu nhân bị hành hạ như vậy, Ly Ca Tiếu không khỏi đau lòng, nắm chặt tay Mã lão phu nhân.

“Là con, Tiếu Tiếu………!” Trong lòng hắn vốn muốn tính toán xem có nên nói rõ thân phận hay không, nhưng chưa kịp do dự đã lập tức nói ra.

“Tiếu Tiếu, là Tiếu Tiếu sao…….!” Mã lão phu nhân dọc theo cánh tay sờ lên mặt Ly Ca Tiếu, Ly Ca Tiếu tránh cằm để cho lão phu nhân chạm vào mi mắt hắn.

Đang chạm vào mặt, Mã lão phu nhân nhìn người nửa ngày, rốt cuộc nhận ra được, vì vậy liền chảy nước mắt.

“Tiếu Tiếu, không phải con bị trói đi rồi, thế nào cũng bị bắt vào đây a…………! Bọn họ có làm khó dễ con không?” Không khỏi lo lắng cho hắn.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, mẹ, con mắt của người còn có thể nhìn thấy không?”

“Chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, kể từ khi con bị trói bắt đi, ta ăn không ngon ngủ không yên, bị bệnh hơn nửa tháng, đôi mắt này khóc nhiều quá cũng không còn nhìn rõ ràng được, sau dó, Thừa Ân nói đi cứu con, cũng không quá hai ngày ta bị bắt trói đến nơi này,  bị nhốt cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời nên mắt càng ngày càng không tốt, những ngày qua cơ thể cũng không được khỏe, cả người vô lực……….Mẹ chỉ sợ mình không còn sống được bao lâu nữa!”

“Sẽ không đâu, mẹ, là con tới cứu người ra ngoài, trước tiên uống thuốc này trước đã!” Vừa nói, Ly Ca Tiếu lấy từ trong người ra một viên thuốc giải độc nhét vào miệng lão phu nhân, sớm đoán được thủ đoạn Thiết tướng quân ác độc, trước khi đi Ly Ca Tiếu lấy của Tiểu Mai chút đan dược phòng khi dùng tới.

Nuốt đan dược, Ly Ca Tiếu thay lão phu nhân thuận kinh mạch, một lát sau, thân thể lão phu nhân bắt đầu có khí lực từ từ ngồi dậy, ánh mắt cũng chậm chạp nhìn thấy một chút.

“Tiếu Tiếu sao ngươi lại có đan dược này, còn có ngươi còn có công phu kia nữa…….! Ngươi rốt cuôc là người nào…….!” Đã trải qua đủ loại chuyện, bản thân lão phu nhân có phòng bị, không khỏi ôm lấy chăn nép vào góc tường sợ hãi.

“Thật ra ta vốn không phải là Mai Tiếu Tiếu gì, ta chính là Ly Ca Tiếu, trước kia lừa các ngươi, ta cũng không muốn, lần này đi vào đây vì Mã Thừa Ân phó thác cứu người ra ngoài, không tin, người xem cái này một chút!” Vừa nói, Ly Ca Tiếu lấy trừ trong ngực ra một túi thơm nhỏ đưa cho Mã lão phu nhân nhìn.

Mã lão phu nhân nửa tin nửa ngờ cầm lấy túi thơm kia, chạm vào rồi sau đó ngửi một cái, rồi sau đó đem túi thơm đặt trước ngực.

“Cái này là do ta làm cho Thừa Ân, Thừa Ân…………Thừa Ân………..hắn bây giờ thế nào?” Lão phu nhân vứt chăn đi, lôi kéo y phục Ly Ca Tiếu gấp gáp hỏi.

Ly Ca Tiếu an ủi lão nhân, nói tóm tắt mọi chuyện cho lão phu nhân biết, nói xong một hồi cũng không thấy lão phu nhân phản ứng lại, bởi vì sự thật không thể tưởng tượng nổi, lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, sau đó ánh mắt nhu hòa đột nhiên tức giận.

“Tại sao ngươi lại hại Thừa Ân……….tại sao, ta tự hỏi ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, cũng đối đãi các ngươi không tệ, tại sao ngươi lại muốn hại chúng ta……!” Vừa nói vừa đánh Ly Ca Tiếu, vừa khóc vừa đánh, Ly Ca Tiếu không khỏi bịt miệng lão phu nhân.

“Lão phu nhân, ân oán gì đợi ra ngoài chúng ta cùng giải quyết, kinh động đến người bên ngoài, chỉ sợ sẽ không ra khỏi đây được!”

Hung tợn cắn Ly Ca Tiếu một cái, Ly Ca Tiếu cười khổ nhìn lão phu nhân trước kia luôn đối hắn hòa ái hiện tại lại hung hăng như vậy ngược lại trong lòng cảm thấy an lòng không ít, dù sao lừa gạt lão nhân này luôn khiến hắn cảm thấy áy náy.

Một lát sau khi bình tĩnh lại, Lão phu nhân nhìn Ly Ca Tiếu tức giận cũng giảm đi mấy phần, nghe Ly Ca Tiếu nói rõ kế hoạch.

“Vậy ngươi cùng Thừa Ân………..nó tại sao một chút cùng không nhìn ra, đứa nhỏ ngốc này………..!” Dầu gì cũng là mấy tháng vợ chồng, cư nhiên một chút cũng không phát hiện ra, ngay cả hài tử cũng có thể giả tạo.

Vừa nói, vừa cẩn thận nhìn Ly Ca Tiếu, lúc này mới phát hiện trên mặt hắn đích thực có chút sơ hở, dù sao cũng là một đại nam nhân, cổ họng nhô lên rõ ràng là nam nhân, chỉ có thể đổ thừa do ban đầu quá vụng về, còn liều mạng tác thành vun vén cho bọn nhỏ có thể tốt với nhau, trong lòng nhất thời hoảng thần, suy nghĩ trước kia lúc Tiếu Tiếu mất tích, dáng vẻ điên cuồng chưa từng có từ trước đến nay của Thừa Ân, trong lòng nhói lên một cái, một nỗi dự cảm bất tưởng hiện lên, nhưng hiện tại không thể nói ra nó là cái gì.

Đêm hôm sau, thị vệ mở cửa đem cơm tối đi vào, lão phu nhân làm bộ dáng lúc trước nằm trên giường, Ly Ca Tiếu giả bộ cố gắng muốn chạy trốn, kinh động mấy tên thủ hạ bên ngoài liền bị ăn mấy bạt tai, sau đó khóc lóc nháo loạn một phen, dần dần tiêu trừ đi lòng nghi ngờ trong lòng bọn chúng.

Dùng ngân châm thử thức ăn, bên trong cũng có ít độc, Ly Ca Tiếu không khỏi cười lạnh, thủ đoạn ác độc của Thiết tướng quân chính là không hạ độc khiến người ta chết ngay lập tức mà để độc dược từ từ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, chết dần chết mòn.

Đem thức ăn đổ xuống dưới giường, Ly Ca Tiếu lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh bao, đây là trước đó kêu đói để Vạn thống lĩnh mua cho, bẻ lấy một nửa đưa cho lão phu nhân, sau đó đem nửa còn lại gói kỹ bỏ vào trong miệng, còn mình chỉ uống chút nước.

Lão phu nhân nhìn hắn hành động kỳ quái, nhưng cũng không muốn hỏi thăm, chẳng qua là cầm bánh bao với nước trà ăn uống.

Bình an vô sự qua một đêm, trưa ngày thứ hai, nửa cái bánh bao đặt trong tay người.

“Ngươi cũng ăn chút đi!” Tuy nói trong lòng có chút ảo não, nhưng rốc cuộc vẫn cảm động vì Ly Ca Tiếu tới cứu mình, trước mắt còn bị đói nhường nhịn mình, Lão phu nhân đưa một nửa bánh bao cho Ly Ca Tiếu.

“Lão phu nhân ăn đi, ta không đói bụng……lão phu nhân, nhanh ăn đi, đợi lát nữa bên ngoài có động tĩnh, chúng ta lập tức làm theo kế hoạch ngày hôm qua đã nói.!”

Cũng không đẩy đưa nhiều nữa, Lão phu nhân hai ba miếng liền đem bánh bao ăn hết, sau đó khẩn trương ngồi dậy, chờ Ly Ca Thiếu chỉ thị, còn Ly Ca Tiếu lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Xế trưa không lâu lắm, đổi ban ăn cơm, bên ngoài yên tĩnh, đợi một lúc, nghe tiếng bước chân nặng nề bên ngoài, mấy tên cao thủ trên cây ngã xuống.

“Cái này………….cơm trưa…….., cụng của ta………..đau quá…………không được nữa! Thay ta trông, ta muốn đi nhà xí!” Một tên thị vệ kêu lên.

“Ta cũng muốn………..vội vàng gọi bọn chúng đừng đi ăn đã, thay chúng ta trước đã!” Một người thị vệ khác cũng đứng lên vội vã.

Chỉ chốc lát sau người bên ngoài hò hét loạn lên, Ly Ca Tiếu liếc mắt nhìn Lão phu nhân, lão phu nhân vội vàng đem chén cơm nện xuống đất.

“Mẹ………..mẹ a…………….cứu mạng…………người đâu……….người đâu…………cứu mạng!” Ly Ca Tiếu kêu lên.

Thị vệ bên ngoài vừa nghe thấy tiếng hét cũng không để ý bụng mình, vội vàng mở cửa nhìn vào bên trong, đã thấy lão phu nhân nằm trên đất không nhúc nhích, còn Mã phu nhân thì kéo người lão phu nhân không ngừng gào thét.

“Mau…………..nhanh đi bẩm báo………….!” Vừa nói, một người thị vệ ôm bụng chạy ra ngoài, một người thị vệ khác thì ngã trên đất. Ly Ca Tiếu vội vàng đóng cửa lại, đánh ngất xỉu hai tên thị vệ đổi lại y phục của bọn chúng, ôm lấy lão phu nhân chạy ra ngoài.

Ra khỏi tiểu viện, mới phát hiện hậu viện trong thiết tướng quân phủ đột nhiên bốc cháy, mọt đám người náo loạn chạy đi cứu hỏa, Ly Ca Tiếu ôm lão phu nhân thừa dịp hỗn loạn đem người dẫn ra cửa sau, đẩy cửa, liền thấy cách đó không xa dừng một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe một người mặc y phục trắng đang đứng chờ.

Khai rèm, không thấy Tam Nương, ngược lại nhìn thấy Mã Thừa Ân, Ly Ca Tiếu sững sờ một chút.

“Thừa Ân……….Thừa Ân……….!” Mã Lão phu nhân vừa nhìn thấy Mã Thừa Ân lập tức khóc ồ lên.

“Mẹ, người không sao chứ……! Mau lên xe…………..!” Sau đó đưa lão phu nhân lên xe ngựa, vội vàng để người ta đánh xe ngựa rời khỏi nơi này.

“Mã Thừa Ân, Tam Nương cùng Tiểu Mai đâu……..bọn họ đâu?” Đoạn đường này thật quá thuận lợi có chút kỳ hoặc, Ly Ca Tiếu giờ phúc này mới phát giác có gì không ổn.

Lúc trước đã nói, Tam Nương sẽ ở chỗ này tiếp ứng, Tiểu Mai dịch dung xâm nhập vào phủ bỏ thuốc phóng hỏa, nhưng trước mặt lại thay đổi, tại sao hắn đã đi ra tại sao bọn họ còn chưa đi ra.

“Nói, bọn họ đâu?” Nhìn mặt Mã Thừa Ân ngưng trọng, Ly Ca Tiếu không khỏi trầm xuống.

“Tiểu Mai dịch dung thành ra đi lẫn vào tầm mắt bọn họ, đi bỏ thuốc phóng hỏa là Tam Nương!”

Ly Ca Tiếu luôn đem mình đặt ở vị trí nguy hiểm nhất, phủ đệ to lớn này, bọn họ bị giam ở nơi nào, bọn họ không biết, lộ tuyến chạy trốn như thế nào đến tột cùng bọn họ cũng không biết, bọn họ chỉ có thể chờ, mà hiện tại, Tiểu Mai cùng Tam Nương thay hắn tranh thủ thời gian, nhưng lại tư đặt chính mình vào khốn cảnh.

“Hãy nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng, người ta cho ngươi mang đi!” Sâu hoắm nhìn Mã Thừa Ân một cái, Ly Ca Tiếu nói đến cắn răng nghiến lợi.

Nhìn Thiết tướng quân phủ không xa đang nổi lên khói đen cuồn cuộn, Ly Ca Tiếu lập tức quay trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc