LY SẦU HẬN

Sau khúc tường quanh co có một quán trọ nhỏ, chuồng ngựa sau quán trọ nằm sát bên cạnh thiết tướng quân phủ, trong chuồng  mấy con tuấn mã đang gặm cỏ, Ly Ca Tiếu giờ phút này không nghĩ tới những chuyện khác, mấy người chạy vào  chuồng ngựa cởi dây cương, Ly Ca Tiếu mang theo Mã Thừa Ân, Tam Nương mang theo Tiểu Mai, hai người một ngựa nắm lấy dây cương thúc ngựa đi, khoái mã phi nhanh khiến bụi đất bay mù trời, chủ quán trọ đuổi theo tức giận không ngừng gào thét.

“Người đâu, trộm ngựa, trộm ngựa, mau tới đây!!!”

Thị vệ trong Tướng quân phủ đuổi theo ra tới nơi, nghe thấy tiếng chủ quán trọ gào thét, lập tức đuổi theo, nhưng rốt cuộc vẫn muộn một bước, chờ đến lúc bọn chúng lên ngựa đuổi theo, thì mấy người đã không thấy bóng lưng.

Bên trong tướng quân phủ.

Khuôn mặt giận dữ, bàn tay Thiết tướng quân vỗ mạnh một cái, bàn bát tiên lập tức chia năm xẻ bảy, tức giận khó nguôi, Thiết tướng quân đạp chết một tên thị vệ quỳ bên cạn. Thi thể thị vệ còn chưa được lôi đi, Thiết tướng quân đưa tay lên trán đi lại mấy bước, sau đó hướng một tên thị vệ vẫn đang quỳ dưới đất hạ lệnh:

“Lục soát cho ta, lục soát từng nhà, còn nữa, phái người trông chừng Hải Thụy phủ, một khi có động tĩnh khác thường lập tức bẩm báo!”

Thị vệ nhận lệnh lập tức đi xuống, nhìn cũng không dám nhìn thi thể kia một cái, trong lòng vô cùng sợ hãi tướng quân tàn bạo này.

Giục ngựa phi như điên, Mã Thừa Ân phía sau lưng Ly Ca Tiếu dần tỉnh lại, trên lưng ngựa không ngừng chuyển động lắc lư  khiến vết thương sau lưng hắn cực kỳ đau đớn, đầu gác trên vai Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân hư nhược nói bên tai y:

“Còn nhớ rõ ở ngoài thành………bên ngoài có một ngôi miếu, Sài Yên và mẹ ta đều đang ở đó, mang…..ta đi!” dứt lời, thân thể mềm nhũn như muốn ngã nhào xuống ngựa.

“Gắng lên, Mã Thừa Ân, ôm chặt ta!!!” Vừa nói, vừa đem hai tay hắn vốn đang buông thõng bên hông vững vàng nắm chặt lấy.

Tiếng hô của Ly Ca Tiếu truyền đến bên tai, Mã Thừa Ân bất giác cả người run lên, đem ý chí chống lại đau đớn, dùng chút khí lực cuối cùng ôm lấy người phía trước để không ngã ngựa.

Mặt trời lặn xuống phía tây, cuối cùng bốn người cũng chạy được lên núi, tiếng vó ngựa vang dội ngang qua rừng trúc xanh thẳm mà u tĩnh, những con chim rừng sợ hãi bay hoảng loạn, tới trước cửa ngôi miếu, Ly Ca Tiếu ghìm lại dây cương, Mã Thừa Ân đã sớm không kiên trì nổi, lập tức ngã thẳng xuống đất, bên tai nghe thấy tiếng thét chói tai của Mã lão phu nhân.

“Thừa Ân, Thừa Ân……..con ta!” Mã lão phu nhân một mực đứng ngoài cửa chờ đợi, vừa nhìn thấy con trai ngã trên đất, vội vàng chạy xuống, ôm lấy Mã Thừa Ân.

Nhìn con trai đã mất đi ý thức, Mã lão phu nhân khóc đến muốn tắt thở, bời vì cho dù người có gào lên như thế nào Mã Thừa Ân đều không có mở mắt.

Tam Nương đỡ Tiểu Mai xuống ngựa, vội vàng đỡ lão phu nhân đứng lên, an ủi lão nhân gia, Sài Hồ đi ra nhìn thấy tất cả mọi người bộ dạng thảm thương không khỏi thất sắc, lập tức giúp một tay đỡ mọi người vào bên trong.

Sương phòng nho nhỏ, Mã Thừa Ân nằm lỳ trên giường hôn mê bất tỉnh, Tiểu Mai cũng không kịp nhớ đến vết thương của mình, nhanh chóng nhờ Sài Hồ mang hòm thuốc tới, đút hai viên thuốc vào miệng Mã Thừa Ân, sau đó khai mở y phục hắn, xem rốt cuộc thương thế sau lưng như thế nào.

Khi y phục được giải khai, vết thương sau lưng hiển hiện trong mắt mọi người, mấy người hô hấp đều cứng lại, bị thiết sa nóng sáp  đổ vào khiến da thịt sưng đỏ, nghiêm trọng nhất là vết thương bị chém từ bả vai kéo dài lên trên, máu thịt trộn lẫn thiết sa vừa mưng mủ vừa sưng tấy, vết thương khủng khiếp như vậy khiến người xem phải xúc mục kinh tâm, Mã lão phu nhân vừa nhìn thấy vết thương này liền hôn mê bất tỉnh.

“Sài Hồ, mau mang chậu nước nóng tới đây để rửa vết thương cho hắn, nếu còn chần trừ nữa khi sa độc xâm nhập vào vết thương hắn sẽ mất mạng!” Tiểu Mai hành động bất tiện, lo lắng hướng về phía Sài Hồ.

Mã Thừa Ân vì bảo hộ mình mới khiến hắn thành như vậy, Tiểu Mai tất nhiên phải đem toàn lực cứu trị, nhưng hắn vốn bị thương ở tay căn bản không thể cầm được tiểu đao, vừa mới nắm đao trên tay động tới vết thương khiến toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, đao cũng rơi xuống.

“Đệ hướng dẫn, để ta làm……..!” Nhặt thanh tiểu đao dưới đất lên, Ly Ca Tiếu liếc mắt nhìn Tiểu Mai, đi tới mép giường cúi xuống thân thể người nọ.

Tiểu đao sắc bén một phen cắt tới vết thương bị mưng mủ, dựa theo chỉ thị của Tiểu Mai, Ly Ca Tiếu dùng đao bén nhọn đem thiết sa dính ở vết thương loại bỏ ra ngoài, da thịt bị thiết sa làm bỏng toàn bộ khiến mưng mủ nên chỉ có thể dùng đao loại bỏ tất cả, một đường đi xuống, Mã Thừa Ân vốn đang hôn mê bị đau đớn khiến hắn mở mắt, hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được muốn tránh đi loại chữa trị khốc hình này.

“Đừng cử động, đau đớn này, ngươi chịu được!” Một tay ấn xuống thân thể giãy dụa của Mã Thừa Ân, một tay càng nhanh chóng hạ dao.

“A…..!” Không muốn để Ly Ca Tiếu coi thường mình, Mã Thừa Ân cắn chiếc gối trước mặt, đem tất cả đau đớn rên rỉ cùng bao phủ trong miệng.

Không nghe thấy thanh âm, Ly Ca Tiếu định hạ tâm lai, rất nhanh liền xử lý xong vết thương, sau đó dùng nước nóng thay Mã Thừa Ân rửa sạch vết thương, việc dùng thuốc thoa khắp toàn bộ xung quanh vết thương đã là chuyện của một canh giờ sau.

Đem gối hắn cắn chặt trong miệng kéo ra ngoài, Ly Ca Tiếu nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Mã Thừa Ân, cặp mắt đầy máu, không khỏi vuốt lên trán hắn một cái, thay hắn đem khăn ướt lau mặt, lau người, tròng mắt đen nhu tình nhìn lại y, trong giây lát, Ly Ca Tiếu lẳng lặng cùng hắn nhìn nhau, tay bất tri bất giác ngừng lại, động tâm, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải liền dời đi hai mắt của mình, nhìn hồi lâu, Mã Thừa Ân khóe miệng cong cong, cho dù mệt mỏi vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Ta chịu được……….!”

Không biết tại sao, Ly Ca Tiếu cảm thấy trong lòng một mảnh chua xót, thật tâm đau xót vết thương của hắn, Mã Thừa Ân có thể thay mình cứu Tiểu Mai, phần ân tình này Tiểu Mai ghi nhớ, y cũng ghi nhớ.

“Ta chỉ sợ mấy ngày tiếp theo……….không đi lại được, sẽ làm chậm trễ kế hoạch kế tiếp!” Bị thương thành như vậy, Mã Thừa Ân vẫn còn nhớ lời hứa cùa mình, điều này khiến tâm Ly Ca Tiếu mềm đi mấy phần.

“Dưỡng thương cho tốt trước rồi hãy nói!”

Lo liệu cho Mã Thừa Ân xong, Ly Ca Tiếu thay Tiểu Mai và Tam Nương chữa trị vết thương đơn giản, sau đó để hai người họ trở về phòng nghỉ ngơi, còn lại bản thân phụ trách chiếu cố Mã Thừa Ân đang ngủ mê man.

Đến cơm tối tinh thần hai người cũng khôi phục hơn phân nửa, rửa mặt xong xuôi, đến phòng nhỏ ăn cơm, hồi lâu đã thấy Sài Yên bày xong chén đũa, còn Sài Hồ bị sai đi lấy ghế.

“Tam Nương tỷ tỷ, Tiểu Mai ca ca, chuẩn bị ăn cơm!” Vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai người, cô nương nhỏ miệng lưỡi ngọt ngào vội vàng gọi bọn họ ngồi xuống ăn cơm.

“Không vội, không vội, để tỷ nhìn muội kỹ một chút xem nào!” Vừa nói, Tam Nương nâng mặt Sài Yên lên cẩn thận nhìn, tuy nói rằng có gầy hơn trước một ít, nhưng lại nhìn không ra bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, không khỏi khiến Sài Yên có chút buồn bực:

“Ai, tỷ tỷ như thế nào lại giống phụ thân như vậy, vừa thấy muội liền nhìn đến nửa ngày, Mã đại ca không khi dễ ta, nhắc tới, ban đầu huynh ấy còn là ân nhân cứu mạng của muội nữa!” Sài Yên vừa nói, nhìn Sài Hồ một bụng oán khí, không khỏi lầm bầm.

“Phụ thân người tức giận cái gì a, nếu không phải ngay từ đầu vì Ly thúc thúc lừa Mã đại ca trước, nên huynh ấy mới dùng con để uy hiếp mọi người sao, nói cho cùng, là mọi người có lỗi trước!” Người bị trói không tố khổ, ngược lại còn trách phụ thân mình, chuyện lần này càng làm cho người nghe đầu óc mơ hồ.

“Ngày đó mẹ cho con lên kinh thành tìm cha, con mới đến kinh thành liền gặp phải hai tên lưu manh vô lại có ý đồ bất chính, cũng may lúc ấy Mã đại ca dẫn người đi ngang qua đã cứu con……….sau đó khi con báo tên họ, ai biết huynh ấy vừa nghe xong liền bắt con, ép hỏi con tung tích Tiếu Tiếu, không………..chính là tung tích Ly thúc thúc, căn bản con không biết, liền giả bộ khóc đáng thương, huynh ấy cũng không có biện pháp, đành đem con tới nơi này trông chừng, bảo là muốn đem con đổi lấy Ly thúc thúc, ngay từ đầu con không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó hỏi thăm được người trông chừng mới biết được đại khái, lúc ấy con liền đoán được Tiếu Tiếu là Ly thúc thúc giả trang, suy nghĩ mọi chuyện cảm thấy Mã đại ca cũng rất khổ, nên không ghi hận huynh ấy! Huống hồ, huynh ấy chưa từng đối với con làm chuyện xấu!”

“Thì ra muội bị bắt đi như vậy, hắn nhất thời hảo tâm cứu người, không nghĩ tới muội là nữ nhi của Sài Hồ, xem ra đối với người khác hắn cũng không phải người xấu!” Nghe Sài Yên nói rõ sự tình, Tiểu Mai không khỏi cảm thán đứng lên.

“Hừ, ai nói hắn không phải người xấu, hắn dùng Sài Yên uy hiếp chúng ta cứu người, mạo hiểm về kinh thành mới khiến chúng ta thảm hại như vậy!” Thật lòng cũng cảm kích Mã Thừa Ân cứu nữ nhi, trong lòng cũng không còn chán ghét hắn, nhưng ngoài miệng vẫn còn không chịu nhận.

“Nhưng Mã Thừa Ân thay ta cản thiết sa, cũng cứu mọi người, Tam Nương, ngươi cũng đừng ghi hận hắn nữa, sau này cũng đừng trưng bộ mặt khó coi trước mặt hắn!” Tiểu Mai nhận ân cứu mạng, không khỏi đối với Mã Thừa Ân thiện cảm thêm vài phần, giờ phút này tự nhiên cũng muốn thay hắn cầu tình.

“Tam Nương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng ghi hận Mã đại ca nữa!” Nhìn Tam Nương vẻ mặt khó coi, Sài Yên cũng muốn nói tốt cho Mã Thừa Ân.

“Mã đại ca, Mã đại ca, muội gọi tên hắn thân thiết như vậy từ lúc nào, chẳng lẽ muội thật sự thích hắn!” Nhìn Sài Yên gọi tên  Mã Thừa Ân một cách thân thiết, Tiểu Mai thuận miệng nói.

“Làm gì có chuyện đó, muội làm sao sẽ coi trọng hắn, Sài Yên muội muốn chọn cũng phải chọn người tốt nhất………..hắn………hắn…….dù sao muội cũng không thích hắn! Tiểu Mai ca ca huynh đừng nói càn……….!”, Sài Yên lập tức đỏ mặt lên, thẹn thùng chối đây đẩy.

“Tiểu Mai, khuê nữ nhà ta làm sao có thể thích hắn, ngươi đừng có nói càn, hủy hoại danh tiếng nữ nhi ta, lại đây, Tiểu Yên, sau này đừng để ý đến tên họ Mã kia nữa, tránh cho người ta đồn đại!” Sài Hồ trợn mắt nhìn.

Tam Nương vừa nhìn cũng biết cô nương nhỏ này đã động xuân tâm, nếu đổi lại là thích người khác, tự nhiên nàng cũng muốn trêu chọc tiểu nha đầu mấy câu, nhưng lại là Mã Thừa Ân không khỏi khiến gương mặt trở nên âm trầm.

Vội vàng kéo Sài Yên sang một bên, nhỏ giọng:

“Tiểu Yên, tỷ tỷ khuyên ngươi, mau dập tắt ý niệm kia đi, Mã Thừa Ân không phải là người  ngươi có thể phó thác chung thân, hắn là người tâm tư lạ lùng, lại không phải người chính phái, ngươi thích hắn, sau này ngươi chỉ có thể một mình thương tâm!”

“Nhưng……….muội cảm thấy huynh ấy rất tốt!” Đã bị Tam Nương nhìn trúng tâm tư, Sài Yên cũng không che giấu.

“Tỷ tỷ sẽ không hại ngươi, chỉ muốn tốt cho ngươi, nghe tỷ tỷ khuyên một câu đi!

Sương phòng bên trong.

Ly Ca Tiếu ngồi ở mép giường, liếc nhìn cơm tối được đưa tới, một chút thức ăn cùng một bầu rượu nhỏ, đã lâu không được uống rượu, ngửi mùi thơm trong bầu có lẽ là rượu hoa quế, vì vậy cầm bầu rượu lên, không cần chén mà đưa lên miệng dốc ngược bầu xuống uống một ngụm lớn, mùi rượu tản mác bốn phía, nhất thời cả phòng cũng phiêu tán mùi thơm của hoa quế.

Hạ đã qua, đang tiết đầu thu, nhưng khí trời vẫn đương nóng bức như cũ, Mã Thừa Ân bị vết thương trên lưng hành hạ thống khổ không chịu nổi, lúc ngủ lúc tỉnh chỉ cảm thấy phía sau như bị hỏa thiêu, lửa râm ran cháy sau lưng, bôi thuốc mặc dù khá hơn nhưng không thể lập tức khép lại vết thương của hắn, đau đớn khiến hắn đầu đầy là mồ hôi, mồ hôi sau lưng, ngứa ngáy khó chịu, khó chịu khiến hắn không tự chủ được muốn đưa tay ra sau lưng gãi.

Còn chưa chạm tới sau lưng, tay đã bị Ly Ca Tiếu nắm lại.

“Không được gãi, nếu gãi sẽ khiến vết thương không khép lại được còn lây lan sang chỗ khác nữa, ngươi nhịn một chút, qua hai ngày nữa sẽ không ngứa!”

“Hôm nay vừa nóng vừa ngứa, ta không nhịn được!” Tay bị Ly Ca Tiếu nắm lấy, sắc mặt Mã Thừa Ân khó khăn nhìn Ly Ca Tiếu.

“Vậy ta quạt cho ngươi, mát rồi sẽ không ngứa nữa, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chớ lộn xộn!” Ly Ca Tiếu từ trong ngăn kéo tìm được một cây quạt, ngồi quạt mát cho Mã Thừa Ân.

Đêm tĩnh mịch gió mát thổi tới, Mã Thừa Ân nhất thời cảm thấy sảng khoái không ít, gió mát thổi nhè nhẹ mang theo hương rượu ngọt ngào, đau đớn tựa hồ giảm bớt đi, từ từ lại có cảm giác buồn ngủ.

Mắt thấy Mã Thừa Ân đã ngủ, Ly Ca Tiếu không khỏi lộ ra nụ cười, muốn uống chút rượu mới phát giác tay của mình vẫn đang nắm lấy tay Mã Thừa Ân, vì vậy nhẹ nhàng buông ra, lại bị Mã Thừa Ân trở tay nắm chặt lại, lòng bàn tay dán vào nhau, y muốn rút ra lại sợ đem người nọ đánh thức, cân nhắc môt lát, cũng đành mặc cho hắn nắm.

Lời của Tam Nương một mực vẫn quanh quẩn trong lòng Sài Yên, đã qua canh hai nhưng nàng vẫn không buồn ngủ chút nào, trong lòng nhớ tới Mã Thừa Ân, vì vậy dứt khoát đứng dậy lặng lẽ đến sương phòng nhìn hắn một chút, khống dám kinh động, nàng đứng cạnh cửa phòng, nhìn thấy bên trong vẫn sáng ánh nến, vì vậy điểm chân nhìn vào.

Trong ánh nến, Ly Ca Tiếu gương mặt ôn nhu thay Mã Thừa Ân quạt mát, thỉnh thoảng còn xua đuổi một vài con muỗi, Mã Thừa Ân gương mặt hướng về phía Ly Ca Tiếu ngủ rất say, tay của hai người cứ tự nhiên nắm chặt lấy nhau như vậy.

Không biết tại sao, hình ảnh trước mặt khiến ánh mắt Sài Yên có chút ê ẩm, mặc dù nàng mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng cha mẹ nàng lúc thân thiết chính là tình cảm như thế này, tròng lòng đột nhiên có chút mất mát, chỉ sợ Ly thúc thúc và Mã đại ca nảy sinh tình cảm.

Khó trách Tam Nương một mực khuyên nàng không nên thích Mã Thừa Ân, nguyên lai là đạo lý này, cũng khó trách Tam Nương ghét Mã Thừa Ân như vậy, chỉ sợ hắn đoạt Ly thúc thúc đi.

Bình luận

Truyện đang đọc