Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Mặc dù thành công tiến cấp Chân Đan thế nhưng luận về lịch duyệt cùng kinh nghiệm, đệ tử làm sao có thể sánh với sư phụ. Hiểu Ngũ sư tỷ được người chỉ điểm có thể xem như không còn gì tốt hơn." Hắn suy nghĩ một chút rồi từ từ nói.
Hiểu Ngũ nghe vậy, thân thể liền chấn động.
Sắc mặt Âm Cửu Linh và Điền trưởng lão cũng có chút biến đổi.
Điền trưởng lão nhíu mày, đang muốn mở miệng nói gì đó thì bị ánh mắt Âm Cửu Linh ngăn lại.
"Như vậy, chuyện này hãy bàn sau. Liễu Minh, con lui xuống trước đi." Âm Cửu Linh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Liễu Minh thi lễ với hai người một cái rồi quay người đi ra đại điện.
"Sư tôn, đệ tử... Đệ tử cũng cáo lui." Sau khi Liễu Minh đi, gương mặt Hiểu Ngũ tái nhợt lại, nàng cáo từ sư phụ và sư thúc, không chờ hai người đáp lời đã lui ra khỏi đại điện.
Hai người Âm Cửu Linh và Điền Trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một nụ cười khổ.
"Vốn dĩ muốn gợi ý Liễu sư điệt từ chối hôn sự với Phiêu Miểu Phong, không ngờ kết quả lại ngược lại." Điền Trưởng lão cười khổ một tiếng nói.
"Xem ra Liễu Minh và Hiểu Ngũ không có duyên với nhau rồi. Thế nhưng qua chuyện này, có thể thấy Liễu Minh cũng không phải là người bạc tình. Chỉ cần chúng ta thật lòng với hắn, sau này trong Phong có chuyện, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu." Âm Cửu Linh thở dài, chậm rãi nói.
Điền Trưởng lão nghe vậy, gật nhẹ đầu rồi cũng không nói gì nữa.
...
Ra khỏi đại điện, Liễu Minh cũng không dừng lại mà tiếp tục về động phủ của mình, vào mật thất khoanh chân ngồi xuống.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi thở dài một tiếng.
Lúc này, đại quân Minh tộc đang tiến vào đại lục Trung Thiên, trong đó lại còn có một Minh Trùng Mẫu có tu vi trên cả Thông Huyền nữa. Xem ra một khi đại lục bị chiếm đóng, thậm chí bị sụp đổ như các giới diện khác thì một tu sĩ Chân Đan cảnh nho nhỏ như hắn cũng chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Bây giờ, chuyện hắn cần làm là tập trung tăng cường thực lực để có thể vượt qua kiếp nạn này nên cũng chẳng có tâm trí đâu mà lo hôn sự với Già Lam nữa.
Còn về Hiểu Ngũ, tuy rằng hắn cũng không phải là không có hảo cảm, thế nhưng tình cảm này lại chẳng có liên quan gì với tình yêu nam nữ cả.
Hắn lắc đầu, sau khi ném những ý nghĩ này ra khỏi óc, trong tay bỗng lóe lên một cái rồi hiện ra một cái lệnh bài xanh, chính là lệnh bài bí truyền đệ tử mà hắn vừa nhận được.
Liễu Minh nhìn lệnh bài trong tay, bên môi nở một nụ cười.
Địa vị của đệ tử bí truyền trong Thái Thanh Môn là rất cao, không dưới chưởng tòa các phong, thậm chí ở trong mắt một số trưởng lão, địa vị của các đệ tử này còn cao hơn chưởng tòa vài phần nữa. Nguyên nhân là do đệ tử bí truyền có đủ thọ nguyên để có thể trùng kích cấp Thiên Tượng, thậm chí còn có cơ hội trở thành một đại năng Thông Huyền nữa.
Mặc dù hắn không có hứng thú với địa vị hay quyền lợi, thế nhưng các loại tài nguyên, phúc lợi của đệ tử bí truyền lại làm hắn vô cùng động tâm.
Nghe nói, Phù Đồ Cung, nơi cư trú của các đệ tử bí truyền, chính là một trong số những nơi có linh khí dồi dào nhất trong Vạn Linh Sơn Mạch, dày đặc hơn nơi ở của đệ tử nội môn rất nhiều. Hơn nữa đệ tử bí truyền còn được ưu tiên sử dụng rất nhiều các loại tài nguyên trong tông. Ví dụ mấy nơi hắn từng đi qua như Thái Âm Động, Thiên Phong Động, Ngũ Hành Điện... đều ưu tiên cho các đệ tử bí truyền sử dụng, thậm chí còn không cần điểm cống hiến nữa, điều này quả thật trợ giúp rất lớn về mặt tu luyện cho các đệ tử này.
Liễu Minh nhìn chiếc lệnh bài một lúc lâu rồi cất vào trong túi trữ vật, đứng dậy thu xếp đồ đạc chuyển tới Phù Đồ Cung.
Bình thường thói quen sinh hoạt của hắn khá đơn giản nên trong động phủ cũng chẳng có bao nhiêu thứ cần thu xếp, chỉ có mấy bộ trận bàn mà thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn trở lại chủ điện Lạc U Phong lần nữa, cáo từ Âm Cửu Linh một câu rồi hóa thành một đạo độn quang màu đen, bay vào phía sâu trong Vạn Linh Sơn Mạch.
Một canh giờ sau, Liễu Minh liền xuất hiện ở một nơi khá hẻo lánh trong dãy núi.
Phía trước hắn là một ngọn núi cao ngất.
Nhìn qua thì thấy ngọn núi này không có gì đặc biệt cả, thế nhưng xung quanh lại có một màn hào quang mờ mờ, làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy một ít khung cảnh bên trong mà thôi.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn lật tay lấy ra lệnh bài đệ tử bí truyền của mình, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Bề mặt lệnh bài liền sáng lên, hóa thành một bàn tay màu xanh, ấn nhẹ về phía trước.
"Xoạt" một tiếng, không gian trước mắt liền bị kéo rách một góc, lộ ra hào quang sáng ngời bên trong.
Thấy vậy, thân hình Liễu Minh khẽ động rồi lập tức bay vào.
Lúc này, trước mắt hắn là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, bên trên còn có cầu vồng uốn lượn, thỉnh thoảng còn có tiên hạc, linh cầm bay qua, từ lưng chừng sườn núi có một lớp mây mù che phủ.
Trên đỉnh núi có một đại điện khá lớn, từ nơi xa nhìn lại cũng làm cho con người ta có cảm giác trang nghiêm, trong lòng toát ra vài phần kính trọng.
Nơi này chính là Phù Đồ Cung, nơi cư trú của các đệ tử bí truyền, mặc dù gọi là Cung, thế nhưng nhìn khung cảnh này thì gọi là Phù Đồ Sơn mới phải.
Liễu Minh nhìn cảnh tiên trước mắt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi cảm nhận linh khí dày đặc hơn mấy lần, khuôn mặt lộ nét vui mừng, tiếp tục quan sát nơi vừa tới.
Bố cục của Phù Đồ Sơn cũng chẳng khác mấy so với Lạc U Phong, Phiêu Miểu Phong. Kiến trúc lấy ngọn núi làm căn cơ, các động phủ được xây dựng từ chân núi lên tới đỉnh, ước chừng có khoảng ba bốn mươi cái.
Động phủ trên Phù Đồ Sơn không nhiều nên cách nhau cũng khá xa, cứ khoảng hơn trăm trượng mới thấy một cầu thang bằng bạch ngọc dẫn lên tới đỉnh.
Các động phủ của đệ tử bí truyền đều được xây dựng bên cạnh các con đường bạch ngọc này.
Ánh mắt Liễu Minh quan sát một hồi, đang muốn tìm đường tới động phủ của mình thì ngay lúc này, một đạo kim sắc kiếm quang bay nhanh tới, dừng lại cách Liễu Minh không xa, lộ ra thân ảnh của một đại hán râu quai nón.
"Từ xa trông thấy bóng người có chút quen mắt, quả nhiên là Liễu sư đệ." Đại hán râu quai nón cười hặc hặc nói.
"Cầu sư huynh, đã lâu không gặp." Nhìn thấy người mới tới, Liễu Minh cũng cười đáp lại.
Đại hán này chính là một trong hai người lĩnh đội tham gia Thượng Giới Phế Tích, kiếm tu có quan hệ khá tốt với hắn, Cầu Long Tử.
Mấy chục năm không gặp, tu vi của Cầu Long Tử đã tinh thâm hơn không ít, nay đã đạt tới cảnh giới Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn, quanh thân tản mát ra khí tức cực kỳ mãnh liệt.
"Lúc trước nghe Kim sư huynh nói sư đệ mới trở về tông môn đã lập được đại công trong trận chiến với Minh Tộc, thực lực quả nhiên đã tiến bộ rất nhanh, khiến cho kẻ làm sư huynh như ta cảm thấy hổ thẹn." Đại hán cười một tràng rồi nói tiếp.
"Cầu sư huynh quá khen, tiểu đệ làm sao so với sư huynh được chứ." Liễu Minh cười cười, khiêm tốn trả lời.
"Thôi thôi, chúng ta cũng không ở đây khen nhau nữa. Hôm nay là lần đầu tiên sư đệ tới Phù Đồ Sơn à? Hoàn cảnh nơi này có chút phức tạp, có cần sư huynh dẫn đường không?" Ánh mắt Cầu Long Tử lóe lên một cái rồi cười ha hả nói tiếp.
"Vậy thật tốt quá, bây giờ tiểu đệ còn chưa tìm được động phủ của mình nữa." Liễu Minh lấy lệnh bài thân phận đưa cho Cầu Long Tử.
Trong Phù Đồ Sơn không biết đã bày cấm chế gì, làm cho thần thức của hắn cũng chỉ thấy được khoảng một dặm mà thôi.
"Thì ra sư đệ ở động phủ Canh số hai mươi chín, ha ha, nơi này ta biết rõ, đệ hãy đi theo ta." Cầu Long Tử nhìn qua lệnh bài, cười to nói rồi bay về hướng con đường bằng ngọc thứ bảy.
Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, cũng hóa thành một đạo độn quang đi theo.
Một lát sau, hai người đã tới một động phủ nằm cuối con đường kia, trên cánh cửa động này khắc mấy chữ Canh hai mươi chín.
"Chính là nơi đây." Cầu Long Tử thản nhiên nói.
"Đa tạ Cầu sư huynh dẫn đường, nếu không tiểu đệ thật sự là khó tìm ra được nơi này." Liễu Minh cám ơn một tiếng, vung nhẹ lệnh bài lên, một đạo ánh sáng xanh bắn ra, đánh vào cửa động, trên cánh cửa lập tức hiện lên mấy đạo phù văn rồi chậm rãi mở ra.
"Cầu sư huynh, nếu không chê động phủ đơn sơ thì mời huynh vào trong ngồi một lát." Liễu Minh thu hồi lệnh bài, nói.
"Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, ngày khác sẽ tới làm khách sau, hôm nay cũng không quấy rầy đệ nữa." Cầu Long Tử nở nụ cười, biết Liễu Minh mới tới thì chuyện cần làm cũng nhiều nên biết ý cáo từ rời đi.
Liễu Minh cũng không giữ lại nhiều, sau khi hắn hỏi thăm vị trí động phủ của Cầu Long Tử, hai người liền tách ra.
Đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Cầu Long Tử biến mất nơi xa, Liễu Minh mới quay người đi vào trong động phủ, lúc này, đại môn mới chậm rãi đóng lại.
Từ bên ngoài nhìn thì thấy nhỏ, thế nhưng khi bước vào trong mới thấy không gian này lớn tới gần trăm trượng, chia thành mười căn phòng rộng rãi.
Ngoại trừ phòng ngủ, mật thất tu luyện, nơi đây còn có đầy đủ các gian phòng luyện khí, phòng luyện đan, dược viên, phòng nuôi Linh sủng...
Liễu Minh đi dạo một vòng, cảm thấy khá vừa lòng với nơi ở mới.
Động phủ này ngoại trừ công dụng phòng ngự, cấm chế cách âm thì dường như còn bày cả trận pháp Tụ Linh nữa, làm cho thiên địa linh khí trong phòng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Theo dự đoán của hắn, tu luyện trong không gian này sẽ nhanh hơn ba phần so với nơi khác.
Chỉ có chút tiếc nuối là động phủ nơi đây không có âm hàn quỷ khí mà Lạc U Phong có. Thế nhưng chuyện này cũng không sao hết, trên người hắn có vô số Minh Hà Trọng Thủy, âm khí tản mát ra còn mạnh hơn gấp mười lần.
Liễu Minh kiểm tra kỹ càng động phủ của mình, sau khi thấy không có vấn đề gì mới bắt đầu thu xếp nơi ở mới của mình.
Hắn bố trí lại các trận bàn cũ lấy ở Lạc U Phong rồi sắp xếp Hạt Nhi sống ở nơi linh khí nồng đậm nhất cho nàng tự mình tu luyện.
"Chủ nhận, linh khí nơi đây thật là nồng đậm, tu vi của ta đã sắp đạt tới Chân Đan sơ kỳ đỉnh phong, nếu như tiếp tục tu luyện ở đây, đoán chừng chưa cần mười năm sau sẽ có cơ hội đột phá trung kỳ." Hạt nhi hài lòng nói.
"Đáng tiếc nơi đây lại không có thuần âm chi khí mà ngươi cần nên có lẽ sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của ngươi. Thế nhưng cũng may mà ta đã chuẩn bị hai bộ trận kỳ thuộc tính thủy, lại còn có Minh Hà Trọng Thủy nữa, nên cũng không sao cả." Liễu Minh nhẹ nhàng nói, một đạo hắc quang lóe lên, trong tay hắn đã có thêm một xấp trận kỳ trận bàn màu đen đang tỏa ra thuộc tính thủy mạnh mẽ.
Truyện này có phần 2 ko ad