Dịch giả: Gia Nguyễn
Âm thanh “Răng rắc” truyền đến!
Hai bên vách đá nhanh chóng xuất hiện những vết nứt sau một cơn địa chấn mạnh mẽ.
Bỗng nhiên, âm thanh nứt vỡ điếc tai truyền ra từ cửa thông đạo phía sau, tiếp đó đá vụn rơi xuống đất vang lên âm thanh giòn giã.
Cũng không biết là nguyên cớ gì mà di tích dưới lòng đất này dường như sắp sụp đổ hủy diệt.
Lập tức Liễu Minh bất chấp nghĩ nhiều nữa, không nói hai lời cơ thể vụt lên một cái hướng về cửa thông đạo còn chưa sụp đổ phía trước kích bắn đi.
Một khắc sau, bỗng đâu một bóng người hiện ra rồi bắn lên thật nhanh từ bên trong một khe hở mới nứt ra trên đất.
Rốt cuộc Liễu Minh cũng rời khỏi mảnh di tích rộng lớn dị thường dưới lòng đất này, trở lại mặt đất hắn chỉ xoay một cái trong không trung, sau đó không dừng lại lâu mà phá không bay đi thật xa.
Ngay sau khi Liễu Minh rời khỏi di tích chưa quá thời gian nửa chung trà, âm thanh ầm ầm từ khu di tích dưới lòng đất bắt đầu trở nên dồn dập, dùng ngọn núi lân cận làm trung tâm, mặt đất gần đó lần lượt hiện ra từng vết nứt thô to.
Lại trải qua một lúc sau, một âm thanh trầm đục truyền ra từ lòng đất, cả ngọn núi chợt nghiêng rồi đổ sụp xuống đất, tiếng nổ ầm ầm ẩn ẩn truyền ra từ lòng đất hết đợt này đến đợt khác.
Sau khoảng thời gian mấy lần hít thở, cả vùng đất hoang đều bị lõm vào, hoàn toàn thay đổi một cách triệt để.
Liễu Minh ở nơi xa, khi nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh lớn như thế không khỏi quay đầu nhìn một cái, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng khoảng khắc tiếp theo hắn thúc giục pháp quyết trong tay rồi hóa thành một luồng sáng đen, dùng tốc độ nhanh hơn nữa phá không bay đi xa.
Hắn dừng lại khu di tích này thời gian lâu như thế có lẽ bọn người Kim Thiên Tứ tuyệt đối không thể tiếp tục chờ ở địa điểm tụ hợp cũ nữa, chắc cũng chỉ có thể một mình lên đường mà thôi,
May mắn thay, trên tay hắn còn có bản đồ tông môn phân phát, phía trên còn đánh dấu mấy bảo tàng mà những người đi trước thăm dò được cùng một vài nơi di tích khác, hẳn là còn cơ hội gặp lại bọn người Kim Thiên Tứ.
Sau khi Liễu Minh thoáng nhận ra phương hướng bèn nhớ lại tấm bản đồ một chút, ngay lập tức hắn điều chỉnh phương hướng, bay nhanh về một phía khác.
Cùng một thời gian đó, Nhân tộc Yêu tộc ở các đại lục, cùng với Ma Nhân và một vài Dị tộc cường đại tiến vào phế tích Thượng Giới cuối cùng đã liên tục chạm trán, bắt đầu đấu tranh với nhau với độ ghê gớm vượt xa tưởng tượng.
Không cần lý do gì cả, bất kể là Nhân Tộc Yêu tộc hay Ma Nhân Dị tộc, thù hận sớm đã tích lũy hơn mười vạn năm qua chẳng cách nào phai nhạt, hôm nay chạm mặt nhau hiển nhiên là kịch chiến không ngừng.
Ở một nơi nào đó trong phế tích, trong một vùng loạn thạch chồng chất không một ngọn cỏ chảy dài vạn dặm.
Nơi này không chỉ có thiên địa linh khí mỏng manh vô cùng, còn khó kiếm được tung tích của bất kỳ linh thảo trân bảo nào chứ đừng nói là những yêu thú cấp cao gì đó trong phế tích.
Đúng lúc này, nơi nào đó bên trong, vùng hư không chỉ cao cách mặt đất khoảng năm sáu trượng bỗng hiện lên một trận ba động, tiếp đó trong linh quang chợt lóe lên có hai bóng người một nam một nữ từ từ hiện ra.
Dáng người nam tử cao lớn, một đầu tóc quăn vàng tím, mũi sư mồm rộng, trong đôi đồng tử không ngừng lưu chuyển tử sắc tinh quang như có như không.
Còn nữ tử kia thì một đầu tóc ngắn điểm bạc, đôi mắt màu xanh rực rỡ giống như ngọc bích vậy, khóe miệng luôn hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Hai người đó chính là Lã Mông và Ngân Sắt.
“Chúng ta đã mang Ô giao kia đi lượn hơn nửa vòng, Yến sư đệ giờ phút này hẳn là đi xa rồi nhỉ.” Lã Mông liếc về phía sau, thờ ơ nói.
“Yến sư đệ tuy nói chỉ có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ nhưng thực lực không hề kém hơn ta và ngươi. Để hắn mang theo bảo vật đi tìm bọn người đại sư huynh chắc là sẽ không sao đâu.” Trong đôi mắt đẹp của Ngân Sắt lại lưu chuyển một trận tinh quang, nhẹ nhàng đáp lời.
“Hừ, chẳng phải chỉ là một tên Yêu tộc Chân Đan Cảnh thôi sao, ta và ngươi lại thêm Yến sự đệ ba người liên thủ thì sao lại biết đối phó không được? Phải biết rằng, Yêu đan của Ô giao Chân Đan cảnh chính là bảo vật vô giá, ngược lại việc chạy trốn chật vật này nếu như lan truyền ra ngoài thì sau này chúng ta làm sao còn chỗ đứng trong Bắc Đẩu Các nữa.” Lã Mông trên mặt hơi kinh thường nói.
“Bảo vật đã tới tay thì cần gì phải làm những chuyện đánh nhau bất cần này chứ, huống chi những cường giả Yêu tộc tiến vào Man Hoang đại lục này phần lớn có huyết mạch tinh thuần, thực lực phải mạnh hơn đệ tử Thiên Yêu Cốc không ít đâu, dù cho ba người chúng ta liên thủ cũng không cách nào thủ thắng dễ dàng được nên cần gì phải hao phí thời gian cho chuyện này. Đừng quên ta và ngươi còn có nhiệm vụ khác, bảy ngày sau chúng ta phải đi tụ hợp với những người khác đấy.”
Ngân Sắt thờ ơ nói vài câu, sau đó pháp quyết trong tay biến hóa, một vòng mây trắng nâng ả lên rồi hóa thành một luồng bạch quang phi độn về phía xa.
Lã Mông ở tại chỗ nói thầm mấy câu, sau đó mới không cam lòng mà bay lên bầu trời, hóa thành một vòng tử quang đuổi sát theo Ngân Sắt.
Hai người mới vừa rời đi, bên trong đống loạn thạch gần đó đột nhiên có một luồng hắc khí phóng lên trời, từng khối đá vụn ào ào bắn mạnh ra bốn phía.
Trong hắc vụ cuồn cuộn rõ ràng là một tên nam tử Dị tộc trên đầu mọc một cặp sừng kỳ quái, toàn thân trải đều lân phiến màu đen, trong đôi mắt hắn không ngừng chớp động tinh quang, mặt mũi tràn đầy sát khí nhìn về phương hướng hai người Lã Mông vừa bay đi.
“Đã sớm nghe Nhân tộc có một tổ chức thần bí gọi là Bắc Đẩu Các, hôm nay xem ra cũng bất quá như thế mà thôi! Lão phu mới thi triển một kế nhỏ đã khiến cho mấy tên tiểu tử này rút lui. Nếu không phải cần bọn ngươi thay ta tìm được chỗ kia thì bổn tọa đã sớm đem các ngươi xé thành mảnh nhỏ rồi.” Nam tử Yêu tộc thì thào tự nói vài câu, sau đó ngoài thân đột nhiên bốc lên hắc quang rồi lại hóa thành một con hắc sắc giao long dài hơn hai mươi trượng phá không bay đi mất.
…
Dưới một vách núi đồ sộ bên ngoài trơn nhẵn xám trắng, có một sơn động đen kịt lớn chừng ba bốn trượng.
Trong sơn động, bảy tám tên tu sĩ mặc trang phục Hạo Nhiên Thư Viện đang ngồi trên mặt đất, nhắm mắt điều tức, ai cũng mang vẻ mặt mỏi mệt.
“Nghiêm sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây? Thiết Diễm Kim Thư này cũng không thể rơi vào tay mấy tên Yêu tộc không biết từ nơi nào xuất hiện này!” Người nói chuyện là một nử tử chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có nét mạnh mẽ oai hùng.
Chính là thiếu phụ vận lục y đã tham gia Thiên Môn Hội ngày hôm đó.
“Chuyện đó là đương nhiên, thế nhưng chúng ta đều ở xa nhìn thấy thực lực hai gã yêu tu kia thật sự không phải chuyện đùa, mà chúng ta lại vì việc xóa bỏ cấm chế nên pháp lực không còn thừa bao nhiêu cả, trước hết chỉ có thể mang bảo vật tạm thời lánh đi, nhưng đợi sau khi chúng ta bình phục thì…”
Không đợi người tu sĩ vận nho bào mi thanh mục tú này nói xong, nơi cửa động chợt lóe lên lôi quang, mấy đạo tử sắc trảo mang dài hơn một trượng hiển hiện ra, rất nhanh kích bắn tới chỗ bọn chúng đang ngồi xếp bằng.
“Cẩn thận!”
Thiếu phụ vận lục y phản ứng cực nhanh, lời còn chưa dứt đã không chút lưỡng lự giơ tay lên, một khối thạch nghiên (nghiên mực) xanh biếc bay nhanh ra từ trong tay áo, sau khi quay tròn biến ảo một vòng bỗng đột ngột hóa to mấy chục trượng ngăn ngay cửa động, đồng thời từng luồng từng luồng ánh sáng xanh biếc bắn ra bốn phía từ bên trong thạch nghiên.
Vài tiếng rầm rầm qua đi, thạch nghiên xanh biếc bỗng rung lên một cái rồi trực tiếp vỡ vụn sau một tiếng “Ầm”
Lúc này ở cửa động, hai vòng xoáy yêu khí một nâu một xám cuồn cuộn tiến vào, sau khi yêu khí tản ra lại là hai gã tu sĩ Yêu tộc đầu gấu thân người.
Hai kẻ này hình thể vô cùng giống nhau, chỉ khác màu da mà thôi, một tên toàn thân mọc đầy lông xám rậm rạp, một tên thì mọc lông nâu dày đặc.
“Hắc hắc, ngươi đi đối phó với mấy kẻ khác, còn nữ oa (bé gái) kia thì để ta, ai cũng bảo nữ tu sĩ Nhân tộc da mịn thịt mềm, hương vị không giống người thường, mà ta lại chưa từng đích thân thưởng thức nữa đấy!” tên tu sĩ Yêu tộc mọc đầy lông nâu trong đó ngưng mắt nhìn thiếu phụ vận lục y, nói với giọng điệu tràn đầy tham lam.
“Chạy mau, bây giờ không phải lúc chiến đấu với những tên yêu nghiệt này.”
Tu sĩ mi thanh mục tú vận nho bào kia thấy thế cả kinh, ngay lập tức lật tay, trước người bỗng có thêm một loạt tiểu kỳ xanh mờ.
Những cây cờ nhỏ này chỉ khoảng bảy tám tấc, nhưng mỗi cây cờ đều có khắc một vài đồ án huyền ảo, đồng thời tản ra ba động pháp lực vô cùng tinh thuần.
Tu sĩ vận nho bào miệng lẩm bẩm, pháp quyết thúc giục, âm thanh xé gió “Vù vù” truyền đến, tiểu kỳ lần lượt kích bắn ra, một mạch cắm lên mặt đất phía trước.
Sau khi thanh quang lóe lên, một bức tường ánh sáng màu xanh lớn hơn mười trượng bỗng nhiên hiện ra, chắn giữa hai gã yêu tộc kia và những người bên phía gã.
Dưới sự dẫn dắt của tu sĩ vận nho bào, chúng đệ tử của Hạo Nhiên Thư Viện lần lượt thi triển độn quang hướng vào nơi sâu trong sơn động phi độn đi.
Còn hai gã Yêu tu Hùng tộc ở cửa động cũng không tiếp tục truy kích, ngược lại liếc nhìn nhau, sau đó gã Yêu tu lông xám kia ném ra một quả kim sắc quang cầu lớn khoảng nắm tay, đồng thời trong miệng bắt đầu nhả ra một ít chú ngũ kỳ quái khó hiểu,
Còn gã yêu tu lông nâu thì vẫn ở nguyên tại chỗ cười lên một cách quái dị.
Chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở thôi, bên trong truyền đến những âm thanh “Ầm ầm” điếc tai!
Từng luồng kim quang tóe ra từ trong ngọn núi, cả ngọn núi sau khi chấn động kịch liệt lập tức sụp đổ trong phút chốc, trong đống đá vụn bay tứ tán có mấy luồng thanh sắc độn quang không ngừng từ trong đó kích bắn ra, hướng về nơi xa bay đi thật nhanh.
Vù! Vù!
Hai luồng yêu khí nâu xám đuổi nhanh về phía thanh quang như tên bắn, chỉ trải qua vài cái chớp động đã đem hai luồng thanh quang chạy chậm nhất nhốt vào trong.
Mấy luồng độn quang còn lại thấy vậy, không hẹn mà phân tán ra, nhắm về những phương hướng khác nhau tiếp tục chạy thục mạng.
“Á” “Á” hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra giữa bầu trời!
Thanh quang phía trong hai vòng xoáy yêu khí càng lúc càng yếu, chỉ sau một lát, hai khối thi thể không hoàn chỉnh chảy máu đầm đìa bị ném ra từ trong hai đoàn yêu khí.
“Đồ vật không ở trên tay hai người bọn họ, chúng ta chia ra đuổi theo!”
Hai giọng nói trầm thấp hung dữ nói mấy câu, sau đó nhắm về phương hướng trốn chạy của những luồng thanh quang còn lại phá không bay đi.
…
Ở trung tâm một khu rừng có những cây Mao trúc (một giống trúc ở vùng Hoa Nam Trung Quốc) kích thước khoảng một người mọc rải rác, một mảnh ma vân lớn mấy mẫu đang cuồn cuộn rít gào, trong đó thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Sau khi tất cả ma vân xoay tròn biến mất, bên trong nằm ngổn ngang mấy khối thi thể Yêu tu tướng mạo dữ tợn, mỗi thi thể khô xác dị thường, chỉ còn một tu sĩ Ma tộc mang mặt nạ sắt màu đen đang đứng bất động ở ngay giữa.
…
Mấy ngày sau đó, Liễu Minh chậm rãi phi hành phía trên một khu đầm lầy phủ đầy chướng khí, đồng thời ánh mắt liên tục quan sát hai bên.
Trong khu đầm lầy này, ngoài trừ một ít cỏ dại rải rác thì đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn là bùn đất.
Trước đó không lâu, hắn đi qua ven đầm gặp được một con yêu thú tên là Hủ Cốt Thiềm Thừ, sau khi giết nó xong, lập tức cảm thấy hứng thú rồi đi sâu vào đầm lầy này.
Phải biết rằng loài yêu thú này tuy cái đầu chỉ lớn khoảng nắm tay thôi, hình dáng cũng xấu xí dị thường, bất quá nọc độc phun ra từ độc bào sau lưng lại có uy năng hủ cốt hóa gân, tu sĩ dưới Hóa Tinh kỳ bình thường nếu không đề phòng mà bị nhiễm độc của nó thì toàn thân sẽ hư thối mà chết trong vài canh giờ.
Con Hủ Cốt Thiềm Thừ này quả là sản vật đặc biệt của Man Hoang đại lục, Trung Thiên đại lục khó tìm ra tung tích của nó, không chỉ một thân huyết nhục rất có giá trị, nọc độc nó càng là tài liệu chủ yếu để luyện chế một loại đan dược gọi là “Bách Độc hoàn”, loại đan dược này còn có công hiệu đặc biệt đối với một ít kỳ độc mà ngay cả Thiên Tượng Cảnh cũng vô cùng đau đầu, bởi thế chỉ một bình nhỏ nọc độc ít ỏi này thì có thể dễ dàng đập ra giá mấy trăm vạn trong hội đấu giá, chớ nói chi Bách Độc Hoàn thành phẩm.
Liễu Minh đã phát hiện tung tích của con thú này ở đây đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Lúc hắn một đường đi đến khu vực trung tâm đầm lầy, cũng không gặp được yêu thú khác, ngược lại phát hiện một khối tàn thi Nhân tộc cùng với vài mảnh vỡ khôi lỗi rải rác cùng một chỗ.
Truyện này có phần 2 ko ad