Dịch giả: Phong Thiên, Mộc Ly
Liễu Minh nhíu mày, những năm này hắn đi vào Vạn Ma Đại Lục tu vi cũng tinh tiến không ít, cũng ẩn ẩn đụng chạm đến một ít biên giới lĩnh vực, nhưng mà dù sao cũng không bằng Ma Thiên bậc này lão ma vạn năm hiểu rõ sâu sắc.
"Về mặt lĩnh vực mong rằng tiền bối chỉ giáo một hai?" Tâm niệm Liễu Minh vừa động liền dò hỏi Ma Thiên.
"Tiểu tử ngươi cũng đã chạm đến một tí cánh cửa lĩnh vực, về cơ bản có lẽ cũng có thể hiểu được rồi. Cái gọi là lĩnh vực là dựa vào pháp lực cường hãn của tu sĩ để mở ra một chỗ không gian, mà lĩnh vực phải dung nhập vào thiên địa pháp tắc chi lực mới được gọi là lĩnh vực chân chính. Pháp lực càng cường đại thì thi triển ra không gian lĩnh vực càng to lớn, mà lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc chi lực càng sâu thì lĩnh vực tự nhiên là càng lợi hại." Ma Thiên ngược lại cũng không có giấu diếm, từ từ nói ra.
"Pháp tắc chi lực phải chăng là điều kiện tiên quyết để tiến giai Thông Huyền cảnh?" Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền hỏi như vậy.
"Thật ra Thông Huyền cảnh chỉ là đụng chạm đến một tí da lông của pháp tắc chi lực mà thôi, nếu muốn tiến giai đến Vĩnh Sinh cảnh thì phải hiểu viên mãn một loại pháp tắc chi lực mới có thể. Cho nên mới nói Thông Huyền cảnh cũng không phân ra sơ trung hậu kỳ, chỉ có độ cảm ngộ pháp tắc chi lực sâu cạn khác nhau mà thôi." Ma Thiên giải thích.
"Nói cách khác, Ma Thi kim sắc (màu vàng) này đã lĩnh ngộ pháp tắc đến trình độ tiếp cận viên mãn, đã có thể không bị lực lượng pháp tắc chi lực của Ma Uyên ảnh hưởng tới?" Liễu Minh cả kinh trong nội tâm.
"Nói chung là như vậy. Người sáng tạo Ma Uyên tất nhiên là một gã Vĩnh Sinh cảnh, Ma Uyên sở dĩ có thể hạn chế tu vi người tiến vào là vì trong đó ẩn chứa một loại pháp tắc chi lực đã đạt viên mãn để ngăn ngừa tu sĩ Thông Huyền cảnh hai tộc nhân yêu xâm lấn. Nhưng đối với cường giả tiếp cận Vĩnh Sinh hoặc đã đạt tới Vĩnh Sinh cảnh thì hiệu quả liền cực kỳ bé nhỏ rồi." Sau khi Ma Thiên nói xong câu này liền im lặng, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Mà trong khi hai người trao đổi thì chiến đấu nơi xa xa lại xảy ra một ít biến cố.
"Đi mau!"
Một đoàn người Hoàng Phủ thế gia thật vất vả để thoát khốn, giờ phút này hầu như ai nấy đều mang thương tích, lúc này nhao nhao thôi động pháp lực cuối cùng trong cơ thể để thúc dục độn quang muốn phá không mà trốn.
Mà lúc này Ma Thi kim sắc cũng chẳng có đi quản chú ý đến đoàn người Hoàng Phủ thế gia, thân hình nó nhoáng một cái xuất hiện ở trên đỉnh đầu Liễu Tung Dương, đột nhiên mở miệng phun ra một luồng kim quang* có chút sền sệt cuồn cuộn phủ xuống đã rơi vào trên người bốn đầu Ma Thi màu hồng ở trước người Liễu Tung Dương.
*Kim quang: Ánh sáng màu vàng
"Diệu tổ tiên..." Liễu Tung Dương thấy vậy, sắc mặt cả kinh, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám thốt ra khỏi miệng.
Bị kim quang bao phủ, khuôn mặt bốn đầu Ma Thi vốn là mờ mịt cũng lộ ra thần sắc kinh hoàng, thế nhưng thân thể giống như bị kim quang giam cầm không thể nhúc nhích một chút nào.
"Bang bang" Bốn thanh âm nổ vang liên tục vang lên!
Đầu lâu bốn Ma Thi nhao nhao bạo liệt bung ra, bên trong đầu lâu bỗng nhiên bay ra bốn khỏa hạt châu màu đỏ sậm, nhìn hình dáng thì có vài phần tương tự cùng Thi Ma Châu, rồi mơ hồ một cái liền bay vào trong miệng Ma Thi kim sắc.
Cùng lúc đó, thân thể bốn đầu Ma Thi mềm nhũn ra ầm ầm ngã xuống đất, khí tức đã không còn rồi.
Còn Ma Thi kim sắc sau khi nuốt bốn khỏa hạt châu màu hồng thì kim sắc trên người lập tức sáng ngời, vốn là có chút khí tức hỗn loạn đã nhanh chóng bình phục.
Ken két!
Mi tâm Ma Thi kim sắc có kim quang lóe lên liền nứt ra một đạo khe hở, hiện ra một mắt dọc (con mắt thứ 3) màu vàng, từ đó tán phát ra trận trận kim quang lạnh như băng.
Từ lúc Ma Thi kim sắc ra tay đến khi thôn phệ xong 4 khỏa châu màu hồng cũng chỉ diễn ra trong hai ba cái hô hấp mà thôi, mà giờ khắc này đám người Hoàng Phủ thế gia khó khăn lắm mới bay được không bao xa.
Hoàng Phủ Khôi Triệu dường như cảm ứng được điều gì, liếc nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách ở bên, trong mắt có sắc thái nhu hòa lóe lên nhưng lập tức đã biến thành quyết tuyệt.
Thân hình hắn đột nhiên dừng lại đứng nguyên tại chỗ, rồi lập tức xoay người lại, trong miệng nói lẩm bẩm, trên thân thể ầm ầm có hỏa diễm huyết sắc* bốc cháy mãnh liệt.
*Huyết sắc: Màu máu
Những hỏa diễm huyết sắc này tản mát ra một loại khí tức khác thường, dường như đang thiêu đốt sinh mệnh chi lực.
"Thiên Cực Ma Hỏa! Khôi Triệu trưởng lão, không được!" Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn thấy hỏa diễm huyết sắc bừng bừng cháy trên người Hoàng Phủ Khôi Triệu, sắc mặt đại biến thống khổ la hét.
"Đi mau! Chậm một khắc thì cả đám chúng ta không ai thoát được!" Hoàng Phủ Khôi Triệu quát một tiếng, hỏa diễm huyết sắc trên người bùng lên càng lớn, thân thể hắn phát ra thanh âm xèo xèo, nhục thể nhanh chóng khô quắt lại, thân thể mạnh mẽ hóa thành một đạo ánh sáng huyết sắc kích bắn về phía Ma Thi kim sắc.
"Hắc hắc, muốn đi! Đã muộn!" Ma Thi cười lạnh một tiếng, mắt ở mi tâm nó kích xạ ra một đạo cột sáng kim sắc, sau đó đột nhiên phân liệt thành mấy đạo kim quang bắn thẳng tới mấy người Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Hoàng Phủ Khôi Triệu chấn động, hỏa diễm huyết sắc càng bùng cháy hơn nữa, hắn quay tít một vòng biến thành một đám mây máu ý muốn ngăn kim quang lại.
Nhưng cũng không biết Ma Thi dùng vật gì để cô đọng thành những kim quang này, nó lóe lên một cái dường như đã xuyên thủng qua hư ảnh đám mây máu, mà kim quang chỉ là thoáng ảm đạm đi một ít, trong nháy mắt liền bắn đến trước người mấy người Hoàng Phủ thế gia.
Một tiếng "Phanh" thật lớn vang lên, kim quang đến đó liền bạo liệt ra biến thành một đoàn sương mù màu vàng đột nhiên bao phủ xuống.
Một cỗ mùi vị ăn mòn mạnh mẽ lập tức phát ra.
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách cả kinh, phun ra một ngụm máu tươi, tử quang* trên người đại phóng liền như con quay xoay tròn nhanh chóng, tử quang ngưng tụ thành một tấm màn sáng chắn trước sương mù màu vàng, đồng thời thân thể của nàng nhanh như thiểm điện trầm xuống, kích bắn xuống phía dưới.
*Tử quang: Ánh sáng màu tím
Màn sáng màu tím vừa đụng đến sương mù màu vàng trực tiếp phát ra thanh âm "Xuy Xuy", nhanh chóng bị hòa tan khai mở, không đến thời gian một cái hô hấp thì hào quang màu tím đã bị ăn mòn xuyên thủng rồi.
Hoàng Phủ Ngọc Phách trốn tránh mặc dù nhanh, nhưng như cũ vẫn bị một đám sương mù màu vàng quấn lên trên hai chân.
Hào quang hộ thể của Hoàng Phủ Ngọc Phách vậy mà không có cách nào ngăn cản sương mù màu vàng, huyết nhục trên hai chân nàng nhanh chóng bị ăn mòn sạch sẽ.
"A!"
Trong miệng Hoàng Phủ Ngọc Phách phát ra một tiếng hét thảm, trong mắt lóe lên tàn khốc, tay trắng nõn nà vung lên, một luồng tử quang lập lòe xẹt qua trực tiếp chặt đứt hai chân nàng từ chỗ đầu gối trở xuống.
Mảng lớn máu tươi trào ra, sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách không còn một tia máu, nhưng nàng cũng chẳng kêu rên một tiếng nào, quật cường chống đỡ một hơi, trong miệng nói lẩm bẩm, máu tươi đang ùn ùn trào ra liền biến thành đám mây máu cuồn cuộn bao trùm thân thể của nàng.
Mây máu co rụt lại lập tức biến thành một đạo huyết ảnh, dùng một cái tốc độ khủng khiếp lao vun vút về phía xa, phương hướng lại cùng chỗ hai người Liễu Minh ẩn núp không khác bao nhiêu.
Hoàng Phủ Ngọc Phách dĩ nhiên đã trốn tránh thoát, bất quá mấy tộc nhân Thiên Tượng cảnh của Hoàng Phủ thế gia rõ ràng đã không kịp phản ứng, bị sương mù màu vàng đâm thẳng rồi xoay tròn một lần bao phủ hết lại.
Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi tức khắc sau đó tất cả đều im bặt!
Bốn gã Ma nhân Thiên Tượng cảnh chỉ vừa mới mở ra hào quang hộ thể đã bị sương mù màu vàng khẽ quấn, hào quang hộ thể liền như tuyết tan trong trời xuân, không có cách nào ngăn cản sương mù màu vàng ăn mòn.
Một lát sau đó, bốn gã Ma nhân Thiên Tượng cảnh liền biến thành một bãi chất lỏng sền sệt màu vàng, đơn giản đã vẫn lạc.
Ma Thi kim sắc nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách biến thành huyết ảnh, dường như có chút bất mãn vì không có một mẻ hốt trọn đám người Hoàng Phủ thế gia.
Mà ngay lúc này, một đạo cột sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, vừa vặn chụp xuống trên huyết quang mà Hoàng Phủ Ngọc Phách biến thành.
Cách đó không xa, Liễu Tung Dương cầm trong tay một mặt cổ kính màu đen, thanh âm chú ngữ trong miệng vừa mới dừng lại, hiển nhiên công kích vừa rồi là từ hắn phát ra.
Bên trong huyết quang truyền ra một tiếng kêu đau đớn, hào quang chớp động liên tục nhưng mà vẫn rất nhanh liền bắn ra khỏi cột sáng màu đen biến mất trong màn sương mù.
Sắc mặt Ma Thi kim sắc khẽ động, còn cần phải có chỗ động tác vì Hoàng Phủ Khôi Triệu biến thành đám mây huyết sắc đã lao đến trước đám người Liễu gia cùng chính mình.
Bên trong đám mây máu, Hoàng Phủ Khôi Triệu rống lên một tiếng điên cuồng giận dữ, đám mây huyết sắc đột nhiên phồng lên rồi lập tức ầm ầm bạo liệt ra.
Giờ phút này, thân thể Hoàng Phủ Khôi Triệu đã biến mất vô tung, mây máu biến thành vô số phù văn to cỡ nắm tay chợt ngưng tụ thành một pháp trận tạo thành từ phù văn huyết sắc đã bao phủ Ma Thi kim sắc cùng tất cả người Liễu gia lại.
Trên mặt Ma Thi kim sắc toát lên vẻ giận giữ, nó gầm nhẹ một tiếng, nơi mi tâm một lần nữa bộc phát ra một đoàn kim quang chói mắt liền nổ bung ra khắp bốn phương tám hướng.
Kim quang oanh kích lên phù văn huyết sắc phát ra nổ mạnh ầm ầm.
Kim quang Huyết phù đan vào lập lòe, những phù văn huyết sắc này không biết là do Hoàng Phủ Khôi Triệu đã thi triển loại thần thông nào, vậy mà cứng rắn ngăn chặn được một kích của Ma Thi kim sắc, chỉ có non nửa phù văn bị đánh tan thôi.
Ma Thi kim sắc giận dữ, kim quang trên người đại phóng, ngưng tụ thành một Pháp Tướng kim sắc 3 đầu 6 tay, sáu cánh tay màu vàng mơ hồ một hồi hung hăng oanh kích ra, vô số quyền ảnh kim sắc nện lên trên phù văn huyết sắc.
Một tiếng nổ chấn động như sét đánh vang lên, phù văn huyết sắc lúc này mới bị đánh cho xơ xác tiêu tán giữa không trung.
Thấy như vậy, hắc quang trên người Liễu Tung Dương đại phóng vội vàng bay đến giữa không trung dõi mắt nhìn về phía xa nơi Hoàng Phủ Ngọc Phách chạy trốn, nhưng mà đâu còn có thể tìm thấy bóng dáng Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Hắn nhướng mày, bên trong nội uyên thần thức không cách nào ly thể, một tí trì hoãn thôi đã không còn cách nào để truy tung nữa rồi, hơn nữa hắn vừa rồi vận dụng cột sáng màu đen công kích Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng không phải công kích tầm thường, mà nàng trong trạng thái trọng thương thì cho dù may mắn còn sống cũng nhất định không có cách nào rời khỏi nội uyên.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thoáng buông lỏng.
Nhưng ngay lúc này, bên kia lại truyền đến một trận âm thanh vù vù ầm ĩ. Một mảnh ánh sáng màu vàng khuếch tán ra, ngưng tụ thành một cái pháp trận màu vàng.
Liễu Tung Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm người Long gia đã bị bao vây bên trong trận pháp kim sắc. Trước người thiếu phụ mặc áo vàng có một miếng phù lục màu trắng đang bay lơ lửng.
Nàng nhanh chóng lẩm bẩm vài câu, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng rơi lên trên tấm phù lục màu trắng.
Phù lục màu trắng có hào quang tỏa sáng hóa thành hình một con dao óng ánh, nó bay vút lên trời, rạch một cái, đột nhiên hư không vỡ ra một khe hở.
Trận pháp kim sắc bao quanh năm người Long gia xoay tròn một vòng vây lấy họ rồi hóa thành một đạo kim quang bay vào trong vết nứt không gian biến mất không để lại tung tích gì.
Thấy Hoàng Phủ thế gia bại lui, Long gia lập tức quyết định thật nhanh, buông tha Ma Uyên tháp đã gần ngay trước mắt, trực tiếp sử dụng bí phù nào đó phá không rời đi.
Bên kia, những người Khổng Tường thế gia mắt thấy cảnh này, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là hiện ra thần sắc lo sợ bất an.
Người đứng đầu Khổng gia Khổng Tường Tư cũng biến sắc. Trong đầu hắn từng ý định thay đổi thật nhanh, tay một trảo một đoàn ánh sáng xanh đã bao phủ tất cả người của Khổng Tường thế gia rồi ngay lập tức hóa thành một đạo bóng xanh bắn về phía xa.
Nhưng khi thân thể bọn hắn vừa động thì ở phía trước có hắc quang lóe lên, một màn sáng màu đen óng ánh hiện ra.
Bóng xanh bao bọc lấy Khổng Tường thế gia đâm vào màn sáng màu đen kia, chỉ nghe một tiếng "Bành" vang lên đã bị đẩy lui lại.
Bên ngoài màn sáng, hắc quang óng ánh đang di động, thân hình Liễu Tung Dương chậm rãi hiện ra từ đó.
Truyện này có phần 2 ko ad